Về Nhà Với Em Nhé

Chương 6: Bài ca tán tỉnh bạn đời của nhân ngư



? Edit by Uyển bé bỏng

?

Ánh bình minh dịu nhẹ đánh thức sự sống đang say ngủ, nàng tiên cá bé nhỏ dựa vào tảng đá bằng phẳng nhìn bầu trời trắng xóa, cảm nhận nhiệt độ đang từ lạnh lẽo sang ấm áp hẳn lên, đuôi cá đung đưa qua lại, vỗ xuống vang lên một hồi chấn động, tấu lên khúc nhạc vui tươi rộn ràng giữa đất trời bao la.

Nàng tiên cá nhỏ giọng hát, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, dưới mặt nước ấm áp đắm chìm trong khúc ca tuyệt diệu, ẩn giấu trong sự nhộn nhịp ồn ào, bắt đầu thoát kén truyền xa đi.

Một bóng người lao nhanh về phía này, chàng ta đánh hơi thấy hơi thở đồng loại còn sót lại trong lòng đại dương, xa xa có tiếng ca kích thích cõi lòng, chàng ta kích động mà nhảy ra khỏi mặt biển.

Bóng dáng màu xanh thẳm cách đó không xa đẹp đến nao lòng người, chàng ta tăng nhanh tốc độ, cái đuôi đong đưa liên hồi tạo ra vệt nước trắng xóa, ngay lúc sắp đến gần mục tiêu thì bất ngờ chàng ta bị ai đó mãnh liệt công kích. Cơn đau dữ dội cộng thêm tức giận khiến chàng ta quay đầu lại nhìn kẻ chủ mưu, đều là giống đực nhân ngư cả thế nên chàng ta biết lí do của cuộc tấn công này là gì, đây rõ ràng là đe dọa uy hiếp, chàng ta nhe ​​nanh, vung đuôi, tiến lên nghênh địch.

Số lượng nhân ngư ngày càng khan hiếm, cuộc chiến giành bạn đời cũng sẽ không vì điều đó mà êm dịu.

Mặt biển dập dờn sóng vỗ liên hồi, những con sóng đang mãnh liệt giao tranh, Cấu Phách không quen với hình dạng nhân ngư nhưng điều đó cũng không gây khó khăn cho hắn quá nhiều, động tác thỉnh thoảng có hơi lạc hậu nhưng lúc sau lại bắt kịp tiến độ mà chuẩn xác tấn công không ngừng. Hàm răng sắc nhọn và vảy cứng tấn công lẫn nhau, máu chảy lan tràn ra rồi bị nước biển cuốn trôi, cả hai không chịu rút lui mà bất chấp sống chết, cách đó không xa nàng tiên cá bé nhỏ đang thưởng thức ánh nắng buổi sáng và đang vui vẻ ngâm nga một giai điệu không tên, cái đuôi đong đưa theo nhịp điệu, dường như không hề hay biết đến cuộc giao tranh bên này.

Bên địch đã đầu hàng chạy trốn thế nên tranh chấp và thỏa hiệp đến đây là kết thúc, trên người Cấu Phách toàn là vết thương, hắn ngẩng đầu nhìn bóng dáng yểu điệu kia, có hơi do dự.

Phúc lợi thuộc về kẻ chiến thắng cuối cùng cũng thuyết phục bản thân thành công, hắn vung đuôi vơi về phía người mà hắn luôn luôn nhớ mong, tiếng gọi trầm thấp như móc câu, khiến cho trái tim ai ngứa ngáy.

"Lấy Mễ."

Cấu Phách nhẹ giọng gọi phá vỡ tiếng ngân nga nhẹ nhàng, thiếu nữ cụp mắt nhìn giống đực nhân ngư vừa giành chiến thắng trong cuộc cạnh tranh khốc liệt, máu từ trán rỉ ra theo đường cong của quai hàm nhỏ xuống biển, bắn lên một tia nước nhỏ màu đỏ tươi càng tô điểm thêm chút tàn khốc săn giết độc ác trên khuôn mặt cứng rắn, nhưng trong đôi mắt ấy giờ đây lại hiện lên sự lo lắng và thấp thỏm không yên.

Đuôi cá màu đen thấp thoáng trên mặt biển tối tăm, Lấy Mễ nhìn chằm chằm vào đó, nàng mơ hồ có thể nhìn thấy bóng đuôi cá, sau đó hơi ngẩng đầu lên nhưng cũng không lên tiếng.

Một âm thanh trầm trầm khàn khàn lạ lẫm được gió biển thổi vào tai, Cấu Phách không thuần thục mở miệng, vụng về tìm kiếm âm điệu trong trí nhớ của mình.

Lúc đầu bị gió biển thổi nên đứt quãng, sau đó dần dần trôi chảy khi được nàng tiên cá đồng ý, khác với giọng điệu mềm mại dịu dàng hồn nhiên vô tư của nàng tiên cá, giọng điệu của Cấu Phách mang theo hơi thở cổ xưa, trầm mặc mà uy nghiêm.

Cấu Phách bước từng bước, cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại, thấy nàng tiên cá có vẻ đã buông lỏng thế nên hắn quyết định thừa thắng xông lên.

"Ầm" một tiếng, nàng tiên cá nhảy xuống rạn san hô, màu xanh thẳm vụt qua rồi chìm xuống biển, tiếng ca đột ngột im bặt, Cấu Phách hơi giật mình nhìn những gợn sóng nhẹ vỗ về.

Sự mềm mại không kịp phòng ngừa từ dưới đáy biển chui lên nhào vào lòng ngực hắn, đôi mắt nàng tiên cá bé nhỏ ngập nước, giọng nói tủi thân vang lên,

"Sao giờ chàng mới đến đây?"

Lấy Mễ cọ cọ vào cần cổ ấm áp của đối phương, thân mật khăng khít như đôi bạn đời đang kề cổ ngủ, Cấu Phách hậu tri hậu giác siết chặt vòng tay, ôm chặt người đẹp thơm phức vào lòng, si mê mà nhắm mắt lại.

Khớp ngón tay hơi mát biến ra tia nước nhẹ nhàng lau sạch vết máu, môi lưỡi nóng bỏng nhanh chóng bao phủ cuốn đi dấu vết.

Nước bọt của nàng tiên cá có thể thúc đẩy quá trình chữa lành vết thương, Lấy Mễ cẩn thận liếm những vết thương đang rỉ máu, hành động nhẹ nhàng, hơi thở ấm thở của nàng phả vào khiến cho Cấu Phách có chút run rẩy khó nhịn.

*hậu tri hậu giác là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv