Vẻ Ngoài

Chương 118



Chưa đến tám giờ sáng, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đã bước vào văn phòng điều tra tội phạm.

Trình Vận đang đứng tại vị trí làm việc, cầm ống nghe của điện thoại nhấn phím, vừa thấy Mạnh Chiêu đi vào, cô vội ngẩng đầu nói: “Anh Chiêu, Nhậm Tuấn tắt máy rồi!”

“Không liên lạc được?” Mạnh Chiêu đi tới, nhận lấy ống nghe điện thoại từ Trình Vận, gọi lại lần nữa dựa theo dãy số, trong ống nghe vang lên giọng nữ máy móc nhắc nhở. Anh buông ống nghe xuống, nhập một dãy số vào điện thoại gửi cho Trương Triều: “Anh Triều, định vị giúp em vị trí xuất hiện cuối cùng của số điện thoại này.”

Bên kia trả lời lại một biểu cảm “ok” trong giây lát.

Mạnh Chiêu cất điện thoại, nhìn về phía Trình Vận nói: “Hôm qua bảo em chỉnh sửa lại tài liệu liên quan của Dược phẩm Lâm Giang thế nào rồi?”

“Em chỉnh sửa xong cả rồi.” Trịnh Vận đưa xấp tài liệu trên bàn cho Mạnh Chiêu.

Mạnh Chiệu nhận lấy tài liệu, nhanh chóng xem một lần cùng với Lục Thời Sâm.

“Dược phẩm Lâm Giang, người sáng lập là Nhậm Hải và… Lý Như? Chủ tịch đời thứ nhất vậy mà không phải Nhậm Hải? Người phụ nữ tên Lý Như này là ai?” Mạnh Chiêu nhìn về phía Trình Vận.

“Là mẹ của Nhậm Tuấn, lúc đó Nhậm Hải và Lý Như cùng nhau lập nghiệp, người chủ đạo không phải Nhậm Hải mà là Lý Như, tiếng tăm và danh vọng của Lý Như ở công ty rất cao, chiếm quyền kiểm soát tuyệt đối.”

“Trước khi chết có phải Lý Như đang ly hôn với Nhậm Hải không?” Mạnh Chiêu tiếp tục hỏi, “Nếu như ly hôn, vậy Nhậm Hải sẽ như thế nào?”

“Đúng, lúc đó hai vợ chồng này vì vấn đề phân chia tài sản công ty mới chậm chạp chưa ly hôn, chủ yếu là Nhậm Hải không đồng ý, về phần ly hôn sẽ như thế nào…” Trình Vận lắc đầu.

Lục Thời Sâm lật xem tài liệu mở miệng nói: “Nhìn từ tỉ lệ cổ quyền, một khi ly hôn, Nhậm Hải đi hay ở, trên cơ bản đều do Lý Như quyết định, dựa theo quan hệ của hai người thì thấy kết cục của Nhậm Hải rất có thể là lấy được một khoản tiền, sau đó bị đuổi ra khỏi cửa, không liên quan gì đến Dược phẩm Lâm Giang nữa.”

“Thật vậy, một khi mất đi quyền kiểm soát Dược phẩm Lâm Giang, vậy dự án nghiên cứu phát minh thuốc do Ngô Gia Nghĩa và Nhậm Hải cùng lên kế hoạch cũng sẽ thất bại. Như vậy, khả năng Ngô Gia Nghĩa tham gia mưu sát Lý Như rất cao.” Mạnh Chiêu nói, “Có lẽ Nhậm Tuấn đã phát hiện ra điểm này, bởi vậy mới có thể ôm thù hận lớn như thế với Ngô Gia Nghĩa, sau đó nảy sinh ra ý định trả thù.”

“Chính xác.” Lục Thời Sâm gật đầu một cái, “Vì để cho Nhậm Hải giành lại quyền kiểm soát Dược phẩm Lâm Giang, rất có thể Ngô Gia Nghĩa đã xúi giục Nhậm Hải phạm tội trong chuyện này.”

Lúc này, điện thoại trong tay Mạnh Chiêu rung lên một cái, Trương Triều gửi tin nhắn thoại đến: “Chiêu Nhi, trong điện thoại của đối phương lắp thiết bị phản định vị, hơn nữa rất chuyên nghiệp, không thể định vị được.”

Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm liếc nhau, giờ phút này hai người điều hiểu rõ, dù là Nhậm Tuấn hứa trở về lại bỗng nhiên mất liên lạc, hay là trong điện thoại của anh ta cài đặt thiết bị phản định vị chuyên nghiệp, đều gia tăng hiềm nghi trên người Nhậm Tuấn.

Trong đầu Mạnh Chiêu một lần nữa hiện lên dáng vẻ khúm núm của Nhậm Tuấn, một người như vậy, thật sự sẽ là bàn tay đẩy phía sau màn kia ư?

Mạnh Chiêu nhìn về phía Trình Vận: “Bên cảnh sát Nham Thành có tin tức chưa?”

“Chưa ạ,” Trình Vận lắc đầu, “Chủ yếu là bây giờ không thể xác nhận Nhậm Tuấn chắc chắn ở Nham Thành. Lý do em phỏng đoán anh ta ở Nham Thành, là vì xe anh ta cuối cùng đã đi qua cổng đường sắt cao tốc ở Nham Thành, nhưng sau khi xuống đường sắt cao tốc có đến nơi khác hay không thì không biết nữa.”

Ngẫm nghĩ một lát, Mạnh Chiêu lại gọi điện thoại cho đội trưởng Triệu của công an Nham Thành lần nữa: “Đàn anh, hôm qua nhờ các anh hỗ trợ tìm kiếm Nhậm Tuấn, có kết quả chưa?”

“Vẫn chưa, tối qua bên anh phái người điều tra giám sát đầu đường cao tốc suốt đêm, cũng không tìm được hành tung của Nhậm Tuấn, sau khi chiếc xe kia xuống đường cao tốc, những con đường nhỏ nó đi qua không có giám sát, tóm lại bây giờ nó có ở trong ranh giới Nham Thành hay không cũng rất khó nói. Vậy đi Tiểu Mạnh, anh điều tra được Nhậm Tuấn có một công ty holding[1] ở Nham Thành, anh phái người đến hỏi xem Nhậm Tuấn có từng đến đó không.”

[1] Công ty holding hay tổng công ty là một công ty làm chủ cổ phần của các công ty khác. Bản thân công ty đó không sản xuất hàng hóa hay cung cấp các dịch vụ

“Được,” Mạnh Chiêu đáp, “Vậy đàn anh, làm phiền anh báo cho em biết ngay khi có tin tức.”

“Không thành vấn đề.”

Mãi đến hai giờ chiều, Nhậm Tuấn vẫn trong trạng thái mất liên lạc. Cảnh sát Nham Thành cũng gửi tin tức đến, nói Nhậm Tuấn chưa bao giờ xuất hiện trong công ty này.

Có nên đến Nham Thành đích thân tìm người không? Giao lộ đường cao tốc cuối cùng của Nhậm Tuấn là ở Nham Thành, lần cuối cùng Ngụy Xương Hòa xuất hiện là ở Nham Thành, vụ án dân công đòi lương hai mươi năm trước liên quan đến Chúc Văn Tú, Chúc Duệ, Ngô Gia Nghĩa, Lục Thành Trạch và Trần Dục cũng xảy ra ở Nham Thành. Không biết bắt đầu từ khi nào, địa danh Nham Thành này hình như thường xuyên xuất hiện trong quá trình phá án, đến mức Mạnh Chiêu có một dự cảm rằng sắp tới có thể Nham Thành sẽ xảy ra chuyện gì đó…

Nghĩ đến đây, Mạnh Chiêu nói với Lục Thời Sâm: “Nếu như đêm nay vẫn không có tin tức của Nhậm Tuấn, ngày mai chúng ta sẽ lên đường đến Nham Thành một chuyến nữa.”

“Ừ.” Lục Thời Sâm gật đầu.

Vừa dứt lời, điện thoại cố định trước mặt Trình Vận bỗng nhiên vang lên.

Trình Vẫn một mực thử gọi điện thoại phản xạ có điều kiện cầm lấy ống nghe: “Alo?… Nhậm Tuấn?”

Mạnh Chiêu nhìn sang, ra hiệu cho Trình Vận mở loa ngoài.

Giọng nói của Nhậm Tuấn truyền tới: “Xin lỗi cô cảnh sát, trên đường xảy ra chút sự cố, điện thoại cũng hết pin, tôi vừa giải quyết vấn đề xong.”

“Nhậm Tuấn, bây giờ anh ở đâu?” Mạnh Chiêu hỏi.

“Là cảnh sát Mạnh phải không? Tôi đang ở huyện Giới, đang trở về Minh Đàm, còn khoảng hai tiếng nữa là đến,” Nhậm Tuấn nói, “Cảnh sát Mạnh, rất xin lỗi, cả sáng nay tôi vội chết rồi, xe bị hỏng giữa đường, điện thoại lại hết pin, tôi còn hứa với các anh hôm nay trở về, thật sự xin lỗi…” Nhậm Tuấn luôn mồm nói xin lỗi.

“Sao anh lại ở huyện Giới?” Mạnh Chiêu hỏi, “Anh đi đâu?”

“Bạn của tôi dự định mở một nhà máy hóa chất ở thành phố Cố, muốn kéo tôi nhập cổ phần, tôi muốn đến khảo sát thực địa một chút.”

(hai địa danh huyện Giới – 界县 và thành phố Cố – 固市 như kiểu thành phố Bắc Kinh là 北京市, mình không chắc để thế đúng chưa vì tra gg không ra, Nham Thành là 岩城 nên mình không chuyển sang thành phố Nham)

Đến thành phố Cố… không phải Nham Thành? Có phải Nhậm Tuấn đang nói dối không? Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm bên cạnh đang vuốt màn hình trên máy tính bảng xem bản đồ điện tử, anh tiếp tục hỏi Nhậm Tuấn: “Bây giờ anh sửa xe xong rồi?”

“Xong rồi, phía trước là cao tốc, cảnh sát Mạnh, trên đường tôi sẽ lái nhanh, tranh thủ đến kịp trước khi các cậu tan việc.”

“Được.” Mạnh Chiêu nói, “Vậy tôi chờ anh.”

Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu nhìn về phía Lục Thời Sâm: “Sao rồi?”

“Từ thành phố Cố về Minh Đàm thật sự có một con đường sẽ đi qua huyện Giới,” Ngón tay Lục Thời Sâm vạch lên tuyến đường trên bản đồ điện tử, “Hơn nữa, đến thành phố Cố quả thực sẽ đi qua Nham Thành, chỉ nhìn từ tuyến đường, rất khó nói Nhậm Tuấn có đang nói dối hay không.”

Lúc này, Trình Vận cũng vào giám sát mạng nội bộ, chuyển màn hình về phía Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm: “Hiện giờ Nhậm Tuấn đang ở huyện Giới, đây là ngã tư đường cao tốc ở huyện Giới, xe của Nhậm Tuấn vừa đi qua nơi này và đã lên cao tốc, anh ta không nói dối chuyện này.”

Mất liên lạc lâu như thế, Nhậm Tuấn giải thích nói là vì xe hỏng, điện thoại hết pin, cũng không phải đang nói dối sao? Mạnh Chiêu rơi vào trầm tư.

Bốn giờ ba mươi chiều, quả nhiên Nhậm Tuấn đến kịp trước khi cục thành phố tan sở như y đã nói.

Trình Vận xuống lầu dẫn y đi lên: “Đội phó Mạnh, Nhậm Tuấn đã đến phòng thẩm vấn rồi.”

“Chúng ta qua đó đi.” Mạnh Chiêu đứng lên, ra khỏi văn phòng cùng Lục Thời Sâm.

Đi vào phòng thẩm vấn, Mạnh Chiêu nhìn về phía Nhậm Tuấn. Nhậm Tuấn ngồi ở đó vẫn là dáng vẻ rụt rè sợ hãi, không khác gì dáng vẻ cái đêm Ngô Gia Nghĩa tử vong. Dáng vẻ này, thật sự do anh ta đang giả vờ? Theo ý của ông quản gia kia, bình thường đúng là anh ta luôn có tính cách như thế, nếu có thể ngụy trang thành dáng vẻ này mười năm như một ngày, thế thì giải Oscar quả thực đã thiếu một người vàng của anh ta rồi… Mạnh Chiêu thầm nghĩ.

(giải thưởng Oscar là tượng người vàng)

Thấy Mạnh Chiêu đi tới, Nhậm lập tức đứng lên: “Cảnh sát Mạnh, anh tới rồi.”

“Ngồi đi. Cũng không phải lần đầu gặp mặt, đừng căng thẳng.” Mạnh Chiêu đi tới, kéo ghế ra và ngồi xuống cùng Lục Thời Sâm.

“Xin lỗi cảnh sát Mạnh, mãi không thích nghi được không khí nơi này.” Sau khi Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm ngồi xuống, Nhậm Tuấn mới ngồi xuống một lần nữa, hỏi một cách hơi lo lắng, “Lần này gọi tôi tới vì chuyện gì? Vẫn vì cha tôi à?”

“Xem như thế đi.” Mạnh Chiêu nói, “Nhưng trước đó, chúng tôi muốn biết, tại sao anh Nhậm phải lắp thiết bị phản định vị trên điện thoại di động?”

“Có sao?’ Nhậm Tuấn tỏ vẻ không biết rõ tình hình, lấy chiếc smartphone đời cũ đang sử dụng ra, “Đây là điện thoại cha tôi để lại, tôi thật sự không biết còn có chức năng này.”

Nhìn vẻ ngoài cũ kỹ của chiếc điện thoại này, nói là Nhậm Hải đã từng dùng cũng không kỳ lạ. Nếu thật sự là điện thoại Nhậm Hải để lại, vậy cài đặt thiết bị này cũng bình thường, nhưng nhà họ Nhậm giàu có như thế, có cần phải tiết kiệm đến vậy không? Mạnh Chiêu vẫn có phần nghi ngờ, nhưng dù thật hay giả, đây cũng không phải trọng điểm thẩm vấn hôm nay, phải tranh thủ chuyển vào chủ đề chính.

“Vậy à.” Mạnh Chiêu không phủ định Nhậm Tuấn, anh cẩn thận quan sát biểu cảm của Nhậm Tuấn, đồng thời trở nên nghiêm túc hẳn, “Anh Nhậm, tiếp theo tôi sẽ hỏi anh mấy câu hỏi, mong anh trả lời thành thật.”

“Tất nhiên tất nhiên.” Nhậm Tuấn lập tức gật đầu, “Anh cứ hỏi.”

“Mạo muội hỏi một câu, quan hệ của anh và cha anh Nhậm Hải như thế nào?”

“Cảnh sát Mạnh, anh hỏi cái này…” Nhậm Hải có vẻ hơi khó hiểu và khó xử.

Mạnh Chiêu quan sát biểu cảm trên mặt y: “Không tiện trả lời hả?”

“Cũng không phải, chỉ là không biết tại sao anh hỏi chuyện này.” Nhậm Tuấn dừng một lát, rồi kể, “Làm thế nào tôi và bố có thể có mối quan hệ không tốt được? Mẹ của tôi mất sớm, cho đến giờ đều là bố nuôi tôi lớn, tôi biết bố chê tôi không có tiền đồ, nhưng tôi luôn luôn rất kính trọng ông ấy.”

“Ồ? Anh không có tiền đồ? Tôi lại không cảm thấy như vậy.” Câu chữ của Mạnh Chiêu bắt đầu trở nên sắc bén, “Sự tinh thông của anh Nhậm về đầu tư vượt xa tưởng tượng của chúng tôi đấy.”

“Chỉ là vận may tốt mà thôi, cảnh sát Mạnh đừng lấy tôi làm trò đùa.” Một lát sau, có vẻ như Nhậm Tuấn đột nhiên hiểu ra, “Cảnh sát mạnh, có phải dự án nào tôi đầu tư xảy ra vấn đề, chẳng lẽ có liên quan đến con đường đen tối của Ngô Gia Nghĩa?”

“Không có chuyện này, chỉ đơn thuần là kinh ngạc thán phục ánh mắt của anh Nhậm mà thôi.” Mạnh Chiêu nhìn kỹ Nhậm Tuấn, tiếp tục nói, “Có tiện nói chút chuyện của mẹ anh không?”

Biểu cảm của Nhậm Tuấn lập tức có thay đổi nhỏ bé, y không cười nữa: “Cảnh sát Mạnh tại sao có hứng thú với quan hệ trong gia đình tôi vậy, chuyện này có liên quan đến vụ án không?”

“Có liên quan, mời anh Nhậm thành thật trả lời.” Mạnh Chiêu nói.

Sau một hồi im lặng, Nhậm Tuấn lên tiếng: “Mẹ tôi đã qua đời hai mươi hai năm trước, khi tôi mười một tuổi.”

“Bà ấy qua đời như thế nào?”

“Tự tử.” Biểu cảm của Nhậm Tuấn trở nên hơi nghiêm túc.

“Tại sao tự tử.”

“Có thể là áp lực kinh doanh công ty quá lớn, lại thêm…” Nhậm Tuấn hít sâu một hơi, “Quan hệ của cha mẹ tôi có một dạo rất tệ, tinh thần của mẹ tôi dần dần xuất hiện vấn đề, theo cha tôi nói, bà ấy mắc bệnh trầm cảm.”

“Trước khi mẹ anh tự tử, có phát hiện ra biểu hiện khác thường nào không? Có dùng thuốc gì không?”

“Tôi không rõ lắm,” Nhậm Tuấn lắc đầu, “Khi đó mẹ tôi rất bận, một tháng cũng chẳng gặp tôi được mấy lần, lúc đó tôi cũng không biết quan tâm bà ấy, hoàn toàn không phát hiện bà ấy bị trầm cảm, mãi đến khi bà ấy tự tử tôi mới phát hiện bà ấy đã ốm một thời gian dài rồi…” Giọng điệu của Nhậm Tuấn có phần tự trách.

Thật sự không biết chuyện mẹ mình bị hạ độc sao? Hay là biết mà cố tình không nói? Mạnh Chiêu cẩn thận quan sát vẻ mặt của Nhậm Tuấn, hy vọng có thể cố gắng bắt được cảm giác không hài hòa. Nhưng biểu hiện của Nhậm Tuấn rất tự nhiên, thậm chí là để lộ chân tình, khiến Mạnh Chiêu đoán không ra thật giả của những lời này. Xem ra, vẫn cần giằng co căng thẳng hơn, Mạnh Chiêu một lần nữa lên tiếng: “Ngày bố anh qua đời, anh đã đi đâu?”

“Tôi nhớ lại… sau khi hỏa táng cho bố xong, tôi ở nhà suốt, không đi ra ngoài.”

Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm liếc nhau một cái ngắn ngủi, tinh thần của hai người tập trung hơn, họ biết, Nhậm Tuấn bắt đầu nói dối.

“Thật không? Chúng tôi nhận được tin tức, hôm đó anh Nhậm phải chơi rất vui vẻ mới đúng,” Mạnh Chiêu lấy ảnh chụp Nhậm Tuấn đến câu lạc bộ giải trí ra, “Anh vội thật đấy, đến mức không kịp thay quần áo trong tang lễ.”

Vừa dứt lời, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm quan sát được, biểu cảm của Nhậm Tuấn trong nháy mắt trở nên hơi nham hiểm, nhưng ngay lập tức lại trở về trạng thái bình thường, y hơi tức giận nói với Mạnh Chiêu: “Tôi lại không làm chuyện gì phạm pháp, hôm nay anh cảnh sát gọi tôi tới đây để cười tôi hả?”

“Một người có thể đến câu lạc bộ giải trí vào ngày bố qua đời, vậy mà lại luôn miệng nói mình rất tôn trọng bố.” Mạnh Chiêu bật cười một tiếng, “Với trình độ tôn trọng này của anh, tôi thấy chỉ thiếu điều nhảy disco trước mộ thôi.”

Mạnh Chiêu nói câu này, vốn định chọc giận Nhậm Tuấn hơn nữa, nhưng không ngờ đó là, Nhậm Tuấn cũng không tỏ ra tức giận, ngược lại trở về dáng vẻ bình tĩnh ban đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi sai rồi anh cảnh sát, đây là chuyện của nhà tôi, xin anh đừng hỏi nữa.”

“Đây cũng không thể tính là chuyện gia đình. Mẹ của anh có phải bị mưu sát không, bị ai mưu sát, bố anh chết như thế nào, có đúng là bị Ngô Gia Nghĩa làm hại không, những chuyện này, nếu như đều xem là chuyện nhà, vậy chỉ có thể nói toàn bộ cục cảnh sát đề là nhà của các anh.” Mạnh Chiêu lạnh lùng nói, tiếp tục ép hỏi: “Nói, có phải anh thiết kế giết hại Ngô Gia Nghĩa không, cát chết của Nhậm Hải có liên quan đến anh không?!”

“Tôi không biết gì cả… các anh, các anh đang vu cáo hãm hại tôi!” Nhậm Tuấn lập tức đứng dậy nói, mặc dù vẫn là dáng vẻ khúm núm, nhưng lần này y thật sự bị bức ép đến nỗi nóng nảy.

Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm Nhậm Tuấn, bất động một lúc lâu, như thể nhìn ra gì đó trên mặt Nhậm Tuấn. Nhìn dáng vẻ Nhậm Tuấn lo lắng sốt ruột hơn, Mạnh Chiêu ra hiệu cho y ngồi xuống: “Anh Nhậm, hôm nay đến đây thôi, kế tiếp mong anh đừng đi lung tung khắp nơi, chúng tôi sẽ triệu tập anh đến không định kỳ.”

“Ừ.” Nhậm Tuấn nhỏ giọng trả lời một câu, rồi được cảnh sát khác dẫn ra khỏi phòng thẩm vấn.

Mạnh Chiêu gọi một anh cảnh sát vào, dặn dò: “Cử người theo dõi anh ta, đừng để anh ta ra ngoài nữa, đồng thời cắt đứt toàn bộ liên lạc với bên ngoài.”

“Rõ.”

Sau khi Nhậm Tuấn đi, Lục Thời Sâm nói: “Quả thật có vấn đề.”

Mạnh Chiêu: “Anh cũng phát hiện?”

“Mặc dù từ đầu đến cuối Nhậm Tuấn không lộ ra sơ hở gì, nhưng mấy câu hỏi liên tiếp cuối cùng của em, vẫn khiến anh ta trở tay không kịp.” Lục Thời Sâm nói, “Nếu Nhậm Tuấn thật sự hoàn toàn không biết gì về chuyện mẹ bị mưu sát, vậy đối mặt với những câu hỏi liên tiếp của em, trọng điểm quan tâm của anh ta chắc chắn sẽ đặt lên chuyện của mẹ. Nhưng sau khi nghe được chuyện mẹ mình có khả năng bị mưu sát, anh ta hoàn toàn không tỏ vẻ kinh ngạc, ngược lại đặt trọng tâm suy nghĩ và trả lời vào việc phủ nhận giết hại Ngô Gia Nghĩa và Nhậm Hải. Chuyện này chỉ có thể nói rõ, không phải anh ta không hề biết gì về chuyện mẹ bị mưu hại, thậm chí vô cùng chắc chắn.”

“Ừ, nhưng… cũng chỉ có thể chứng minh Nhậm Tuấn biết chuyện mẹ mình bị mưu sát, về phần cái chết của Nhậm Hải và Ngô Gia Nghĩa có liên quan đến anh ta không, vẫn không có đáp án chắc chắn.” Mạnh Chiêu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Đi thôi, đêm nay không có việc gì cấp, ra ngoài ăn cơm hay về nhà ăn?”

“Về nhà đi, chẳng phải em nói em biết nấu…” Lục Thời Sâm đang nói thì điện thoại rung lên, hắn cầm lấy nhìn, là Lục Thành Trạch gọi điện thoại tới.

Cùng lúc đó, Mạnh Chiêu cũng nhìn thoáng qua tên hiển thị trên màn hình.

Lục Thời Sâm không nói hết lời mà nghe điện thoại.

“Buổi tối có thời gian không?” Lục Thành Trạch nói trong điện thoại, “Về nhà ăn cơm đi.”

Nghe thấy bốn chữ “Về nhà ăn cơm”, Lục Thời Sâm mất tự nhiên dừng một lát, sau đó liếc mắt nhìn Mạnh Chiêu, dường như hơi do dự.

Mạnh Chiêu gật đầu với hắn một cái, ra hiệu cho Lục Thời Sâm đồng ý.

“Vâng.” Lục Thời Sâm nói với Lục Thành Trạch bên kia điện thoại.

Giữa hai cha con không nói thêm lời thừa thãi nào nữa, chẳng mấy chốc đã cúp điện thoại.

Có lẽ vì thân phận nhạy cảm của Lục Thành Trạch trong vụ án này, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm hơi im lặng trong chốc lát. Một lát sau, Mạnh Chiêu chủ động khuấy bầu không khí nói: “Thời gian dài như thế, lần đầu tiên em thấy bố anh gọi anh về nhà ăn cơm.”

Lục Thời Sâm cất điện thoại, trên mặt không có biểu cảm gì: “Ừ, ông ấy rất ít khi nói vậy, cũng rất ít khi làm vậy.”

“Trước đó bố anh cũng sẽ không chủ động tìm anh ăn cơm?”

“Trước khi anh ra nước ngoài, bảo mẫu nấu cơm, anh và bố sẽ ăn cùng nhau.”

Trong đầu Mạnh Chiêu hiện lên cảnh tượng hai cha con này cúi đầu ăn cơm nhìn nhau không nói gì, anh cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi.

“Em đi cùng anh đi.” Lục Thời Sâm nhìn về phía Mạnh Chiêu.

“Hả?” Mạnh Chiêu ngẩn ra, “Sao đột nhiên muốn kéo em theo?”

“Không phải trước đó em đã nói, muốn dẫn anh đến gặp người nhà của em sao?” Lục Thời Sâm nhìn Mạnh Chiêu, “Quan hệ này của chúng ta, gặp người nhà của nhau có phải rất quan trọng không?”

Là vì rất quan trọng, cho nên muốn dẫn mình đi cùng ư? Mạnh Chiêu nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, ổn định lại tâm trạng một lát mới nói: “Gặp người nhà rất quan trọng, nhưng chuyện như thế này, bình thường phải nói trước. Hơn nữa, bố anh…” Mạnh Chiêu muốn nói Lục Thành Trạch có thể chấp nhận quan hệ của mình và Lục Thời Sâm hay không vẫn chưa chắc chắn, nhưng anh không nói tiếp nữa, ngược lại trêu chọc một câu, “Vừa rồi anh nói quan hệ này của chúng ta, là quan hệ như thế nào?”

Lục Thời Sâm suy nghĩ một lát, dường như đang tìm kiếm diễn đạt chính xác nhất ở trong đầu, một lát sau mới nhìn Mạnh Chiêu trả lời: “Quan hệ yêu nhau.”

Hơi thở của Mạnh Chiêu thoáng dừng lại.

Nhận ra hình như Mạnh Chiêu ngẩn người, Lục Thời Sâm xác nhận nói: “Không đúng à?”

“Không,” Mạnh Chiêu nhìn về phía hắn, “Vô cùng… chính xác.”

Bởi vì buổi tối không có Lục Thời Sâm ăn cùng, Mạnh Chiêu đã giải quyết bữa tối đơn giản ở nhà ăn. Ăn cơm tối xong, anh lại đến nhà mình lấy một vài vật dụng hằng ngày rồi trở về.

Trên đường lái xe về Ngự Hồ Loan, Mạnh Chiêu phát hiện, nhà cũ của Nhậm Tuấn, lại trùng hợp nằm giữa nhà mình và Lục Thời Sâm.

Mạnh Chiêu cố gắng giảm tốc độ xe, nhìn về phía nhà cũ, tại sao nơi này vẫn sáng đèn, chẳng lẽ có người ở trong? Người ở bên trong là quản gia, hay là… Nhậm Tuấn? Nghĩ tới đây, Mạnh Chiêu dừng xe bên cạnh nhà cũ, sau đó đi về phía xe cảnh sát bên ngoài sân.

Cảnh sát trong xe thấy Mạnh Chiêu đi tới, bèn xuống xe chào hỏi Mạnh Chiêu: “Đội phó Mạnh, sao anh lại tới đây?”

“Thuận tiện đi ngang qua, Nhậm Tuấn ở trong này hả?”

“Đúng rồi đội phó Mạnh, sau khi trở về từ cục cảnh sát anh ta đã tới đây, nói là sau đó sẽ luôn ở đây, nhà họ có nhiều căn hộ trong thành phố như thế, chuyện họ ở đâu chúng tôi cũng không tiện can thiệp. Nếu không, chúng tôi bảo anh ta ở chỗ khác?”

“Không cần, các anh tiếp tục ở đây giám sát là được.”

Mạnh Chiêu xoay người, nhìn ánh đèn yếu ớt trong nhà, nghĩ đến lúc đó Nhậm Tuấn tìm được thuốc trong căn nhà cũ này, cung cấp chứng cứ then chốt Ngô Gia Nghĩa giết hại Nhậm Hải cho cảnh sát, đồng thời cảnh tượng hôm qua ông quản gia dọn dẹp cây xanh cũng hiện lên trong đầu anh. Dường như căn nhà cũ này rất đặc biệt với Nhậm Tuấn, nếu thăm dò anh ta ở đây, Nhậm Tuấn có lộ ra nhiều sơ hở hơn không? Mạnh Chiêu đẩy cửa sân ra, đi vào.

Trong sân đã được trồng cây con mới, thảm cỏ và cây già bị đào lên cũng đã được dọn dẹp, trông gọn gàng hơn ngày hôm trước rất nhiều. Mạnh Chiêu nhìn thấy Nhậm Tuấn lẳng lặng ngồi bên cạnh sân, nhìn chăm chú cây con đầy sân dưới ánh đèn lờ mờ.

“Cây mới trồng là hoa gì?” Mạnh Chiêu đến gần, cất tiếng hỏi.

Lúc này Nhậm Tuấn mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía Mạnh Chiêu, trả lời: “Hợp hoan. Cảnh sát Mạnh, sao anh tới đây muộn thế?” Nhậm Tuấn nói rồi đứng lên.

“Thấy nơi này sáng đèn, nên nghĩ tiện thể vào xem thử.” Mạnh Chiêu hất cằm vào trong nhà, “Có để bụng tôi vào nhà không?”

Nhậm Tuấn có vẻ hơi do dự, nhưng y xoay người rất nhanh, đi đến trước nhà kéo cửa ra: “Cảnh sát Mạnh vào đi.”

Mạnh Chiêu vừa từ từ đi dạo trong nhà, vừa tỉnh rụi đảo mắt nhìn bốn phía, trong lúc lơ đãng, anh đã đi tới góc tây nam phòng ngủ nơi họ tìm được túi thuốc kia: “Trước đó sau khi anh đón bố anh về, bệnh tình của ông ấy có chuyển biến tốt không?”

“Không có,” Nhậm Tuấn lắc đầu, “Vẫn như cũ thôi.”

Mạnh Chiêu đi đến tủ thuốc cỡ nhỏ bên cạnh đầu giường, cúi người kéo ra nhìn vào bên trong: “Trong tủ thuốc này, bình thường bao lâu sẽ dọn một lần?” Mạnh Chiêu hỏi, đồng thời rất bình tĩnh quan sát phản ứng của Nhậm Tuấn.

“Khoảng…” Nhậm Tuấn suy nghĩ một lát, vừa định trả lời thì điện thoại Mạnh Chiêu rung lên. Anh lấy ra nhìn, là đội trưởng Triệu ở Nham Thành gọi đến.

Có phải có tin tức của Ngụy Xương Hòa rồi không? Nghĩ đến phán đoán lúc trước của Trình Vận rằng Nhậm Tuấn có lẽ ở Nham Thành, Mạnh Chiêu nhìn Nhậm Tuấn một cái, hôm qua có phải anh ta đến Nham Thành không, Ngụy Xương Hòa biến mất… có liên quan gì đến anh ta không?

Mạnh Chiêu đưa ra một quyết định mạo hiểm, anh nghe điện thoại ngay trước mặt Nhậm Tuấn, “Alo, đàn anh?”

“Tiểu Mạnh, buổi chiều anh nhận được cầu cứu của Ngụy Xương Hòa.” Đội trưởng Triệu có vẻ rất lo lắng.

“Ngụy Xương Hòa.” Mạnh Chiêu cố ý nói ra ba chữ này, đồng thời anh nhìn thấy ánh mắt của Nhậm Tuấn dường như có chút thay đổi trong nháy mắt. Nhưng thay đổi kia rất không rõ ràng, Mạnh Chiêu không chắc có phải ảo giác của mình không.

Mạnh Chiêu đi ra khỏi phòng, đồng thời thấp giọng, đảm bảo Nhậm Tuấn không nghe thấy mình nói chuyện, mới đáp: “Nói cụ thể hơn đi, đàn anh.”

“Hôm nay, nhân viên tổng đài cảnh sát nhận được một cuộc điện thoại kỳ lạ, điện thoại vừa kết nối, đã truyền đến tiếng kêu ‘cứu với, cứu với’ liên tục và yếu ớt, nhưng chưa đến ba giây đồng hồ, điện thoại đã bị dập máy, nhân viên tổng đài cũng không kịp lên tiếng hỏi tình huống. Về sau chuyện này đã được báo cáo lên chỗ bọn anh, anh điều tra thì đây là điện thoại của Ngụy Xương Hòa.”

“Ông ta ở đâu? Có thể định vị dựa vào dãy số không?”

“Đã định vị rồi, anh cũng chạy tới ngay lập tức, đó là một bất động sản của Ngụy Xương Hòa ở ngoại thành, nhưng bọn anh đi vào lục soát một lần lại không tìm được Ngụy Xương Hòa, thế là lục soát ở phụ cận mãi đến bây giờ, vẫn không phát hiện tung tích của ông ta.”

“Em biết rồi.” Mạnh Chiêu nói, “Xem ra Ngụy Xương Hòa vẫn ở Nham Thành, hơn nữa có khả năng ông ta đã bị người khác bắt cóc.”

“Ừ,” Đội trưởng Triệu nói, “Chuyện này rất quan trọng, đội cảnh sát hình sự bọn anh đang cố gắng xử lý chuyện này, Tiểu Mạnh cậu yên tâm, một khi có tin tức anh sẽ nói cho cậu ngay lập tức.”

“Được,” Mạnh Chiêu đáp, “Đợi em làm xong, em sẽ dẫn người đến Nham Thành chi viện cho các anh. Ngoài ra, anh gửi ghi âm Ngụy Xương Hòa cho em với.”

Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu lại quay lại căn phòng, tự hỏi mọi thứ trước mắt, Ngô Gia Nghĩa và Nhậm Hải bị giết, Chúc Duệ sa lưới, Ngụy Xương Hòa bị bắt cóc… Hình như mỗi người, hoặc nhiều hoặc ít đều có liên quan mật thiết đến vụ nông dân công đòi lương năm đó, Ngụy Xương Hòa cầu cứu khiến Mạnh Chiêu chắc chắn về điểm này hơn, ai đã bắt cóc Ngụy Xương Hòa? Trong đầu Mạnh Chiêu hiện lên một gương mặt quen thuộc, là người đó sao? Hay là…

Mạnh Chiêu nhìn về phía Nhậm Tuấn, anh ta có liên quan gì đến vụ nông dân công đòi lương năm đó không?

Nhậm Tuấn vẫn đứng tại chỗ, thấy Mạnh Chiêu nhìn mình, y cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng Mạnh Chiêu, dùng gọng điệu hèn yếu như ngày thường hỏi: “Còn có chuyện gì không, cảnh sát Mạnh?”

“Hết rồi.” Sau vài giây đồng hồ Mạnh Chiêu nói, “Tôi về đây.”

“Không ngồi thêm một lát à?” Nhậm Tuấn đi theo Mạnh Chiêu ra ngoài, “Vậy cảnh sát Mạnh, tôi tiễn anh.”

Hai người đi song song ra khỏi phòng, Mạnh Chiêu lại liếc nhìn khoảng sân đã thay đổi vẻ ngoài, dừng bước lại, anh nhìn hoa hợp hoan vừa được trồng xuống: “Thật ra anh biết Lý Như bị Nhậm Hải và Ngô Gia Nghĩa mưu sát đúng không?”

Nghe được câu nói này, Nhậm Tuấn lập tức dừng bước chân, hai mắt vẫn nhìn về phía trước nhưng không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác gì, chỉ ngơ ngác đứng và bất động một lúc lâu, giống như bù nhìn ở trong sân.

“Tôi không chắc chắn Nhậm Hải và Ngô Gia Nghĩa đến cùng có phải anh giết không, nhưng họ rơi vào kết cục như vậy, tôi nghĩ anh phải vui lắm nhỉ.” Mạnh Chiêu dừng một lát, “Mẹ của tôi, cũng chết trong quỷ kế của Ngô Gia Nghĩa, thật ra tôi cũng muốn biết, tự tay giết kẻ thù, sẽ có cảm giác như thế nào?”

Nói xong câu đó, hai bên rơi vào im lặng rất lâu, chỉ có một chút ánh trăng cũng bị mây đen trong bầu trời đêm bay tới che khuất, cả sân trong nháy mắt như thể rơi vào sâu trong vũng bùn tối tăm.

“Như là có một lỗ hổng trong lòng, đã được lấp đầy,” Giọng điệu của Nhậm Tuấn khác bình thường, giọng nói hơi trầm của y phá vỡ yên tĩnh, cũng khiến cho Mạnh Chiêu trở tay không kịp.

Trong nháy mắt, đồng tử Mạnh Chiêu co lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Nhậm Tuấn, vốn không trông mong Nhậm Tuấn sẽ đáp lại, nhưng y lại đưa ra câu trả lời của câu hỏi này! Câu trả lời chắc chắn này của Nhậm Tuấn, chỉ là đang cho anh thấy thái độ của bản thân sau khi suy nghĩ, hay là đang tuyên bố với anh, bàn tay đen phía sau màn… là mình?

Ngay khi não của Mạnh Chiêu đang rối bời vì câu trả lời bất ngờ này, Nhậm Tuấn chậm rãi đến gần Mạnh Chiêu, đưa mặt ghé bên tai Mạnh Chiêu, khóe miệng hơi cong lên, biểu cảm u ám và kỳ dị: “Anh không tìm thấy chứng cứ đâu cảnh sát Mạnh, từ bỏ đi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv