Ban đêm có gió thổi từ phòng ngoài vào, Nhậm Tuấn nói xong câu đó rồi xoay người đi vào trong nhà. Mạnh Chiêu mặt lạnh như nước đóng băng đứng tại chỗ, ánh mắt rơi trên bóng lưng y.
Trong nháy mắt vừa rồi, mới là gương mặt thật của Nhậm Tuấn phải không?
Tại sao trong phòng thẩm vấn mấy tiếng trước, Nhậm Tuấn vẫn duy trì cái mặt nạ khúm núm kia, mà mấy giây trước đó, y chợt lộ ra bộ mặt thật? Chỉ để thị uy với cảnh sát thôi sao?
Mạnh Chiêu cảm thấy trong đầu hơi rối loạn, ra khỏi nhà cũ của Nhậm Tuấn, anh lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Lục Thời Sâm.
Điện thoại kết nối rất nhanh, bên kia Lục Thời Sâm “Alo?” một tiếng.
Mạnh Chiêu nhất thời không biết phải miêu tả cảnh tượng kỳ dị vừa rồi như thế nào cho Lục Thời Sâm, anh không lập tức trả lời Lục Thời Sâm mà là im lặng mấy giây, suy nghĩ nên sắp xếp từ nghĩ như thế nào.
Bên kia điện thoại, Lục Thời Sâm nhanh chóng phát hiện hình như đã xảy ra chuyện gì thông qua sự im lặng này, hắn hỏi: “Em ở đâu? Gặp nguy hiểm à?”
“Không, em đang ở gần nhà cũ của Nhậm Tuấn…”
“Được,” Lục Thời Sâm nói, “Anh đến ngay bây giờ.”
Chưa đến mười phút, Lục Thời Sâm đã lái xe chạy tới. Hắn dừng xe hẳn, đẩy cửa xe ra đi về phía Mạnh Chiêu đứng ở ven đường: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Mạnh Chiêu kể lại y nguyên chuyện vừa mới xảy ra cho Lục Thời Sâm, cố gắng khôi phục lại cảnh tượng lúc đó. Lục Thời Sâm nghe xong, cũng rơi vào trầm tư: “Mặc dù hơi kỳ lạ, nhưng nghe ý của Nhậm Tuấn, toàn bộ sự kiện thật sự là kế hoạch của anh ta.”
“Đúng rồi,” Mạnh Chiêu gật đầu tán thành, “Nhưng em vẫn chưa hiểu, tại sao biểu hiện trước và sau của Nhậm Tuấn lại có khác biệt lớn như thế, một giây trước vẫn đang cố gắng ngụy trang, một giây sau lại đột nhiên tự phơi bày thân phận, ngang nhiên khiêu khích cảnh sát như vậy, có lợi ích gì với anh ta?”
“Nếu anh ta làm như thế, vậy chứng minh ít nhất là không gây hại cho anh ta.” Dừng một lát, Lục Thời Sâm nói, “Hoặc là, vô cùng tự tin với phương pháp phạm tội của mình, chắc chắn cho dù toàn bộ cảnh sát bắt tay hành động, cũng không tìm được bất kỳ chứng cứ thực chất nào. Hoặc là, bản thân anh ta không muốn sống nữa, còn có một khả năng nữa đó là anh ta có mưu đồ khác.”
“Anh thiên về khả năng nào hơn?”
Sau vài giây suy nghĩ, Lục Thời Sâm tiếp tục nói: “Anh cảm thấy Nhậm Tuấn có mưu đồ khác. Nếu tinh thần của Nhậm Tuấn vẫn bình thường, vậy thì không thể giải thích được biểu hiện mâu thuẫn trước và sau khi tự lộ diện của anh ta. Ngay từ đầu có lẽ Nhậm Tuấn muốn giả vờ, lúc tra hỏi mặc dù lời khai của anh ta có vài sơ hở, nhưng mỗi một câu trả lời đều đã suy nghĩ cẩn thận, tránh khả năng bị lộ ở mức độ lớn nhất. Hơn nữa, lúc em vừa tới nhà anh ta, anh ta cũng không trực tiếp làm rõ chuyện này, điều này nói rõ đến tận lúc đó anh ta cũng không có ý định chủ động phơi bày. Trước và sau có thể làm kín kẽ như thế, cũng có thể nói rõ anh ta không muốn bị cảnh sát bắt giữ, cũng không phải là cam chịu. Cho nên, chỉ còn lại một khả năng, Nhậm Tuấn… đang dự mưu gì đó.”
Nói đến đây, Lục Thời Sâm nhìn về phía Mạnh Chiêu: “Em nghĩ lại xem, trước khi Nhậm Tuấn tự phơi này, đã xảy ra chuyện gì, những chuyện đã xảy ra trong lúc đó, có thể là nguyên nhân dẫn đến sự thay đổi cơ bản trong hành vi của anh ta, cũng là mấu chốt chúng ta điều tra rõ dự mưu của anh ta.”
Mạnh Chiêu cẩn thận nhớ lại từng cảnh khi đó, là vì mình mở tủ thuốc ra đúng không? Là vì nói đến Nhậm Tuấn và mẹ của anh ta chăng? Hay là… phút chuốc, hình ảnh trong đầu anh như dừng lại ở cảnh anh nhận điện thoại, lúc ấy để thăm dò Nhậm Tuấn, sau khi nhận được điện thoại của đội trưởng Triệu, mình cố tình không rời đi ngay từ đầu mà nói về chủ đề trò chuyện…
Chẳng lẽ là vì… Ngụy Xương Hòa?
Mạnh Chiêu miêu tả đơn giản tình hình khi đó cho Lục Thời Sâm, “Nhậm Tuấn vừa về Minh Đàm, Ngụy Xương Hòa đã xảy ra sự cố, chuyện này có thể trùng hợp không? Trước đó Nhậm Tuấn nói anh ta không ở Nham Thành, rốt cuộc có phải nói dối không?”
Lục Thời Sâm suy nghĩ sơ qua, trả lời: “Khó mà nói, bây giờ chứng cứ chúng ta có thể nắm giữ được rất có hạn, vừa không thể chứng minh Nhậm Tuấn là bàn tay đẩy sau màn, cũng không thể chứng minh Ngụy Xương Hòa bị anh ta bắt cóc. Nhưng nếu Nhậm Tuấn đã tự vạch trần rồi, vậy việc cấp bách bây giờ đó là tìm được chứng cứ cho thấy anh ta là bàn tay đẩy sau màn.”
“Phải, bên Ngụy Xương Hòa tạm thời chỉ có thể nhờ cảnh sát Nham Thành,” Mạnh Chiêu tự hỏi, “Về phầm Nhậm Tuấn… chứng cứ mang tính then chốt rốt cuộc ở đâu? Nhậm Tuấn chắc chắn chúng ta không tìm được chứng cứ đến vậy, có lẽ không phải đang phô trương thanh thế.”
“Ừ, chứng cứ càng từ lâu thì càng khó tìm, hơn nữa rất nhiều chuyện đều do mặt sẹo và sát thủ làm, rất có thể sẽ không để lại manh mối có liên quan đến Nhậm Tuấn. Bây giờ chúng ta phải tập trung vào thời gian xảy ra gần chúng ta nhất, đồng thời cũng phải là vụ án Nhậm Tuấn tự mình tham gia….”
“Vụ án của Ngô Gia Nghĩa.” Mạnh Chiêu tiếp lời, “Trước đó chúng ta đã phân tích, với quan hệ của Nhậm Tuấn và bố anh ta, Nhậm Tuấn không thể dẫn cha về nhà cũ giúp ông ta khôi phục ý thức, y tá cũng đã nói, Ngô Gia Nghĩa chưa từng tự mình chạm vào thuốc. Nói cách khác, chứng cứ Nhậm Tuấn đưa cho chúng ta đêm đó, có thể là anh ta giả tạo.”
“Ừ,” Lục Thời Sâm lại nói, “Mặt khác, trước đó em đã nói, tìm được thiết bị ngăn chặn điều khiển từ xa trong chiếc Hummer Ngô Gia Nghĩa điều khiển lúc đó, thiết bị này chắc là đặc chế mà không phải do cửa hàng sửa đổi cung cấp. Nếu như thiết bị này thật sự do nhậm Tuấn cung cấp, vậy để đảm bảo kế hoạch tiến hành thuận lợi, có thể có một bản sao lưu thiết bị trong nhà anh ta.”
“Vậy thì trước tiên bắt tay vào từ hai khía cạnh này, điều tra bằng chứng Nhậm Tuấn giả tạo chứng cứ, ngoài ra, đào sâu ba thước cũng phải kiểm tra triệt để căn nhà cũ này một lần.” Nói xong, Mạnh Chiêu gọi điện thoại cho cục trưởng Từ, báo cáo tình huống đêm đó. Dưới chỉ thị của cục trưởng Từ, Mạnh Chiêu lập tức triệu tập nhân thủ lấy video giám sát xung quanh nhà Nhậm Tuấn trước khi Ngô Gia Nghĩa chết, đồng thời bắt đầu công việc kiểm tra nhà.
Trong lúc đợi đồng nghiệp cục cảnh sát chạy đến, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đi qua đi lại xung quanh biệt thự này, tìm kiếm camera xung quanh có thể quay được tình huống liên quan.
Mạnh Chiêu đang đi về phía trước thì chợt nhớ ra gì đó, nghiêng mặt sang nhìn Lục Thời Sâm: “Hiếm lắm bố con anh mới ăn cơm cùng nhau, có bị em quấy rầy không?”
Lục Thời Sâm lắc đầu: “Lúc em gọi điện tới đã ăn xong rồi.”
“Ăn cơm xong đang tán gẫu? Lại nói, sao tối nay chú Lục bỗng nhiên gọi anh ăn cơm cùng nhau, có chuyện quan trọng gì hả?”
“Không có, chỉ là vừa đi công tác về nên hỏi anh tình hình dạo này với tình huống khôi phục não.”
Hỏi tình hình dạo này? Vậy có dính đến chuyện của vụ án không… Mạnh Chiêu nghĩ vậy rồi cố gắng đè lo lắng xuống: “Xem ra bố anh vẫn rất quan tâm đến anh, vậy anh nói với chú ấy, tình cảm của anh đã bắt đầu khôi phục chưa?”
Lục Thời Sâm lắc đầu lần nữa.
“Phải nói chứ, anh quên lần trước thầy Chu bảo hai bố con anh giao tiếp với nhau nhiều hơn rồi đúng không?” Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm một cái, “Nếu chú Lục biết anh đã biết cười, chắc là sẽ rất vui.”
Bước chân Lục Thời Sâm dừng lại, nhìn đường đi cách đó không xa: “Thật không?”
“Tất nhiên.” Mạnh Chiêu liếc một cái, mơ hồ nhìn thấy chút vẻ mặt chờ mong trên mặt Lục Thời Sâm, điều này làm anh rất kinh ngạc, “Bố anh vui vẻ trông như thế nào, hình như em chưa bao giờ nhìn thấy?”
Lục Thời Sâm nhớ lại, “Anh cũng chưa từng nhìn thấy.”
Ngẫm nghĩ một lát, Mạnh Chiêu bảo: “Lần sau em đến gặp chú Lục với anh nhé.”
Lục Thời Sâm quay sang nhìn anh: “Ừ.”
Chẳng mấy chốc, lực lượng cảnh sát giúp đỡ nhận được địa chỉ hẹn trước đó, Nhậm Bân, Chu Kỳ Dương, Trình Vận còn có những đồng nghiệp khác ở cục thành phố đều bước xuống xe, chạy chậm đến tập hợp trước mặt Mạnh Chiêu.
Đầu tiên Mạnh Chiêu nói rõ tình huống với mọi người: “Mọi người vất vả rồi, muộn thế này còn tìm mọi người đến đây, là vì vụ án lại xuất hiện tình huống mới. Chắc hẳn mọi người đều biết, lồng tối được phơi bày và cái chết của nhóm người Chu Diễn, Triệu Vân Hoa, Lư Dương, Ngô Gia Nghĩa cũng không phải trùng hợp, mà có người phía sau cố ý thúc đẩy chuyện phát triển, qua điều tra trước mắt, trên người Nhậm Tuấn có hiềm nghi rất lớn, nhưng hiện giờ trong tay chúng ta không có bất kỳ chứng cứ rõ ràng nào, bởi vậy chúng ta cần mọi người chung sức hợp tác, tranh thủ tìm được chứng cứ trong thời gian ngắn nhất.”
“Rõ!” Cảnh sát chạy đến giúp đỡ trăm miệng một lời đáp vang dội.
“Anh Bân, anh đi xác nhận dấu vân tay trên túi thuốc lúc đó Nhậm Tuấn cung cấp có khả năng bị làm giả không, đồng thời thẩm vấn Chúc Duệ, ngoài ra, người trước đó Chúc Duệ liên lạc có phải Nhậm Tuấn không, điểm này phải xác nhận cùng với phòng điều tra kỹ thuật.”
“Được.” Nhậm Bân đáp.
“Chu Kỳ Dương, cậu lập tức điều tra video giám sát xung quanh nhà Nhậm Tuấn, chủ yếu điều tra anh ta có từng dẫn Nhậm Hải về nhà cũ không, trước khi chết Ngô Gia Nghĩa có từng đến đây không, và hành tung chủ yếu của Nhậm Tuấn.”
“Đã nhận!” Chu Kỳ Dương nói.
“Trình Vận, lần trước khám xét biệt thự của Ngô Gia Nghĩa em làm rất tốt, lần này cũng do em phụ trách công việc kiểm tra nhà, chỗ đột phát là tìm kiếm xem có tồn tại linh kiện sửa đổi chiếc xe hay không cùng với những phòng ngầm và nơi che khuất có giấu chứng cứ khác.”
“Vâng anh Chiêu.” Trình Vận đáp.
…
Phân công nhiệm vụ xong, tất cả mọi người lập tức bắt tay vào công việc điều tra.
Nhậm Tuấn cũng bị cảnh sát dẫn từ nhà đến cục thành phố. Mạnh Chiêu nhìn Nhậm Tuấn đi ra từ trong nhà, Nhậm Tuấn lại khôi phục điệu bộ sợ hãi trước đó, khiến người ta hoàn toàn không nhìn ra một mặt khác ẩn giấu trên người y. Lúc đi ngang qua Mạnh Chiêu, y nhìn về phía Mạnh Chiêu, ánh mắt hơi có ý sâu xa kia xuất hiện trên gương mặt nhát gan của y, lộ ra sự không hài hòa và kỳ dị. Lục Thời Sâm giơ tay nắm lấy bả vai Mạnh Chiêu, kéo Mạnh Chiêu về phía mình một chút.
Điều tra kéo dài suốt một đêm. truyện ngôn tình
Tám giờ sáng, mấy người phụ trách nhiệm vụ đến báo cáo kết quả
“Đã lấy được tất cả giám sát xung quanh, nhưng khoảng cách quá xa, lại thêm vấn đề của góc độ, không thể quay được bất kỳ tin tức mấu chốt nào.”
“Điều tra kỹ thuật đã tiến hành so sánh giọng nói của người liên hệ với Chúc Duệ và giọng nói của Nhậm Tuấn, nhưng vì giọng nói trong điện thoại đã được xử lý chu đáo, so sánh ghi âm cũng không thể có được kết luận chính xác. Về phần Chúc Duệ, cho anh ta nghe một đoạn ngắn giọng nói của Nhậm Tuấn, anh ta cũng không thể xác định người liên hệ với anh ta có phải Nhậm Tuấn hay không.”
“Đã điều tra toàn diện nơi ở của Nhậm Tuấn, trước mắt không thể tìm được chứng cứ liên quan.”
…
Sau khi nghe báo cáo của tất cả mọi người, Mạnh Chiêu nhận ra, việc điều tra vụ án lại một lần nữa rơi vào thế bí. Trong đầu anh lại vang lên giọng nói cực kỳ thấp, như thể đang khiêu khích vậy — “Anh không tìm được chứng cứ đâu cảnh sát Mạnh, từ bỏ đi.”
Có thể trực tiếp nói câu này ra với mình, quả nhiên Nhậm Tuấn có lòng tin. Đầu tiên là phái người giết Chu Diễn, lại lợi dụng nhược điểm của Triệu Vân Hoa ép bà ấy tự tử, sau đó mượn tay Ngô Gia Nghĩa giết chết Nhậm Hải, lại ra lệnh cho mặt sẹo sẵn sàng động tay vào chiếc Hummer trước khi chuyện xảy ra, gây ra cái chết của Ngô Gia Nghĩa… Một loạt hành vi phạm tội này, thật sự không để lại một chút chứng cứ nào liên quan đến Nhậm Tuấn sao?
“Tiếp tục tìm kiếm,” Mạnh Chiêu trầm giọng nói, “Mọi người đi ngủ trước đi, đổi sang nhóm khác đi điều tra lần nữa.”
Thức suốt một đêm, dưới mắt Mạnh Chiêu hiện quầng thâm, Trình Vận nhìn anh nói: “Anh Chiêu, anh có muốn đi nghỉ ngơi trước không?”
Mạnh Chiêu lắc đầu.
Sau đó, cuộc điều tra kéo dài trong hai ngày, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Buổi sáng ngày thứ ba, Mạnh Chiêu nhìn báo cáo điều tra được trình lên, thở dài một tiếng.
“Vẫn không có kết quả?” Lục Thời Sâm nhận lấy báo cáo trong tay Mạnh Chiêu, xem nhanh một lượt, sau đó nói, “Không tìm thấy manh mối cũng bình thường. Một mặt, Nhậm Tuấn là bàn tay đẩy sau màn, hầu như toàn lợi dụng người khác hoàn thành hành vi phạm tội trong quá trình này, bản thân anh ta rất ít tham gia trực tiếp, đây cũng là khả năng tránh bại lộ ở mức độ cao nhất. Mặt khác, sau khi Ngô Gia Nghĩa chết, chúng ta lần lượt điều tra Chúc Duệ, Nhậm Bân, cuối cùng mới khóa chặt Nhậm Tuấn trốn ở phía sau. Trong quá trình này, Nhậm Tuấn có đủ thời gian xử lý chứng cứ còn sót lại. Trước khi chuyện xảy ra đã chuẩn bị thêm xử lý thỏa đáng sau khi chuyện xảy ra, muốn tìm được chứng cứ, thực sự khó càng thêm khó.”
Mạnh Chiêu chậm rãi bước đi, những lời Lục Thời Sâm nói, hai ngày nay anh cũng đã nghĩ tới. Nhưng mà, không tìm được chứng cứ, chẳng lẽ phải từ bỏ việc điều tra sao? Nghĩ đến câu “Từ bỏ đi” mà Nhậm Tuấn ghé vào tai mình nói, Mạnh Chiêu lại càng không muốn từ bỏ.
Một lát, sau, Lục Thời Sâm lại lên tiếng: “Đã thế này, thì đừng tiếp tục lãng phí thời gian nữa. Mọi chuẩn bị của Nhậm Tuấn, xem ra không phải đầy đủ bình thường.”
“Anh cũng đang khuyên em từ bỏ à?” Mạnh Chiêu ngước mắt nhìn về phía Lục Thời Sâm.
Lục Thời Sâm lắc đầu: “Anh biết em sẽ không từ bỏ, cũng không có ý khuyên em từ bỏ, nhưng nếu con đường trước mắt là con đường chết, vậy chúng ta hãy đổi một con đường khác.”
“Con đường nào?”
“Đến Nham Thành.”
“Nham Thành…” Mạnh Chiêu suy tư tính khả thi của đề nghị này, đúng vậy, chuyện Ngụy Xương Hòa bị bắt cóc ở Nham Thành hình như có mối liên hệ nào đó với Nhậm Tuấn, mà bây giờ khả năng cao là mặt sẹo cũng ở Nham Thành, nếu như có thể bắt được một trong số họ, vụ án có thể xuất hiện bước ngoặt. Nếu chứng cứ ở Minh Đàm có khả năng bị Nhâm Tuấn xử lý hoàn toàn, vậy Nham Thành có lẽ sẽ là một con đường tắt để tìm ra manh mối.
“Được, nghe theo anh,” Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm, “Chúng ta lập tức lên đường đến Nham Thành.”
Trở lại Ngự Hồ Loan, hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi xuống lầu.
Tài xế trong cục đã đợi dưới lầu, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm ngồi vào trong xe, đến trạm đường sắt cao tốc đến Nham Thành.
Hai giờ chiều, trên đường phố Minh Đàm không nhiều xe, chiếc xe lao nhanh như bay trên đường, nửa tiếng sau đã dừng trong trạm đường sắt cao tốc.
Hai người kéo vali hành lý, đi vào cửa trạm, Mạnh Chiêu kiểm tra vé xong, trong lúc chờ Lục Thời Sâm điện thoại rung một cái.
Anh lấy ra nhìn, Nhậm Bân gửi đến một đoạn video, đồng thời kèm theo một tin nhắn: “Đội phó Mạnh, đừng vội đến Nham Thành, xem cái này trước đã.”
Mạnh Chiêu nhấn mở video, sau khi nhìn rõ nội dung video, anh hơi chấn động.
Lúc này, Lục Thời Sâm cũng kiểm tra vé xong, nhận ra vẻ mặt Mạnh Chiêu không đúng, hắn đi tới: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Mạnh Chiêu đưa điện thoại cho Lục Thời Sâm, cùng xem nội dung video với hắn.
Mặc dù hình ảnh video mơ hồ không rõ, nhưng thông qua hoàn cảnh xung quanh có thể đoán được, đây chính là nhà cũ của Nhậm Tuấn. Mà chính giữa hình ảnh, hình như là phòng ngủ ở nhà cũ, nơi đặt tủ thuốc.
Mấy giây sau, có người đi vào phòng ngủ, xuất hiện trong hình ảnh, sau đó đi tới bên cạnh tủ thuốc, cúi người lấy đồ vật bên trong ra, lại bỏ vật trong tay vào trong tủ, giống như đang đổi thuốc trong tủ.
Người này… là Nhậm Tuấn? Vậy thứ trong tay y…
Hai ngón tay của Lục Thời Sâm vạch lên màn hình phóng to hình ảnh, cẩn thận phân biệt nội dung trong hình ảnh với Mạnh Chiêu, nhưng vì độ phân giải của video thật sự quá thấp, sau khi phóng đại hình ảnh trở nên mờ hơn, không thể phán đoán chính xác được.
Lục Thời Sâm nhìn thời gian hiển thị bên dưới video: “22 giờ 14 phút ngày 21 tháng 5 năm 2021…”
“Là buổi tối một ngày trước khi Ngô Gia Nghĩa chết.” Mạnh Chiêu tiếp lời.
Sau khi hai người liếc nhau, Mạnh Chiêu nhận lấy điện thoại trong tay Lục Thời Sâm rồi gọi điện thoại cho Nhậm Bân.
Sau khi điện thoại kết nối, Mạnh Chiêu lập tức hỏi: “Video này ở đâu vậy anh Bân?”
Nhậm Bân: “Có người gửi vào trong hòm thư báo cáo của hệ thống công an, vẫn chưa biết rõ người báo cáo là ai, tôi vừa bảo điều tra kỹ thuật thử truy lùng người cung cấp video, nhưng địa chỉ IP hiển thị là nước ngoài, rất có thể là người gửi video này không muốn bại lộ thân phận nên cố gắng giả tạo địa chỉ IP.”
“Em biết rồi anh Bân, làm phiền anh tìm phòng điều tra kỹ thuật tiếp tục phân tích xem có thể tìm được địa chỉ thật không.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Lục Thời Sâm cầm lấy điện thoại trong tay Mạnh Chiêu, lại mở đoạn video kia ra, “Thời gian này, địa điểm này, lại thêm hành vi này, dường như đang nói cho chúng ta biết, lúc đó thuốc có kèm theo dấu vân tay của Ngô Gia Nghĩa mà Nhậm Tuấn cung cấp cho cảnh sát là được đổi vào.”
“Ừ,” Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm, sâu trong lòng dâng lên cảm giác không hài hòa vô cùng mãnh liệt, “Em cứ cảm thấy, những chuyện xảy ra gần đây, khiến em như đang ở trong mơ… thật sự rất không hợp lẽ thường.”
“Đúng là rất kỳ lạ.” Lục Thời Sâm nói, “Từ khi chúng ta bắt đầu điều tra Nhậm Tuấn, toàn bộ quỹ đạo phát triển của chuyện đã vô cùng quái dị, mãi đến vừa rồi, chúng ta vẫn không tìm được chứng cứ gì, mà đoạn video trước mắt này không biết từ đâu ra, lại một lần nữa gia tăng hiềm nghi của Nhậm Tuấn… Nhậm Tuấn làm việc cẩn thận như vậy, đoạn video này, là bị ai quay lại bằng cách như thế nào? Người này liệu có phải đồng bọn của Nhậm Tuấn không? Chẳng lẽ muốn thông qua đoạn video này, đẩy tất cả tội lỗi lên người Nhậm Tuấn?”
“Nhưng nếu như vậy, lại trở về câu hỏi cũ, anh giải thích như thế nào về việc Nhậm Tuấn trở về sau khi đột nhiên mất liên lạc? Và tại sao Nhậm Tuấn phải phơi bày thân phận đột ngột như thế?” Mạnh Chiêu dừng một lát, “Hơn nữa chứng cứ này, mặc dù có thể khớp thời gian và địa điểm, nhưng trên thực thế lại chẳng giải quyết được vấn đề, chỉ nhìn nội dung hiển thị trên hình ảnh, chúng ta cũng không thể nhận định Nhậm Tuấn có thật sự giả tạo chứng cứ hay không, nếu chúng ta dựa vào cái này để thẩm vấn Nhậm Tuấn, anh ta rất có khả năng trả lời rằng chỉ đang đổi vài loại thuốc thông thường, chúng ta vẫn không có bất kỳ chứng cứ mang tính trực tiếp nào để chứng minh Nhậm Tuấn có tội.”
Nói đến đây, hai người đều im lặng, người gửi video này đến cùng là ai? Và xuất phát từ mục đích gì? Rốt cuộc tại sao Nhậm Tuấn tự vạch trần? Trong thời gian ngắn bí ẩn chồng chất, hai người đều cố gắng sắp xếp manh mối trong đầu.
Sau khi im lặng một thời gian ngắn, Mạnh Chiêu quyết định: “Đi thôi, trước tiên về cục thành phố tìm phòng điều tra kỹ thuật, xem có tăng độ rõ nét của video lên được không, nếu hình ảnh rõ ràng, có thể phát hiện ra một số chi tiết.”
“Ừ.” Lục Thời Sâm nói.