Trans: Quà | Beta: Tôm
Ngay cả sau khi vào Đại học, tôi và Anja vẫn tiếp tục cạnh tranh
Công việc vẫn bận rộn như thương lệ, hoặc tôi muốn nói như vậy, nhưng hầu hết bài tập ở trường đại học là những bài báo cáo, và có rất ít đánh giá khách quan như các bài kiểm tra.
Cậu ấy tức giận.
Vậy làm sao chúng tôi có thể thi đua với nhau!?
Vì có kinh nghiệm học Đại học một lần, tôi biết, vì vậy tôi chỉ có thể nở một nụ cười cho qua trước những lời nói của cậu ấy.
Các môn học sẽ có bài kiểm tra vào cuối học kỳ.
Anja đã làm bài rất nhiệt tình, vì đó là một trận chiến với tôi! Cậu ấy vui vẻ tuyên chiến. Nhưng Anja không biết rằng ở trường đại học, kết quả của bài thi kết thúc học phần ít khi được trả lại, và chúng tôi không có cách nào để biết điểm số của mình.
Vào giờ nghỉ giải lao, cậu ấy lại nổi cơn điên một lần nữa.
Tôi thật sự rất sốc khi bị cậu ấy cầm lấy tay và trực tiếp kéo vào văn phòng giáo sư. Anja đưa bài kiểm tra cho tôi, nói cho tôi biết điểm số của lần thi cuối kỳ này.
Các giáo sư cũng gặp rắc rối.
Quy định không cho phép họ công bố sớm như vậy có được hay không? Thậm chí thời gian đánh giá lại bài cũng không có, cậu ấy đã ra tay với họ bằng nhiệt huyết của bản thân, để họ phải trả lại các bài kiểm tra đã phân loại với sự đánh giá tốt hơn của họ.
Mọi việc xảy ra cùng một lúc, Anja trở nên nổi tiếng trong khoa.
Kết quả kiểm tra cho biết, tôi đã thua.
Tỷ lệ chiến thắng của tôi là khoảng 30%. Ừ..., cái biểu cảm tự hào khi dành chiến thắng kia khiến bất cứ ai đều có thể thấy được sự vui vẻ của Anja.
"Cậu chắc chắn là cậu cùng trình độ với tớ không đấy?" Anja cố ý chọc tôi tức giận, nhưng, "Đợi lần sau đi", tôi trả lời.
"Lần sau"? Tôi đã không thành thật quá rồi.
Đó là tất cả những gì tôi có thể nói.
"... Sao? Ý cậu là... tớ...?"
Cậu ấy chỉ tay vào bản thân, tặng cho tôi một ánh mắt khó hiểu.
Một báo cáo của Anja đã được đánh giá cao, và cậu ấy đã nhận được một đề nghị đến tham dự một cuộc thảo luận từ giáo sư.
Điều đó không phải rất bất ngờ sao? Như mong đợi của Anja. Tôi đã gửi lời động viên cho cậu ấy, nhưng cậu ấy không thể che giấu vẻ lưỡng lự của mình.
Từ biểu của Anja, tôi chợt thông suốt điều gì đó.
"Tại sao Sieg không được chọn, tại sao chỉ có tôi...".
Tôi hiểu rõ cậu ấy.
Vì vậy, Anja đã tham gia cào cuộc hội thảo tại trường đại học khác, trong khi vẫn giữ vững điểm số cao.
Anja được mọi người biết đến là một trong những sinh viên xuất sắc trong khóa của chúng tôi.
Kết quả báo cáo hay điểm số bài thi kết thúc học phần, xem xét tất cả, năng lực của cậu ấy nằm ở các cấp bậc trên.
Cũng vào lúc này, cậu ấy trở nên kỳ lạ.
Sự khác thường này càng càng rõ ràng.
Trong trường đại học của chúng tôi, sinh viên bắt đầu lựa chọn chuyên ngành vào năm thứ hai. Nói là như vậy, nhưng, nhà trường vẫn cho phép giữ lại các lựa chọn ở năm nhất, chỉ cần chúng tôi có thể sắp xếp thời gian, thì đều được phép trải nghiệm tất cả các lĩnh vực. Trong giai đoạn này, tất nhiên, Anja là mục tiêu của mọi sự kỳ vọng.
Những lời mời lần lượt kéo đến, bằng mọi cách, mọi người đều muốn Anja tham gia vào nhóm của họ. Những thành tích sôi nổi trong năm một khiến cho Anja bận rộn nhiều thứ.
Tất nhiên, những việc đó, không có cái nào xảy ra với tôi cả.
Bây giờ, điều mà cậu ấy bận tâm là, chúng tôi đã bàn bạc với nhau rằng Anja sẽ vào làm nghiên cứu với tôi. Vậy bọn tôi sẽ tham gia nhóm nào? Cậu ấy đã hỏi ý kiến của tôi về phòng thí nghiệm nào chúng tôi sẽ vào cùng nhau.
Tôi nở một nụ cười đắng chát.
"Cậu không nghĩ rằng chúng ta nên chọn một đề tài mà cả hai đều quan tâm sao?" Khi tôi đưa ra ý kiến đó, tâm trạng của cậu ấy rõ ràng trở nên tồi tệ hơn. "Đúng... Đó là sự lựa chọn đúng đắn..." Tôi có thể cảm nhận được sự chấp nhận một cách miễn cưỡng của cậu ấy.
Tôi lấy ra một viên kẹo từ túi đưa cho Anja, nó đã giúp tôi đó lấy lại tâm trạng của cậu ấy.
Kết quả là, cuối cùng, Anja tham dự hội thảo nghiên cứu và phát triển Magitech (*)
(*) Magitech là một lĩnh vực kết hợp giữa Magic và Technology.
Và tôi cũng chọn hội thảo nghiên cứu và phát triển Magitech.
... Không, chờ đã, đây thực sự là một tính toán sai lầm.
Cậu ấy muốn tôi chọn một đối tượng nghiên cứu cụ thể, sau khi đã cân nhắc kĩ, cả hai chúng tôi ăn ý chỉ vào Magitech R&D.
Tôi đã làm tại một công ty nghiên cứu và phát triển Magitech trong khoảng năm năm ở đời trước, vì vậy tôi nghĩ rằng mình có thể áp dụng kinh nghiệm đó và chọn phương pháp thực hiện. Nhưng cậu ấy đơn giản chỉ nghĩ rằng nó có vẻ thú vị và chọn nó.
"Vì sao lại ra nông nỗi này..."
Tôi lẩm bẩm cạnh một cô gái đang tỏ vẻ đắc thắng vì một lý do nào đó.
Chúng tôi đã trở thành sinh viên năm ba, và hoạt động của cậu ấy chỉ có tăng lên.
Luận án của cậu ấy được đánh giá cao, một giải thưởng học thuật được trao cho Anja, cậu được mời đến một hội nghị khác và đang dần mở rộng kết quả của mình. cậu ấy có cơ hội hòa nhập với nhiều người từ sinh viên đến giảng viên của các trường đại học khác, và trở nên bận rộn với cuộc sống xung quanh.
Cậu ấy được mời tham gia một dự án nghiên cứu hợp tác với các trường đại học và tập đoàn nổi tiếng, tiếp tục đưa ra thành quả xuất sắc.
Không có gì đặc biệt xảy ra với tôi.
Nếu phải nói thì, rất bình thường... Tôi đã trải qua một cuộc sống đại học không khác gì bất cứ ai khác.
"Tại sao...!"
Anja một mình khóc trước mặt tôi.
"Tại sao chỉ có mình tớ...".
Loại giận dữ đó cậu ấy không thể khống chế được, không thể làm gì, cậu ấy sẽ phơi bày mọi thứ trước mặt tôi.
Trong đầu cậu ấy là một tràng ảo tưởng về việc cạnh tranh với tôi mãi mãi, cậu ấy cảm thấy bực bội rằng vì nó không có trên thực tế.
Nó sẽ không xảy ra. Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, Anja à.
"... Tớ xin lỗi".
Khi tôi nói những lời đó, khuôn mặt của cậu ấy tràn ngập buồn bã, "Tớ xin lỗi", âm thanh của cậu ấy nhỏ đến mức không thể nghe được trước khi rời khỏi chỗ.
Dường như không thể kìm nén thêm nữa, khuôn mặt của cậu ấy đầy nước mắt thi nhau rơi xuống.
"Cuộc thi?"
"Đúng vậy, một cuộc thi!"
Anja cầm một tờ rơi về cuộc thi sáng tạo và phát triển Magictech đến phòng thí nghiệm và giơ lên trước mặt tôi, hưng phấn kêu lên.
"Chúng ta sẽ cạnh tranh bằng cái này!"
Nói một cách đơn giản, bạn phải phát triển một mặt hàng đáp ứng mức hiệu suất được chỉ định và sản xuất. Đó là một cuộc thi mà thiết bị Magitech sẽ được đánh giá về hiệu quả, thiết kế, khái niệm và nhiều quan điểm khác.
Đó là một cuộc thi được tổ chức trong trường đại học, và là một cuộc thi đòi hỏi một kỹ năng sản xuất Magitech trong thực tế.
Trái tim tôi nảy lên rộn ràng một chút.
Một cuộc thi đòi hỏi trải nghiệm thực tế. Với năm năm kinh nghiệm thực tế của mình, đó là một cuộc thi phù hợp tôi.
Đây là lần cạnh tranh đầu tiên với Anja sau khoảng thời gian dài. Nghĩ vậy, tôi đã nở một nụ cười nhẹ.
Có lẽ cảm nhận được tâm trạng của tôi đang rất tốt, cậu ấy nở một nụ cười đầy sự hy vọng.
Tôi đã cố gắng hết mình cho cuộc thi đó.
Suốt cả ngày, tôi đều suy nghĩ về sự sáng tạo của mình với lòng nhiệt tình, viết mọi ý tưởng của tôi lên giấy. Khi tôi tiến hành làm sản phẩm thử nghiệm, tôi đã hiểu được vấn đề và thực hiện một mô hình sửa đổi khác. Thất bại là mẹ thành công, tôi đã học được điều đó trong công việc của mình ở kiếp trước. Điều quan trọng nhất là cố gắng làm việc thật tốt.
Tôi đã làm một sản phẩm khác sau khi hiểu ra nguyên nhân và cải tiến nó. Đôi khi tôi sẽ bình tĩnh và nhìn vào thao tác của mình từ một góc độ khác. Những ý tưởng cũ, hoặc có lẽ một gợi ý đã được ẩn trong một sản phẩm hoàn toàn khác? Tôi quyết định sẽ tìm được.
Tôi cố gắng lục lại trí nhớ.
Có cách nào để tôi có thể sử dụng tốt hơn năm năm kinh nghiệm thực tế của mình không? Có bất kỳ gợi ý nào ẩn trong tất cả các công việc tôi đã làm không? Có ý tưởng nào tốt hơn không? Có kế hoạch cải tiến nào hay hơn...
Đơn giản là tôi đang liều lĩnh... Tôi liều lĩnh cống hiến hết mình để phát triển thiết bị Magitech cho riêng mình.
"Này... Sieg, cậu có... ổn không? Cậu đang thúc ép bản thân quá mức đấy...?"
Anja lo lắng cho tôi.
Bất kể thực tế là cậu ấy đã mang sự cạnh tranh đến cho tôi, cậu ấy hoảng loạn khi lo lắng cho đối thủ của chính mình.
Được rồi... Tôi không sao... Tôi nói và sờ đầu cậu ấy.
Ngay lúc đó, cuối cùng tôi đã mắc một sai lầm.
Tôi chỉ làm cho cậu ấy lo lắng hơn một cách không cần thiết.
Nhưng tôi đã đặt cược tất cả vào nó.
Đây có thể là lần cuối cùng.
Đây có thể là cơ hội cuối cùng tôi phải cạnh tranh với cậu ấy.
Tôi biết.
Rằng khoảng cách giữa chúng tôi đã được thu hẹp, nới ra, và nó không thể được thu hẹp một lần nữa.
Tôi không còn có thể đáp ứng cho nỗ lực của cậu ấy nữa.
Tôi không thể làm cậu ấy hài lòng được nữa.
Ngay cả khi tôi được cho cơ hội sống lại, tôi vẫn chính là tôi, một người bình thường.
Vì vậy, ít nhất, cuối cùng...
Cuối cùng...
Với tất cả những gì tôi có...
Bao gồm cả tâm hồn tôi...
Tôi sẽ đặt cược tất cả.
Xin hãy để tôi có một cạnh tranh với cậu ấy...
Ngày diễn ra cuộc thi.
Hội trường rộng mở. Một số trường đại học đã đến, và hội trường rộng lớn đông nghịt sinh viên.
Đây là một cuộc thi có ảnh hưởng đã diễn ra trong nhiều năm, rất nhiều tập đoàn và phóng viên theo dõi các sinh viên, tìm kiếm những tài năng sẽ dẫn họ đến tương lai.
Cuộc thi vẫn tiếp tục.
Cuộc thi vẫn tiếp tục.
Cuộc thi vẫn tiếp tục.
Anja rốt cuộc đã làm rất tuyệt vời.
Sự khéo léo trong các chức năng, thiết kế của Magitech, bất kể là mặt nào, nó hoạt động rất hoàn hảo.
Về điểm thi, 100 điểm... Không, nó đã hoàn toàn xứng đáng với 120 điểm.
Ngay từ đầu, sự giỏi giang của cậu ấy không phải là điều có thể đo bằng bài kiểm tra 100 điểm.
Kết quả đã được công bố.
Công việc của cậu ấy suôn sẻ.
Trong số hơn 1000 người tham gia, vị trí thứ hai là cậu ấy, đã tạo ra một thành tựu đáng gờm.
Và tôi...
Tôi...
...