Vẻ Ngoài

Chương 124



“Ông ấy có nói lý do gặp không?”

Lục Thời Sâm lắc đầu: “Ông ấy chỉ nói có chuyện quan trọng muốn tìm anh.”

“Lúc nào gặp?”

“Tám giờ tối nay.”

Mạnh Chiêu gật đầu, trong đầu lại tuôn ra nhiều thắc mắc hơn, tại sao Lục Thành Trạch đột nhiên xuất hiện vào thời điểm này? Ông ấy muốn nói chuyện quan trọng gì cho Lục Thời Sâm? Chẳng lẽ ông ấy thật sự là người đứng phía sau, dự định thẳng thắn hết thảy với Lục Thời Sâm sao?

Nhưng cuối cùng anh không nói gì, chỉ nhìn Lục Thời Sâm nói: “Đi thôi.”

Im lặng một lát, Lục Thời Sâm hỏi: “Em muốn đi cùng anh không?”

“Em…” Mạnh Chiêu  nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, Lục Thời Sâm thật sự muốn cùng đi cùng hắn à? Nếu mình gặp được Lục Thành Trạch, vậy tiếp theo phải làm sao? Bắt Lục Thành Trạch? Vậy chẳng phải là lợi dụng sự tin tưởng của Lục Thời Sâm? Thả Lục Thành Trạch? Vậy làm sao xứng với quân hàm của mình?

Suy nghĩ càng lâu, trong lòng Mạnh Chiêu càng giày vò, cuối cùng anh hạ quyết tâm: “Hay là anh đi một mình thôi, ông ấy chọn gặp anh vào lúc này, có lẽ thật sự có chuyện rất quan trọng.”

Đến trưa, cục cảnh sát Nham Thành đều đang thử tìm kiếm hành tung của Ngụy Xương Hòa thông qua giám sát, nhưng điều tra từng chút một trong một khu vực rộng lớn như thế, giống như mò kim đáy biển vậy, lại thêm Ngụy Xương Hòa dù sao cũng đã từng là trưởng cục cảnh sát, năng lực phản trinh sát rất mạnh, muốn tìm được manh mối có dễ gì đâu. Ngụy Xương Hòa như thể bốc hơi khỏi thế gian, từ sau khi rời khỏi tòa nhà đang xây dở kia đã biến mất không còn thấy tăm hơi.

Sau khi biến mất Ngụy Xương Hòa đã đi đâu? Lục Thành Trạch biến mất mấy ngày nay đang tìm cái gì? Nghĩ đến chuyện Lục Thành Trạch muốn gặp Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu không khỏi phỏng đoán, có khi nào sau khi mất đi đồng bọn quan trọng là mặt sẹo, Lục Thành Trạch định lôi kéo Lục Thời Sâm về phía ông ấy, để tìm hiểu manh mối của Ngụy Xương Hòa? Nếu thật là như vậy, Lục Thời Sâm sẽ đưa ra lựa chọn thế nào…

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đến chập tối, hai người tìm đại một nhà hàng, ngồi bên cửa sổ ăn cơm tối, nhìn hoàng hôn bên ngoài bao phủ xuống từng chút một, hai người đều ăn không biết ngon.

Lúc ra khỏi nhà hàng, hai người đến bên cạnh xe rồi dừng bước.

“Đi đi,” Mạnh Chiêu đứng trước mặt Lục Thời Sâm, “Có việc hãy liên lạc với em bất cứ lúc nào.”

Lục Thời Sâm nhìn anh: “Em thật sự không đi cùng anh à?”

Mạnh Chiêu lắc đầu lần nữa: “Dù bố anh tìm anh có chuyện gì, em cảm thấy hai cha con anh nên gặp mặt riêng.”

Sau một lát im lặng, anh bỗng nhiên kiên định ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Thời Sâm: “Em nhất định sẽ tìm ra chân tướng, em sẽ không khinh nhờn tín ngưỡng và chức trách của em. Nhưng em cũng sẽ không lợi dụng và phụ lòng một người tin tưởng em vô điều kiện, yêu em sâu đậm, nếu em thật sự làm vậy, em nghĩ cả đời em cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.”

Lục Thời Sâm nhìn Mạnh Chiêu, trong ánh mắt trống rỗng và đau thương dường như thoáng hiện lên một tia sáng: “Em biết không, thật ra anh luôn lừa gạt bản thân, đối mặt với cục trưởng Từ, đối mặt với em, hay là đối mặt với sự thật, anh cũng không muốn chấp nhận, bố anh là một tên tội phạm.”

Lục Thời Sâm cụp mắt, dừng một lát mới nói: “Rất kỳ lạ, dù cho không có ký ức liên quan đến ông ấy, cũng không cảm nhận được tình cảm giữa người thân, anh lại vẫn nói thay ông ấy.”

Nhìn Lục Thời Sâm, trong lòng Mạnh Chiêu dâng lên một nỗi buồn không thể gọi tên, một lát sau anh mới hỏi: “Cục trưởng Từ… cũng từng hỏi anh về chuyện của chú Lục?” Anh nhớ buổi tối theo dõi Nhậm Bân, bắt giữ sát thủ, cục trưởng Từ gọi riêng Lục Thời Sâm vào văn phòng trò chuyện, lúc ấy Mạnh Chiêu đã hỏi Lục Thời Sâm, cục trưởng Từ tìm hắn làm gì, nhưng Lục Thời Sâm chỉ nói cục trưởng Từ tạm thời muốn hắn giữ bí mật.

“Đúng rồi,” Lục Thời Sâm nói, trong đầu hiện lên cảnh tượng trong văn phòng cục trưởng Từ đêm đó.

“Tiểu Lục, cậu cảm thấy bàn tay đẩy sau màn là ai?”

Lục Thời Sâm không nói gì, chỉ lắc đầu.

“Hai mươi năm trước gia đình cậu gặp phải tai nạn xe, cậu có nhớ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

“Tôi không.”

“Cậu tham gia vào vụ án này, chắc không phải là ngẫu nhiên đúng chứ, tôi sẽ không nghiên cứu chuyện này đến cùng,” Cục trưởng Từ đứng đối mặt với Lục Thời Sâm, dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn, “Nhưng cậu phải nói cho tôi biết, tại sao phải làm như thế?”

“Tôi muốn tìm lại trí nhớ, điều tra rõ chân tướng có liên quan đến tôi.”

“Chân tướng, có khi mang ý nghĩa hủy diệt.” Ánh mắt của cục trưởng Từ bỗng trộn lẫn chút sắc bén, “Cậu không hề nghi ngờ bố cậu.”

Sau một thoáng im lặng, Lục Thời Sâm đáp: “Ông ấy sẽ không làm chuyện như vậy.”

“Vậy nếu thật sự là ông ta, cậu sẽ chọn đứng về phía nào?” Cục trưởng Từ vẫn nhìn chăm chăm vào hắn, “Là Mạnh Chiêu, hay là bố cậu?”

Lục Thời Sâm lại im lặng, lần này thời gian dài hơn.

Đèn đường trên đỉnh đầu trong nháy mắt sáng hết lên, chiếu sáng cả Nham Thanh, Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm trước mắt, giống như cục trưởng Từ đêm đó, anh không thúc giục Lục Thời Sâm, mà kiên nhẫn chờ đáp án của hắn.

Hồi lâu, Lục Thời Sâm lên tiếng, lặp lại lời hắn đã nói đêm đó: “Anh nghĩ, có lẽ anh sẽ đứng về phía chính nghĩa.”

Mạnh Chiêu thở phào một hơi khó mà nhận ra, cùng lúc đó anh nghe thấy Lục Thời Sâm gọi tên mình: “Mạnh Chiêu.”

Mạnh Chiêu ngước mắt nhìn về phía hắn: “Hửm?”

“Đi cùng anh đi.” Lục Thời Sâm cũng nhìn Mạnh Chiêu, “Anh cần em làm anh trở nên kiên định.”

Nhìn nhau một lát, Mạnh Chiêu nói: “Được.”

Hai người lên xe, lái về phía địa điểm đã hẹn với Lục Thành Trạch.

Địa điểm hẹn gặp nằm trong một tòa nhà dân cư ngoại ô thành phố Nham Thành, sau khoảng một tiếng lái xe, hai người đã đến nơi.

Đèn đường ngoại ô thành phố thưa thớt tối tăm, xe dừng ở một bãi đất trống, Mạnh Chiêu nắm lấy tay Lục Thời Sâm lần cuối: “Đi đi, em ở đây chờ anh.”

“Ừ.” Lục Thời Sâm tháo dây an toàn, lúc định đẩy cửa xuống xe, động tác của hắn dừng lại.

“Sao vậy?” Mạnh Chiêu hỏi.

Lục Thời Sâm lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại, điện thoại trong túi Mạnh Chiêu rung lên ngay sau đó.

Mạnh Chiêu không lập tức đưa ra hành động, mà nhìn Lục Thời Sâm.

Lục Thời Sâm nhìn Mạnh Chiêu, ánh mắt và giọng điệu đều kiên định: “Anh hy vọng em có thể nghe được nội dung trò chuyện, cùng lựa chọn với anh.”

Lúc này Mạnh Chiêu mới chậm rãi lấy điện thoại của mình ra, nhận điện thoại, sau đó anh cúi người ôm Lục Thời Sâm.

Trong điện thoại vang lên tiếng quần áo ma sát sột soạt.

“Không sao,” Mạnh Chiêu thấp giọng nói, “Em luôn ở đây.”

Lục Thời Sâm siết chặt cánh tay, ôm chặt Mạnh Chiêu một lúc lâu, sau đó hắn buông tay ra, đẩy cửa xuống xe, đi về phía Lục Thành Trạch.

Nhìn bóng lưng dần dần đi xa của Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu thở phào một hơi, tựa lưng vào thành ghế nhắm hai mắt lại. Anh nghe thấy tiếng bước chân lên tầng của Lục Thời Sâm, nghe thấy tiếng chuông cửa, nghe được tiếng mở cửa, lúc anh mở mắt ra, hình như anh có thể cảm nhận được Lục Thời Sâm đã đứng trước mặt Lục Thành Trạch.

Lục Thời Sâm đi đến trước mặt Lục Thành Trạch, bước chân dừng lại.

“Đến rồi?” Lục Thành Trạch nhìn Lục Thời Sâm hỏi.

Lục Thời Sâm “Vâng” một tiếng.

Lại là một hồi im lặng, lúc hai cha con đối mặt, dường như im lặng mới là trạng thái bình thường, có lẽ vì quá đỗi xa lạ, họ thường không biết nên nói gì với nhau.

Nhìn Lục Thành Trạch trước mặt, Lục Thời Sâm cảm thấy có phần lạ lẫm. Sau khi gặp tai nạn xe, Lục Thành Trạch với hắn mà nói vẫn luôn là người xa lạ quen thuộc nhất.

Lục Thời Sâm còn nhớ rõ, hai mươi năm trước, sau khi hắn được cấp cứu tỉnh lại, nhìn người đàn ông đã bị thương nặng ngồi bên giường bệnh của mình, hắn chỉ cảm thấy vô cùng hoang mang, không biết người này có quan hệ gì với mình.

“Thời Sâm… con tỉnh rồi? Y tá! Bác sĩ!” Đôi mắt sưng húp, tràn đầy tơ máu của Lục Thành Trạch hình như đột nhiên sáng lên, nhưng y nhanh chóng nhận ra sự bất thường của Lục Thời Sâm, “Là bố đây, Thời Sâm, bố đây con.”

Lục Thời Sâm nhìn Lục Thành Trạch, mặt không biểu cảm lắc đầu.

Lục Thành Trạch nhìn cậu, chậm rãi nhíu mày lại, một lát sau y đứng lên, để bác sĩ xem xét tình huống của Lục Thời Sâm.

Bác sĩ đi tới, sau khi hỏi Lục Thời Sâm vài câu hỏi, đã phán đoán rằng: “Chắc là mất trí nhớ do căng thẳng, não bệnh nhân bị va chạm nghiêm trọng, tinh thần cũng bị kích thích, cho nên mới xuất hiện tình huống thiếu ký ức.” Bác sĩ lại quan sát Lục Thời Sâm một lúc, sau đó đứng lên bảo: “Anh Lục, chúng ta ra ngoài nói đi.”

Cửa sổ phòng bệnh không đóng chặt, Lục Thời Sâm láng máng nghe được tiếng hai người nói chuyện trong hành lang: “Tinh thần của bệnh nhân hình như cũng xuất hiện vấn đề nhất định, tình huống cụ thể tôi phải để bác sĩ khoa thần kinh sang đây nhìn xem. Có điều, bệnh nhân vừa tỉnh lại, khoảng thời gian này là thời kỳ tốt nhất để khôi phục trí nhớ, tôi kiến nghị anh có thể thử kể chuyện trước kia cho cậu bé, hoặc là cho cậu bé xem ảnh trước kia, như vậy cũng có thể giúp đỡ cậu bé khôi phục ký ức.”

Buổi chiều ngày đó, Lục Thành Trạch mang đến một bức ảnh, trên bức ảnh là một người phụ nữ trẻ tuổi. Lục Thành Trạch nắm chặt bức ảnh này, sau khi do dự một thời gian dài, cuối cùng y đưa bức ảnh đến trước mặt Lục Thời Sâm.

“Nhớ cô ấy không con? Là mẹ.” Lục Thành Trạch đưa ảnh đến trước mặt Lục Thời Sâm.

“Mẹ… mẹ?” Lục Thời Sâm vừa nhìn thấy bức ảnh kia, đồng tử nhanh chóng co lại, đồng thời cơ đau đầu kịch liệt, đau như tê liệt kia nhanh chóng khiến hắn rơi vào hôn mê một lần nữa.

Lục Thành Trạch ngồi bên cửa sổ cạnh Lục Thời Sâm, vuốt ve cái trán của Lục Thời Sâm, sau đó ngây người nhìn bên ngoài cửa sổ, có lẽ… mất đi ký ức đau khổ này, cũng không phải là một chuyện xấu.

Sau lần đó, Lục Thành Trạch chưa bao giờ nhắc đến chuyện trước kia với Lục Thời Sâm nữa, thậm thí tất cả ảnh và đồ dùng trong nhà có liên quan đến trước khi bị tai nạn xe đều bị Lục Thành Trạch cất đi.

Cha, rốt cuộc là tồn tại như thế nào? Lúc mười mấy tuổi, Lục Thời Sâm đã từng suy nghĩ vấn đề này. Với hắn mà nói, cha dường như không được trao cho hàm nghĩa đặc biệt, cũng không khác gì bạn học cùng lớp ngày nào cũng gặp, thỉnh thoảng trò chuyện kia, mà hình như còn xa lạ hơn.

Khi Lục Thời Sâm mười bảy tuổi, Lục Thành Trạch đề xuất muốn đưa hắn ra nước ngoài học, lý do là “Có thể tiếp xúc với tài nguyên giáo dục tốt hơn”, Lục Thời Sâm mặt không cảm xúc đồng ý. Khi đó hắn tưởng rằng, đổi một hoàn cảnh sinh hoạt cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì với mình.

Sau khi ra nước ngoài, bệnh trầm cảm của hắn tăng thêm, đến một chỗ tư vấn tâm lý ở địa phương, tìm kiếm sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý, mà từ đầu đến cuối đều chưa bao giờ muốn cầu cứu Lục Thành Trạch.

Người thân thật sự có thể tin tưởng vô điều kiện ư? Đối với cách nói này, Lục Thời Sâm chưa bao giờ có cảm nhận như mình đã trải qua.

Nhưng rõ ràng trong những năm qua cũng không có ràng buộc tình cảm quá sâu với người trước mặt này, tại sao mình lại cảm nhận được sự buồn bã nặng nề chứ? Lục Thời Sâm lẳng lặng nhìn Lục Thành Trạch, trong đầu tiếp tục hiện lên nhiều hình ảnh hơn.

Là vì bóng người cô đơn và lẻ loi mình nhìn thấy khi mình được đưa ra nước ngoài năm mười bảy tuổi sau khi kiểm tra an ninh ở sân bay phải không?

Là vì cuộc điện thoại vượt biển không đau không ngứa mà mình ở nước ngoài nhận được mỗi khi đến Tết phải không?

Là vì hồi cấp ba sau khi mình đi tìm Chu Minh Sinh vì Mạnh Chiêu, Lục Thành Trạch biết được mọi chuyện rồi nhận vụ án của Mạnh Tường Vũ phải không?

Là vì khi còn nhỏ, không ngủ được thức dậy đi vệ sinh, nhìn thấy Lục Thành Trạch ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, im lặng nhìn một bức ảnh hình như có ba người chụp phải không?

Có lẽ vì tình cảm dần dần khôi phục, trước  kia những hình ảnh đó sẽ không khiến Lục Thời Sâm sinh ra mảy may xúc động, lúc này đây chợt khiến hắn cảm nhận được đau khổ không ngừng trào lên như thủy triều.

Đối mặt một lát, Lục Thời Sâm lên tiếng phá vỡ im lặng, “Tại sao bố ở Nham Thành?”

Lục Thành Trạch không trả lời câu hỏi của hắn.

Lục Thời Sâm hỏi tiếp: “Người lên kế hoạch cho những chuyện này, có phải bố không?”

Lục Thành Trạch vẫn im lặng. Hai người đều biết sự im lặng lúc này có nghĩa là gì.

“Tại sao phải làm như thế?”

“Bắt đầu bằng hai người vô tội là Chu Diễn và Triệu Vân Hoa, cũng là chủ kiến của bố đúng không?”

“Vụ án của Mạnh Tường Vũ có liên quan đến bố không?”

“Tại sao không để mặt sẹo ngăn cản cái chết của Mạnh Tịnh?”

“Hai mươi năm trước, tại sao phải lái xe dẫn cả nhà chúng ta tự tử?”

“Mục đích gọi con tới đây là gì?”

Giọng điệu của Lục Thời Sâm dần dần tăng thêm, đến cuối cùng gần như là ép hỏi.

Lục Thành Trạch trước mặt nhìn Lục Thời Sâm, sau khi Lục Thời Sâm hỏi xong câu hỏi cuối cùng, một lúc sau, ông mới lên tiếng hỏi: “Con nhớ ra chuyện tai nạn xe rồi?”

Lục Thời Sâm nói: “Phải.”

“Còn nhớ ra gì nữa?” Lục Thành Trạch tiếp tục hỏi, “Mẹ con? Bà con?”

Lục Thời Sâm lắc đầu: “Con chưa.”

Lục Thành Trạch thở dài, xoay người nói: “Đi theo bố.”

Lục Thời Sâm đi theo Lục Thành Trạch, đi qua phòng khách, đi về phía phòng ngủ hướng đông bắc.

Bước vào phòng ngủ, Lục Thời Sâm liếc mắt đã nhìn thấy bà cụ tóc hoa râm nằm trên giường, đó là…

Trong nháy mắt, vô số ký ức dường như từ nơi rất xa xưa dâng lên rợp trời kín đất…

Mười hai năm trước, trong tầng hầm của viện dưỡng lão, bà cụ nằm trên giường bệnh nâng cánh tay run rẩy lên chỉ về phía mình;

Hai mươi năm trước, trước khi xảy ra vụ tai nạn xe kia, bà nội luôn yêu thương mình thu xếp muốn đến Nham Thành thăm con trai;

Còn có, hình như một gương mặt quen thuộc hơn cũng bắt đầu có đường nét…

“Hôm nay sinh nhật Tiểu Sâm, muốn đi chơi ở đâu? Sân chơi nhé…”

“Nhớ bố không, nếu nhớ bố thì chúng ta gọi điện cho bố…”

Ký ức của Lục Thời Sâm bắt đầu mơ hồ, mà giọng nói của Lục Thành Trạch giống như truyền tới từ một bức tường chắn rất dày: “Thời Sâm, có thể nhớ lại không? Đây là bà nội con…”

Sâu trong não như thể có thứ gì đó vỡ vụn ra, trí nhớ năm mười tuổi trào ra ngoài, theo đó mà đến là cơn đau đầu dữ dội như tê liệt, như là máy khoan điện đang cắt vào thần kinh sâu trong não.

Cơn đau đầu này dữ dội hơn bất kỳ lần nào trước đó, Lục Thời Sâm đau đớn giơ tay lên, ấn mạnh vào đầu mình, gân xanh trên cánh tay nổi lên, hơi thở trở nên ồ ồ lại gấp rút.

“Thời Sâm,” Lục Thời Sâm cảm nhận được Lục Thành Trạch đi tới đỡ mình, giọng nói lo lắng hỏi, “Thời Sâm, con sao vậy?”

Ngay sau đó, vô số hình ảnh bỗng chốc đứng im, chỗ sâu trong não đột nhiên tối sầm lại giống như mất điện, Lục Thời Sâm rơi vào hôn mê.

“Tiểu Sâm,” Lục Thành Trạch nhìn Lục Thời Sâm dựa vào người mình, đã mất đi ý thức, “Tiểu Sâm?!”

Thấy Lục Thời Sâm đã hoàn toàn hôn mê, đã mất đi ý thức, Lục Thành Trạch nâng cánh tay Lục Thời Sâm lên bả vai, đỡ hắn đến ghế sofa ở phòng khách. Lục Thành Trạch giơ tay lên, một lần nữa chạm vào trán Lục Thời Sâm, dùng ống tay áo chậm rãi lau đi mồ hôi trên trán Lục Thời Sâm.

“Cộc cộc cộc.”

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng gõ cửa?

Là cảnh sát sao? Động tác của Lục Thành Trạch dừng lại, nhưng không đứng thẳng người đi mở cửa mà tiếp tục lau sạch mồ hôi trên trán Lục Thời Sâm.

Sau vài tiếng gõ cửa, ngoài cửa vang lên âm thanh rất nhỏ, giống như có gì đó chọc vào ổ khóa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv