“Nếu người bắt cóc Ngụy Xương Hòa không phải mặt sẹo, vậy sẽ là ai?” Đội trưởng Triệu chống cằm, nhìn hình ảnh theo dõi, “Vụ án này anh không tiếp xúc từ đầu đến cuối, bây giờ đúng là không có manh mối gì, các cậu thì sao, có phương hướng gì không?”
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm ở sau lưng không nói gì.
“Có phải đồng bọn của mặt sẹo không?” Thấy hai người không lên tiếng, đội trưởng Triệu cho rằng trong thời gian ngắn họ cũng không có manh mối, anh ta nói tiếp, “Nhưng chẳng phải các cậu diệt sạch nhóm sát thủ ở Minh Đàm rồi sao?”
Nhìn chằm chằm bóng người trong video theo dõi một lát, Mạnh Chiêu nói: “Chắc là… đồng bọn.”
“Vậy đi,” Đội trưởng Triệu suy nghĩ rồi nói, “Anh tiếp tục cử người điều tra môi trường và giám sát xung quanh, xem có thể tìm được dấu vết di chuyển của Ngụy Xương Hòa không. Một người đàn ông trưởng thành bị thương bị di chuyển, không có khả năng không để lại dấu vết khác ở hiện trường.”
“Vâng,” Mạnh Chiêu đáp, dừng một lát lại nói, “Hiện trường còn có một chỗ em cảm thấy hơi lạ, tổng hợp độ cao máu bắn tung tóe và chiều cao của Ngụy Xương Hòa thì thấy, miệng vết thương chắc là gần cổ ông ta, nhưng nhìn từ lượng máu chảy lại không giống bị thương ở vị trí động mạch. Nếu không bị thương tới động mạch, lượng máu chảy có vẻ hơi nhiều, tóm lại, chỗ vết máu bắn còn sót lại cho em cảm giác không hài hòa.”
“Có lý,” Đội trưởng Triệu gật đầu, “Anh bảo nhân viên điều tra kỹ thuật xét nghiệm máu thêm lần nữa, có kết quả sẽ lập tức thông báo cho cậu.”
“Được,” Mạnh Chiêu nói, “Đàn anh vất vả rồi.”
“Đây cũng là chuyện trong bổn phận của anh,” Đội trưởng Triệu cười một tiếng, “Đổi lại là hai cậu, buổi sáng trải qua chuyện chấn động lòng người như thế, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Anh ta nói xong đi tới bên cạnh cửa, vừa định kéo cửa rời đi lại bị Lục Thời Sâm gọi lại: “Đội trưởng Triệu.”
Đội trưởng Triệu quay đầu lại, Lục Thời Sâm nói: “Có thể xin anh điếu thuốc không?”
Đội trưởng Triệu thẳng thắn lấy hộp thuốc lá và bật lửa trong túi quần ra, đưa cả cho Lục Thời Sâm.
Ra khỏi phòng giám sát, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm tìm một góc yên tĩnh bên cửa sổ.
Ban đầu hai người không nói chuyện, từng người châm một điếu thuốc, nhìn ngoài cửa sổ rít từng hơi. Mạnh Chiêu nhìn thoáng qua Lục Thời Sâm, giữa lông mày Lục Thời Sâm hơi buồn bực mất tập trung, nó khiến hắn và Lục Thời Sâm mặt không biểu cảm, tỉnh táo trước kia tưởng chừng như hai người
Hút được nửa điếu thuốc, Lục Thời Sâm lên tiếng: “Mặt sẹo có đồng bọn đúng không.”
Mạnh Chiêu không nói gì, tiếp tục duy trì im lặng.
“Em đã nói giữa chúng ta phải thẳng thắn đối đãi, anh cũng đã hứa với em.” Lục Thời Sâm nhìn Mạnh Chiêu một cái, “‘Anh Ngũ’ là xưng hô thuộc hạ gọi hắn, mà ‘lão Ngũ’ chắc là cách gọi của người ra lệnh cho hắn.”
Lục Thời Sâm nhả ra một làn khói trắng, sau đó dụi tắt đầu lọc thuốc trong tay mình, nói tiếp: “Nhưng lúc đó điều khiến mặt sẹo kinh ngạc và nghi ngờ, tuyệt đối không chỉ là xưng hô ‘lão Ngũ’, quan trọng hơn phải là thân phận của anh.”
“Được rồi.” Mạnh Chiêu cũng dụi tắt đầu lọc, anh hơi cúi đầu xuống, “Anh có đói không? Chúng ta…”
“Bởi vì quan hệ cha con của anh và ông ấy, khiến khoảnh khắc đó mặt sẹo lầm tưởng… anh và ông ấy là cùng một bọn.” Lục Thời Sâm ngắt lời Mạnh Chiêu, vẫn đang nói một mình.
“Đủ rồi, Lục Thời Sâm.” Mạnh Chiêu không muốn để Lục Thời Sâm nói tiếp.
Nhưng Lục Thời Sâm cũng không dừng lại, giọng điệu của hắn thậm chí bình tĩnh hơn: “Lần trước khi chúng ta cứu mẹ con Lâm Mạch ở Nham Thành, sau khi mặt sẹo nghe cái tên ‘Lục Thành Trạch” này, cũng có do dự ngắn ngủi.”
Mạnh Chiêu có thể cảm nhận được, lúc này đây Lục Thời Sâm chẳng hề bình tĩnh như anh nhìn thấy, anh tới gần Lục Thời Sâm, không dám nhìn kỹ vào mặt hắn, sau đó giơ tay phủ lên mu bàn tay Lục Thời Sâm, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo kia.
“Người đứng phía sau… chắc là bố anh.” Lục Thời Sâm cuối cùng nói ra câu này.
Mạnh Chiêu không lập tức nói chuyện, anh thở ra một hơi rất khẽ rất chậm, nhớ lại cảnh tượng xảy ra một tháng trước ở trong nhà máy cũ nát. Lúc đó thể lực anh chống đỡ hết nổi dưới sự vây đánh của ba tên sát thủ, sau khi Lục Thời Sâm chạy tới, đầu tiên là thử dùng tiền giải quyết vấn đề, thấy mặt sẹo lộ vẻ khinh thường, rõ ràng không tin lời hắn nói, Lục Thời Sâm đã mang tên của Lục Thành Trạch ra.
“Nếu các anh bán mạng cho Ngô Gia Nghĩa, vậy chắc cũng từng nghe đến tên Lục Thành Trạch đúng không? Ông ấy là cha tôi, tên của ông ấy hẳn có thể chứng thực cho lời hứa của tôi.”
“Lục Thành Trạch? Bố mày?” Khi đó mặt sẹo quan sát Lục Thời Sâm, dường như thật sự đang suy nghĩ tính khả thi của lời này.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ mặt sẹo cũng không dao động vì tiền, mà là cái tên “Lục Thành Trạch” khiến gã sinh ra do dự, khiến gã không chắc chắn có nên tiếp tục xuống tay với Lục Thời Sâm không.
Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang nhìn về phía Lục Thời Sâm: “Lần trước ở Nham Thành, anh đã thăm dò suy nghĩ của mặt sẹo?”
Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng, im lặng một lúc, hắn mới nói tiếp: “Kết hợp với với thông tin những sát thủ bị bắt trước đó cung cấp, có thể đoán ra, mặt ngoài mặt sẹo hoàn toàn nghe theo Ngô Gia Nghĩa, thật ra sau lưng đồng thời nghe lệnh của bố anh. Cho nên lần ở Nham Thành, mặt sẹo thật ra là hoàn thành nhiệm vụ hai người sai khiến, nhiệm vụ của Ngô Gia Nghĩa, là bảo hắn lấy được bút ghi âm của Trương Lâm Thanh, đồng thời giết em là người phụ trách lồng tối, mà nhiệm vụ của bố anh, chắc cũng là bảo mặt sẹo lấy được cây bút ghi âm kia, nhưng đừng giao vào tay Ngô Gia Nghĩa.”
“Cho nên sau khi mặt sẹo lấy được cây bút, không lập tức giao cây bút ghi âm cho Ngô Gia Nghĩa, mà là mượn lý do cảnh sát Nham Thanh đang lùng bắt mình để kéo dài thời gian, cho đến khi Ngô Gia Nghĩa bị cảnh sát Minh Đàm giám sát toàn diện. Lúc này, Ngô Gia Nghĩa đã bị Trương Lâm Thanh lừa một lần, nhất định vô cùng nóng lòng lấy được bút ghi âm chứng cứ, cho nên cây bút ghi âm này có tác dụng làm mồi nhử câu Ngô Gia Nghĩa tại thời cơ thích hợp.”
Lục Thời Sâm tạm dừng một lát, sau đó nói tiếp: “Cái đêm Ngô Gia Nghĩa chết, chắc là đã nhận được điện thoại của bố anh, nói cho ông ta biết cảnh sát đã tìm được chứng cứ then chốt thông qua Nhậm Tuấn, bảo Ngô Gia Nghĩa lấy bút ghi âm lập tức chạy trốn.”
Mạnh Chiêu gật đầu một cái, nhưng trong lòng anh còn có nghi ngờ chưa được giải thích: Ngô Gia Nghĩa có thể làm theo lời Lục Thành Trạch nói, chứng tỏ ông ta vô cùng tin tưởng Lục Thành Trạch, vậy Lục Thành Trạch… làm thế nào lấy được sự tin tưởng của Ngô Gia Nghĩa.”
Nhưng nhìn Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu có phần không đành lòng tiếp tục nói mấy chữ “Lục Thành Trạch” với hắn.
Thấy Lục Thời Sâm cũng không nói chuyện, Mạnh Chiêu chuyển chủ đề: “Nói về mặt sẹo đi. Mặc dù người này làm việc không theo lẽ thường, nhưng những lời hắn nói ra lúc thẩm vấn cũng là thật, người có tính cách phản xã hội này, nói theo một nghĩa nào đó, nó đơn thuần hơn, chuyện hắn không muốn nói tuyệt đối sẽ không nói. Mặc dù những lời kia phần lời là khiêu khích em, nhưng chỉ cần là chuyện hắn nói ra thì đều là chuyện thật.”
“Ừ.” Lục Thời Sâm đáp, “Anh cũng cho rằng hắn không nói dối.”
“Xem ra mẹ em đúng là bị Trương Lâm Thanh giết hại, mà Trương Lâm Thanh lại chịu sai khiến của Ngô Gia Nghĩa. Về phần mặt sẹo, hắn nói lúc đó mình tận mắt thấy quá trình này, chắc là Ngô Gia Nghĩa lo lắng Trương Lâm Thanh sẽ thất bại nên để lại đường lui là mặt sẹo.”
Khi đó mặt sẹo có nghe lệnh của Lục Thành Trạch không? Trong lòng Mạnh Chiêu lại sinh ra nghi vấn, nếu như mặt sẹo đã nghe lệnh của Lục Thành Trạch, tại sao Lục Thành Trạch không bảo mặt seo ngăn cản cái chết của cô bạn thân Mạnh Tịnh…
Dừng một lát, Mạnh Chiêu nói tiếp: “Ngoài ra, mặt sẹo nói hắn đã cứu cậu em, đây là ý gì? Chẳng lẽ, lúc đó mục tiêu của tội phạm cưỡng hiếp là giết cậu em? Bởi vì mặt sẹo giết người này mới khiến cậu em rơi vào án oan?”
Mặt sẹo rất không có khả năng vô duyên vô cớ giết tội phạm cưỡng hiếp kia, người sai khiến gã làm như vậy là Lục Thành Trạch sao? Phải chăng Lục Thành Trạch đã đoán trước được làm vậy sẽ khiến Mạnh Tường Vũ rơi vào vụ án oan giết người?
Trong đầu Mạnh Chiêu nhớ lại cảnh mình quỳ xuống trước mặt Lục Thành Trạch, khi đó Lục Thành Trạch từ chối bào chữa vô tội cho Mạnh Tường Vũ, rốt cuộc là xuất phát từ sự cẩn thận của một luật sư, hay là không hề muốn giúp Mạnh Tường Vũ lật lại bản án? Nếu không muốn giúp Mạnh Tường Vũ lật lại bản án, vậy sau đó tại sao lại ra tòa bào chữa? Trong quyển sổ của Lục Thành Trạch, tại sao đồng thời xuất hiện tên của cục trưởng Từ, Mạnh Tịnh, Mạnh Tường Vũ, Mạnh Nhã Thù, Ngô Gia Nghĩa…
Lúc này điện thoại của Mạnh Chiêu rung lên, anh lấy ra nhìn, đội trưởng Triệu lại gọi điện tới.
“Tiểu Mạnh, các cậu đến phòng giám định vật chứng một chuyến, vết máu sót lại ở hiện trường có vấn đề.”
“Được, bọn em qua ngay.”
“Đi thôi,” Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu nhìn về phía Lục Thời Sâm, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay hắn nói, “Đến phòng giám định vật chứng xem trước đã.”
Lục Thời Sâm gật đầu.
Hai người đến phòng giám định vật chứng, đội trưởng Triệu cầm một tờ giấy xét nghiệm, nói gì đó với kỹ thuật viên giám định vật chứng.
“Đàn anh,” Mạnh Chiêu đi tới, “Vết máu có vấn đề gì?’
Đội trưởng Triệu đưa tờ giấy trong tay cho Mạnh Chiêu, “Kiểm tra được thành phần của thuốc chống đông máu trong máu trích xuất từ hiện trường?
Thuốc chống đông máu? Mạnh Chiêu nhanh chóng phản ứng lại, “Vết máu phun tung tóe kia là giả tạo?”
“Ừ,” Đội trưởng Triệu nói, “Sau khi máu rời khỏi cơ thể sẽ đông lại trong khoảng thời gian ngắn, để duy trì trạng thái chảy chỉ có thể thêm thuốc chống đông máu. Cho nên máu kia chắc là được đựng trong túi máu, sau đó phun lên tường, giả tạo vết máu bắn tung tóe.”
Dừng một lát, đội trưởng Triệu tiếp tục: “Hơn nữa, còn có một nơi không hài hòa, chúng ta tìm được bao tải chứa Ngụy Xương Hòa trong chiếc xe ở hiện trường đúng không? Nhưng kiểm tra phát hiện, trong cái bao tải kia không có bất kỳ chất cặn bã nào có liên quan đến cơ thể, điều này không phù hợp với lẽ thường cho lắm, bình thường mà nói, bao tải chứa người đều sẽ để lại một số chất cặn bã như tóc, mảnh da và sợi quần áo.”
“Nói cách khác, trong bao tải kia có lẽ không đựng Ngụy Xương Hòa, chỉ là một ảo ảnh giả tạo khác?”
“Rất có thể,” Đội trưởng Triệu suy tư tiếp lời, “Nhưng mục đích hung thủ làm vậy là gì? Chẳng lẽ để giả tạo hiện trường phạm tội đầu tiên, đánh lừa hướng điều tra của cảnh sát, từ đó che giấu chứng cứ phạm tội thật?”
Trong đầu Mạnh Chiêu hiện lên đủ loại manh mối gần đây có liên quan đến Ngụy Xương Hòa, cuộc điện thoại cầu cứu vài ngày trước, cuộc điện thoại khiêu khích sáng nay, vết máu bắn tung tóe giả tạo trên tường, người đàn ông ngồi ở ghế lái cực kỳ giống mặt sẹo…
Trong lúc suy nghĩ trong đầu anh dần dần hình thành, Lục Thời Sâm bên cạnh nói ra suy đoán của mình: “Có lẽ chúng ta đã đánh giá thấp Ngụy Xương Hòa.”
Đội trưởng Triệu nhìn về phía Lục Thời Sâm: “Là sao?”
“Sau khi một loạt chuyện này xảy ra, mặt sẹo bị bắt, cảnh sát cũng sẽ cho rằng xác suất lớn Ngụy Xương Hòa đã tử vong, kết quả như vậy, ai là người được lợi lớn nhất?”
“Là Ngụy Xương Hòa,” Mạnh Chiêu tiếp lời của Lục Thời Sâm, “Mặt sẹo muốn giết ông ta, Ngụy Xương Hòa phải nghĩ cách trừ khử mối đe dọa này, nhưng ông ta lại không thể xin giúp đỡ từ cảnh sát, mặc dù cảnh sát có thể bảo vệ ông ta, nhưng án mạng của Trần Dục cũng sẽ khiến ông ta ở trong tù cả đời.”
Đội trưởng Triệu suy nghĩ một lát, nhìn về phía Mạnh Chiêu: “Ý của hai người là, hết thảy những chuyện này có thể là Ngụy Xương Hòa đang tự biên tự diễn?”
“Rất có thể,” Mạnh Chiêu đáp, “Lý do Ngụy Xương Hòa trốn đi sau khi Ngô Gia Nghĩa xảy ra chuyện, chắc là đoán ra Ngô Gia Nghĩa bị trả thù, mà năm đó mình cấu kết với Ngô Gia Nghĩa làm chuyện xấu, rất có thể cũng là đối tượng bị trả thù. Hơn nữa, sau khi Ngô Gia Nghĩa xảy ra chuyện, mặt sẹo luôn hoạt động ở Nham Thành, khả năng cao đã nắm giữ hành tung của Ngụy Xương Hòa. Năm đó Ngụy Xương Hòa làm cục trưởng cục cảnh sát, không thể xem thường đầu óc và thủ đoạn, đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, cho nên ông ta tự biên tự diễn mọi chuyện này, mục đích đúng là mượn sức cảnh sát diệt trừ đe dọa đối với ông ta. Nếu may mắn, cảnh sát không phát hiện thuốc chống đông trong máu, tưởng rằng Ngụy Xương Hòa thật sự đã bị giết hại, vậy đối với Ngụy Xương Hòa đang trốn tránh mà nói, đó là cục diện có lợi hơn.”
“Thật vậy,” Đội trưởng Triệu gật đầu nói, “Cho dù là con đường đi hôm nay hay là mô phỏng hình dạng phun tung tóe của máu, đều có thể nhìn ra người này vô cùng chuyên nghiệp.”
Lúc này, điện thoại của Lục Thời Sâm rung lên, hắn lấy ra nhìn một cái, sau đó nói với Mạnh Chiêu: “Anh ra ngoài nghe điện thoại.”
“Ừ.” Mạnh Chiêu đáp.
Tiếp tục thảo luận tình tiết vụ án với đội trưởng Triệu một lúc, Mạnh Chiêu ra khỏi phòng giám định vật chứng. Anh nhìn thấy Lục Thời Sâm đứng lặng bên cửa sổ, lông mày nhíu lại nhìn về phía xa.
Mạnh Chiêu đi tới: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Thấy Lục Thời Sâm cầm chặt điện thoại không nhúc nhích, Mạnh Chiêu hỏi tiếp: “Sao vậy, ai gọi?”
Lục Thời Sâm quay đầu, dùng một ánh mắt gần như là đau khổ nhìn Mạnh Chiêu: “Bố anh.”
“Ông ấy nói gì?”
“Ông ấy nói, “Lục Thời Sâm dừng một lát, “Ông ấy muốn gặp anh.”