? Edit by Uyển bé bỏng
?
Ánh trăng mềm mại trắng xóa kéo dài phản chiếu những gợn sóng biển nhấp nhô, Lấy Mễ vươn tay đẩy vòm ngực trơn bóng trước mắt, cái đuôi đung đưa khuấy động nước biển, nhảy lên sóng biển quay cuồng bay lên không trung, đón lấy ánh trăng và mặt nước, nàng hơi ngửa đầu, giọng hát trong trẻo ngọt ngào vang lên.
Tiếng hát của nhân ngư luôn có nét riêng, chứa đựng những nỗi buồn vui khác nhau, giọng hát của Lấy Mễ thiên về trong trẻo, vang xa như vọng lại những dư âm cổ xưa của hàng nghìn năm trước, mang theo vẻ quyến rũ và ma mị tự nhiên.
Hơi thở của những kẻ săn mồi hàng đầu của đại dương đã uy hiếp bản năng sinh tồn của các sinh vật khác, nhưng sự cám dỗ trong bài hát đã thu hút chúng tìm kiếm nơi cội nguồn của khúc ca, và mặc kệ những nguy hiểm đang rình rập mà bơi về phía đó.
Ánh trăng chiếu rọi, mặt nước lan tràn, tiếng hát vang vọng khắp nơi, dường như màu xanh thẳm đã hội tụ tất cả ánh sáng rực rỡ chói lọi của nhân gian trong hàng ngàn kiếp sống, trên thế gian chỉ có một loại ánh sáng này.
Một con cá koi nhỏ đột nhiên xuất hiện trên mặt nước biển rộng lớn yên tĩnh, rồi lại có thêm một con sứa nhỏ bơi xung quanh trên mặt nước, hoạt động eo và chân tay, số lượng cá nhảy bắt đầu tăng lên, chúng đang vui mừng nghênh đón món quà của đại dương.
Đón những giai điệu ca hát phập phồng, một vũ hội khiêu vũ hoành tráng vô cùng sống động, như thể hòa nhịp theo giai điệu đang vang lên trên mặt biển tĩnh lặng, những sinh vật biển đầy màu sắc được điểm xuyết bằng màu xanh thẳm dịu dàng, phảng phất tạo nên một bức tranh tráng lệ nhất.
Những bọt sóng trắng như tuyết quay cuồng bay lên sau lưng Lấy Mễ, dường như muốn tô điểm cho làn váy của nàng thành màu sắc lộng lẫy xinh đẹp. Cấu Phách nhìn nàng tiên cá bé nhỏ ở trung tâm của vạn vật, nhận thấy dục vọng đang khuấy động trong trái tim mình càng ngày càng bùng cháy mãnh liệt, từ hạ thân chưa lắng xuống lan rộng khắp cơ thể, khiến cho dưới thân của hắn không kìm chế được mà hóa về dáng vẻ mình thường dùng, dưới mặt biển nặng nề, những bóng dài tản ra như đang phản chiếu hình ảnh của một đóa sen đang nở rộ trên mặt biển, bồng bềnh theo sóng biển.
Tiếng hát đột ngột dùng lại, âm điệu tiếp theo bị giống đực nhân ngư nuốt vào môi lưỡi, sinh vật đột nhiên tỉnh táo lại nhanh chóng tản đi, trên mặt biển mênh mông vắng lặng, chỉ có ánh trăng vĩnh hằng đang chiếu rọi đôi người yêu đang ôm chặt lấy nhau.
Nụ hôn này đến vừa gấp gáp vừa mãnh liệt, dường như đang che giấu sự hoảng hốt lại như gấp không đợi nổi, một tay Cấu Phách ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh, tay khác luồn vào mái tóc mềm mại mát lạnh, cúi đầu cướp lấy hơi thở ngọt ngào.
Cấu Phách đuổi theo chiếc lưỡi đang muốn thoát ra, liếm láp đầu lưỡi linh hoạt ẩm ướt, cái run rẩy gần như chạm đến linh hồn, tiếng ca cổ xưa ẩn chứa ý nhị câu hồn nhiếp phách, hắn như con thiêu thân lao vào lửa đón nhận lấy, tim đập thình thịch, dòng máu nóng rực chảy xuôi, dục vọng đói khát khó nhịn thiêu đốt khắp người, hắn hấp thu vị ngọt mát lành của nước bọt, cổ họng lăn lên hạ xuống khát khao, xúc tua dưới thân không kiềm chế được mà nổi lên, quấn chặt lấy cơ thể mềm mại trong vòng tay hắn.
Lấy Mễ có hơi không chịu nổi mà bắt đầu trốn tránh nhưng nàng bị buộc phải chịu đựng sự giam cầm này, ngón tay khẽ cuộn lại, móng tay sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, nàng không kìm được mà cào hắn một cái, để lại trên tấm lưng nhẵn nhụi của đối phương vết cào đỏ tươi.
Nỗi đau đằng sau không đáng kể nhưng dường như nó đã khiến cho ý muốn cướp đoạt trong hắn càng ngày càng tăng lên, môi lưỡi quấn quít càng lúc càng sâu hơn, sự chiếm hữu và ý muốn hủy diệt chiếm giữ ý chí Cấu Phách, hắn không quan tâm đến sự giãy giụa của người dưới thân mà điều khiển xúc tua để nó quấn chặt lấy chiếc đuôi cá đang đong đưa liên hồi, hồi sau đột nhiên bị đánh một cái thì hắn mới miễn cưỡng tách ra.
Đáy mắt Cấu Phách đỏ tươi, hắn nhìn nàng tiên cá đang thở hổn hển, nhìn vào đôi mắt ngấn nước đang nhìn mình chằm chằm, hoặc đúng hơn là đang nhìn chằm chằm vào xúc tua dưới thân hắn, giọng nói nàng vang lên, tràn ngập sự khó tin.
Người bạn đời mới mấy giây trước còn thân mật gắn bó vậy mà mấy giây sau đã cứa một nhát dao vào trái tim hắn, máu chảy đầm đìa.
Hắn nghe thấy giọng nói dịu dàng nhất thốt ra lời độc ác nhất,
"Quái vật?"
"Hay là, tạp chủng?"
Sự đau nhói đột ngột xuất hiện khiến Cấu Phách không kịp phòng ngừa, hắn đau đớn nhắm mắt lại, những xúc tu dưới thân vẫn đang giương nanh múa vuốt, hắn nắm chặt tay cảm nhận ôn hương nhuyễn ngọc còn sót lại.
"Lấy Mễ."
Lấy Mễ cảnh giác lui về phía sau, mình người đuôi cá là tộc nhân ngư. Nhân ngư không bao giờ giao phối với các sinh vật khác, một mặt là vì tỷ lệ sinh sản của nhân ngư cực kỳ thấp, trong một chủng tộc đã như vậy rồi thế nên dị tộc càng không có khả năng có con nối dõi. Mặt khác, cho dù có kết hợp với nhau đi chăng nữa thì gen của nhân ngư quá bá đạo, hầu như không có sinh vật nào có thể chịu đựng được khi mang thai con của nhân ngư.
Mà giống đực nhân ngư trước mặt là người mà nàng mới kí khế ước bạn đời, một kẻ săn mồi hàng đầu có đuôi cá màu đen tối tăm lúc này đây đang giương nanh múa vuốt, xúc tua kia còn đang sôi trào trong dục vọng.
"Lấy Mễ."
Nàng tiên cá nhíu mày, nâng đuôi cá lên cao rồi vỗ mạnh xuống mặt nước cho hả giận, bọt nước làm mờ đi dung mạo của giống đực, trong lòng nàng hơi do dự nhưng sau cùng vẫn quay người rời đi.