Vật Hi Sinh Chưa Chắc Đã Thảm

Chương 11: Sợ



Trên xe Phí Hân không khỏi nghi hoặc:" Thiển Thiển, nhìn bộ dạng của cậu sao giống bị ma đuổi theo quá vậy? Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì sao?"

Lâm Thiển nhớ lại tia sát ý trong mắt hắn cùng với nụ cười lúc cô nói ra năm chữ kia thì không khỏi rùng mình một cái:" Mình cảm thấy bị ma đuổi theo còn không đáng sợ bằng." Từ nay về sau cô sẽ không bao giờ đến đó nữa.

Mà sao cô không nhớ trong tiểu thuyết có nhân vật như vậy ta? Hay là xuất hiện ở khúc sao?

Nếu theo đúng như trong tiểu thuyết thì lúc này nguyên thân đang đi theo nam chính.

Không có đến Tư Mộng nên không có gặp tên thần kinh kia?

"Nè, cậu còn chưa nói cho mình đã xảy ra chuyện gì?" Phí Hân thấy Lâm Thiển ngây người ra nhịn không được hỏi lại lần nữa.

" Lúc nãy mình có gặp một tên biến thái rất đáng sợ." Lâm Thiển không muốn Phí Hân lo lắng nên đã lượt bớt cảnh kinh dị kia.

Phí Hân lo lắng hỏi:" Vậy cậu có sao không? Hắn ta có làm gì cậu không? Có bị thương chỗ nào không?"

" Mình không sao." Lâm Thiển buồn bã nói:" Nhưng chắc đã để lại bóng ma tâm lý luôn rồi. Sao này chúng ta ít đến những nơi như vậy một chút, lần này tránh được, ai biết lần sau như thế nào?"

" Cậu nói cũng rất đúng." Sao đó Phí Hân còn chọc ghẹo nói một câu:" Cậu mà cũng biết sợ nữa sao?"

"Sao lại không, thật ra mình sợ rất nhiều thứ lại là đằng khác." Lâm Thiển nói:" Ví dụ như sợ nóng nè, sợ đau nè, sợ rắn nữa, rất nhiều."

" Ồ.... ồ.... Thật không ngờ đó nha." Sao đó Phí Hân tò mò hỏi:" Vậy cậu sợ cái gì nhất hả?"

" Sợ cái gì nhất à?" Dường như là đang tự hỏi bản thân, Lâm Thiển khẽ nói:" Sợ chết." Khi con người ta từng chết đi một lần, sẽ phát hiện thật ra mạng sống vô cùng quý giá.



Lâm Thiển không nói nữa mà quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, từng tòa nhà lộng lẫy nhanh chóng lướt qua, ánh sáng đèn đường lúc ẩn lúc hiện ánh lên mặt cô.

Phí Hân cảm thấy bầu không khí có chút lạ nên cũng không nói gì nữa mà chuyên tâm lái xe.

- -----------------

Trên hành lang Tư Mộng, Lâm Thiển vừa rời đi thì một thanh niên khác có thân hình cao ráo, nhưng giọng điệu lại không có chút nào đứng đắn mà nói:" Thành, nhìn bộ dạng của ông người khác không biết còn tưởng ông bị con gái nhà ai câu mất hồn nữa đó."

Người đàn ông được gọi là Thành kia liếc nhìn người nọ một cái rồi chậm chạp lên tiếng:" Vừa rồi có một con thỏ ở đây vừa đánh vừa mắng tôi, ông nghĩ tôi phải làm sao đây?"

" Con thỏ đó có lá gan quả thật không nhỏ." Vừa nói người đó lại nở một nụ cười không tốt lành gì, mang điệu bộ xem trò vui nói tiếp:" Nhưng tôi rất mong đợi được nhìn thấy dáng vẻ khi bắt thỏ của ông."

" Ồ. Mong là sao này khi ông nhớ lại những lời hôm nay đã nói ra thì vẫn có thể giữ lại được dáng vẻ xem trò vui đó."

Người thanh niên cảm thấy lời nói này có cái gì đó rất không đúng, trong lòng bỗng dâng lên một tia hối hận cùng bất an nên đi theo gặn hỏi người kia:" Ông nói vậy là có ý gì? Nè Thành, trả lời tôi đi chứ? Ông đi đâu vậy? Ông...."

Thân hình cao ráo của hai người đàn ông dần dần khuất bóng, ánh trăng trên cao soi rọi trong màn đêm tối, vài tia sáng xuyên qua cửa sổ vừa đủ chiếu sáng dung mạo người thanh niên đang đi cạnh cửa sổ kia.

Nếu Lâm Thiển nghe được những gì hắn ta vừa mới nói, thì nhất định sẽ mắng hắn bảy ngày bảy đêm khiến hắn ngóc đầu lên không nổi luôn.

Cho chừa cái tội.

- ---------------------------



Trời hơi lạnh, từng tầng mây kết lại che phủ hết cả bầu trời ngay cả một tia nắng sớm cũng không thể lọt qua, trong bầu không khí có một chút ẩm ướt, từng cơn gió nhẹ thổi qua mang theo hương hoa oải hương phát tán khắp nơi làm người ta ngửi thấy hết sức thoải mái.

Cửa sổ phòng ngủ của Lâm Thiển không đóng nên hương hoa cứ theo gió mà bay vào phòng cô.

Lâm Thiển cuộn mình vào sâu trong chăn hơn, thật ra cô đã sớm tỉnh rồi chẳng qua lười biến chưa muốn xuống giường mà thôi.

' Cạch'

Cửa phòng ngủ của cô có người mở ra, Lâm Thiển còn chưa kịp nhìn người đó là ai nữa thì đã bị người kia nhảy lên ôm lấy.

" Thiển Thiển, tối hôm qua là cậu đúng không, chứ không phải mình nằm mơ đúng không, cậu thật sự đã hết giận rồi, mình biết mà, tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy sao có thể dễ dàng bị người khác ly gián được chứ,....." Ninh Tiểu Vũ hưng phấn nói.

Không, Tần Thủy quả thật đã thành công ly gián tình bạn nhiều năm này của các người.

" Ninh Tiểu Vũ, nếu cậu còn không mau buông mình ra nữa thì sẽ thật sự mất đi mình đó, mình sắp bị cậu đè đến tắt thở rồi nè." Lâm Thiển nói.

Lúc này Ninh Tiểu Vũ mới bò xuống:" Thiển Thiển, cậu thay đổi phong cách quả thật trong rất đẹp."

" Nói bậy, mình như thế nào cũng đẹp hết." Lâm Thiển tự tin nói.

Ninh Tiểu Vũ cười hề hề:" Bây giờ còn đẹp hơn lúc trước."

Ninh Tiểu Vũ có thể tùy tiện nguyên thân cô cũng không có gì lạ, dựa theo phần ký ức mà Lâm Thiển kế thừa thì chuyện Ninh Tiểu Vũ cùng Phí Hân và nguyên thân ăn ngủ nghỉ ở nhà của nhau là chuyện thường xuyên, dĩ nhiên chuyện đó đã chấm dứt kể từ khi thế giới của nguyên thân xuất hiện nam chính.

Lâm Thiển cũng không để ý đến cô ấy nữa mà đi vào phòng vệ sinh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv