Sắc trời không tốt không nên ra ngoài.
Đây là lời Lâm Thiển nói.
Và thế là cả ba quyết định ở tại nhà cùng nhau làm bánh socola sữa ăn.
Đề nghị làm bánh này cũng là Lâm Thiển đưa ra.
Tại sao lại là ba người à?
Vì Phí Hân cũng đã được cô rũ đến.
Thế là lúc dùng bữa sáng trên bàn được đặc thêm hai cái chén nữa.
Ăn chung với mọi người vui hơn một mình ngồi ăn nhiều.
Cho dù là một người bận trăm công nghìn việc cỡ nào đi nữa cũng sẽ không ai mà đi làm vào ngày cuối tuần và đương nhiên chủ tịch Lâm của chúng ta cũng thế.
Hôm qua khi cô về tới nhà Lâm Triết vẫn chưa về, cô lên thẳng phòng đi tắm xong leo lên giường là ngủ một mạch đến sáng, nên anh vẫn chưa nhìn thấy tạo hình mới của cô.
Vì vậy, hôm nay lúc dùng bữa sáng Lâm Triết đã dùng ánh mắt như gắn tia laser để soi cô từ trên xuống dưới từ dưới lên trên một lượt, sao đó chân thành nói:" Xem ra thẩm mỹ quan của em chưa hết thuốc chữa, còn cứu được."
Lâm Thiển:"..."
Đến khi cô đưa ra đề nghị cùng nhau làm bánh, ánh mắt mà Lâm Triết nhìn cô lại tràn đầy sự nghi ngờ, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy được tia hoảng hốt trong mắt anh, anh thảng nhiên nói:" Không cần chừa phần cho anh."
Một lần nữa Lâm Thiển lại:"..." Cô cảm thấy mình mệt lòng quá.
Thật ra Lâm Thiển cũng không giỏi nấu ăn cho lắm. Chỉ là mẹ của cô rất thích làm bánh, lúc rảnh rỗi ở nhà là bà lại làm thật nhiều bánh, rồi đem cho đồng nghiệp trong công ty bà hoặc trong đội của ba và anh cô, cô trời sinh thích đồ ngọt mà bánh socola sữa là cô thích ăn nhất nên cũng theo bà học làm.
Cho nên những món khác thì cô không chắc nhưng bánh socola sữa cô làm vẫn ăn được.
Vật dụng trong nhà đã có sẵn chỉ duy nhất thiếu một món chính là socola nguyên liệu quan trọng nhất, bánh socola sữa mà thiếu socola chắc chắn là không được rồi, vậy làm nhiệm vụ đi bổ sung nguyên liệu này được giao cho Phí Hân.
Lúc đầu cô cũng thắc mắc tại sao Ninh Tiểu Vũ lại để Phí Hân đi còn mình ở lại cùng cô chuẩn bị.
Sao đó cô lại ' à' thì ra Ninh Tiểu Vũ biết nấu ăn, đều này quả thật làm cô hơi bất ngờ, không chỉ vậy cô có thể nhìn ra cô ấy trong rất thành thục ở phương diện bếp núc này.
Trong tiểu thuyết vốn không có tình tiết này, thậm chí phần ký ức của nguyên thân cũng chưa từng thấy bọn họ từng cùng vào bếp với nhau nên cô quả thật không biết.
Phí Hân mua socola về rất nhanh, tuy không phải là loại nhập khẩu nhưng vừa nhìn là biết hàng tốt rồi.
Ba người cùng nhau làm chia ra mỗi người một việc quả nhiên là nhanh hơn bình thường, so với dáng vẻ thành thục của Ninh Tiểu Vũ thì Phí Hân có vẻ vụng về hơn một chút, nhưng vẫn tốt hơn lần đầu cô xuống bếp làm rất nhiều, tuy nhiên đều đó cũng không làm ảnh hưởng đến tiến độ của mọi người, chẳng mấy chốc mà trên khây đã đặt đầy những chiếc bánh tròn tròn, chính giữa mỗi cái bánh đều được nhét vào một viên socola nhỏ rồi mới bỏ vào lò nướng, sao khi điều chỉnh nhiệt độ và hẹn giờ thì chỉ cần chờ bánh chín nữa là có thể ăn.
Lúc này cả ba mới nhìn lại mặt nhau, nhịn một chút, rồi không hẹn mà cùng nhau bật cười, mặt đứa nào đứa nấy đều dính bột lắm lem hết, thế là trong lúc chờ bánh chín cả ba đều đi rửa mặt, rửa mặt xong rồi vẫn là ba mỹ nữ xinh đẹp ngời ngời như xưa thôi.
Bánh được đem ra khỏi lò, mùi thơm phức, cái nào cái nấy phồng đều hết cỡ, phía trên hơi nức ra còn có thể nhìn thấy được lớp socola sền sệt bên trong.
Ngồi trong đình nghĩ mát xung quanh được bao bọc bởi những khóm hoa oải hương, từng làn gió nhẹ mang hương hoa thổi qua mang theo mùi hương thơm ngát, cầm một cái bánh đưa lên miệng cắn một cái, lớp vỏ ngoài giòn tan bên trong thì lại xốp xốp mềm mềm, viên socola chính giữa bây giờ đã chảy ra như nước sốt, ngoài ra còn có vị sữa tươi được trộn chung với bột, uống thêm một ngụm soda nữa, ta nói nó ngon bá cháy bù chét luôn.
Có cảnh đẹp lại có mỹ thực thật làm người ta thỏa mãn.
Nhưng mà, tại sao trong đình này lại có bốn người?
" Chẳng phải anh nói không cần chừa phần cho anh sao?" Lâm Thiển thắc mắc hỏi.
" Quả thật không cần chừa phần cho anh." Lâm Triết nói rất tự nhiên:" Anh đang ăn phần của em mà."
Lâm Thiển:"..."
' Phụt' Ninh Tiểu Vũ và Phí Hân bên cạnh không nhịn được mà phụt cười.
" Có ai lại như anh không hả? Anh ăn hết bánh của em rồi kìa?" Lâm Thiển đáng thương nói.
" Trên tay em vẫn còn cầm một cái kìa. Em gái à, làm người đừng nên quá tham lam, có đồ tốt phải biết chia sẻ với mọi người." Lâm Triết quay sang nhìn Phí Hân cùng Ninh Tiểu Vũ hỏi:" Hai em thấy anh nói có đúng không?"
" Lâm đại ca nói rất đúng, có đồ tốt phải biết chia sẻ đó nha." Phí Hân vui vẻ trả lời.
Lâm Triết lại thật tâm thật ý hỏi một câu:" Với lại, em ăn một mình không sợ bị mắc nghẹn hả?"
Lâm Thiển:"..." Đây quả thật là vì miếng ăn mà huynh muội tương tàn mà.
" Thiển Thiển, lúc nãy bọn mình làm rất nhiều sẽ không hết đâu, cậu muốn ăn nữa để mình đi lấy thêm cho." Ninh Tiểu Vũ thật thà nhắc nhở, còn muốn đứng lên đi lấy thêm thật.
Lâm Thiển cùng Phí Hân nhanh tay ngăn cô lại.
" Cậu không nhìn ra Thiển Thiển chỉ là còn chấp nhất đến việc Lâm đại ca lúc đầu nghi ngờ bánh cậu ấy làm hay sao?" Phí Hân nói.
" Chẳng phải là do anh vẫn còn ám ảnh tâm lý với món bánh đậu lúc trước em làm cho anh sao?" Lâm Triết thanh minh cho mình.
Đấy là nguyên thân làm, không phải cô.