Khi Lâm Nhã Tịnh tỉnh dậy một lần nữa, trời đã vào trưa, bên giường cũng không còn bóng hình của ai đó nữa. Cô mệt mỏi nằm lì trên giường, không có một chút sức lực nào, một chút ý nghĩ rời giường cũng không có.
Lúc này, bên ngoài dường như có ai đó đang gõ cửa, đồng thời vang lên tiếng nói: “Tịnh tịnh, cháu đã tỉnh chưa?" Lâm Nhã Tịnh vội vàng kéo chăn che kín thân thể, dự định cất lớn tiếng vọng ra bên ngoài, không nghĩ đến vừa mở miệng chính là âm thanh khàn khàn đục ngâu.
Cô vô cùng uể oải, lặp lại câu nói lần nữa: "Cháu đã tỉnh rồi." Bên ngoài lập tức đáp lại: Cháu bị bệnh sao? Có tự đi xuống được không? Hay để bác mang thức ăn lên nhé!" Sắc mặt Lâm Nhã Tịnh thoáng qua một chút đỏ. Nơi đó còn đang ê ẩm, hai chân dự đoán dù có đi được cũng sẽ rất...kỳ lạ. "Cháu...cháu...cháu không sao, chỉ là hơi mệt một chút, làm phiên bác mang lên cho cháu nhé. Cảm ơn bác ạ!" - Lâm Nhã Tịnh nói xong, khí nóng lan tràn lên trên mặt. Đêm qua, chính cô suồng sã đến mức mất kiểm soát, cũng may là Mạc quản gia không có ở trong nhà.
Nếu không...cô chính là không còn mặt mũi nào mà nhìn người nữa, chỉ mong có một cái lỗ chui xuống cho xong! "Bệnh thật rồi sao? Tịnh Tịnh, bác đi vào nhé?" - Mạc quản gia có chút lo lắng, từ trước đến nay thân thể Lâm Nhã Tịnh không phải là quá yếu, nhưng cũng không phải là hoàn toàn khỏe mạnh. Ngày hôm kia, Cửu gia trở về, trên tay còn bể Lâm Nhã Tịnh đang bất tỉnh, sắc mặt lại âm u lạnh lẽo mang theo tầng tầng sát khí, tức giận đến mức thanh lý môn hộ toàn bộ, ngay cả tài xế cũng bị mang đi xử lý.
Còn thiếu một chút nữa, bà đã bỏ lại cái mạng già này, nếu như không phải bà thân thiết với Lâm Nhã Tịnh, hậu quả có lẽ là khó lường rồi. Mà Lâm Nhã Tịnh là một cô gái yếu ớt, không biết Cửu gia có làm ra việc gì quá khích với cô hay không? Lâm Nhã Tịnh nhìn từ trên xuống dưới thân thể trơn tru, không mảnh vải của bản thân, lại nhìn đến những dấu vết của cuộc hoan ái còn đang in trên da đó, lập tức hốt hoảng đáp lại: "Bác đừng vào đây! Cháu...cháu...hiện tại đang tắm, một lát nữa, bác hãy vào nhé!" Mạc quản gia nghe giọng nói khàn khàn kia kích động hét lên, trong lòng càng bất an hơn: "Tịnh Tịnh, ngày hôm qua...cháu ổn chứ?" Vốn dĩ, Mạc quản gia muốn hỏi cô, Cửu gia có làm hại đến cô hay không? Thân thể có bị tổn hại không? Nhưng lại sợ làm cô nghĩ đến những ký ức không vui. "Cháu rất ổn, bác không cần lo lắng đâu ạ! Cháu thật sự rất khỏe, tắm xong, cháu sẽ ra mở cửa ngay ạ!" - Lâm Nhã Tịnh gấp gáp trả lời.
"Được, một lát nữa, bác mang đồ ăn lên” "Vâng ạ!" - Lâm Nhã Tịnh thở ra một hơi, miễn cưỡng cử động đứng dậy. Bây giờ cô mới để ý thân thể bản thân không có sự nhếch nhác, cũng không còn mồ hôi. Mà thay vào đó là mùi hương thơm ngát từ sữa tắm, mái tóc của cô cũng vậy, mềm mại dễ chịu... Lâm Nhã Tịnh ôm mặt. Xem ra, đêm hôm qua...đã được ai đó tắm rửa qua rôi...
Như vậy, tại sao không mặc quần áo lại cho cô chứ! Đúng là...một tên biến thái! Sau khi Lâm Nhã Tịnh mặc lại quần áo đàng hoàng, không hiểu sao hai mi mắt lại muốn sụp xuống. Cô lại một lần nữa, nằm trên giường ngủ quên mất. Không bao lâu sau, cô bị Mạc quản gia gọi dậy, cô mới miễn cưỡng vươn vai, cảm thấy tinh thần như được tái sinh. Tâm mắt chạm đến thức ăn đặt ở một bên bàn, bụng cô liền reo lên. "Chị...Nhã Tịnh." Lâm Nhã Tịnh quay sang mới kinh ngạc nhận ra, Đường Thiên Y cũng đang ở bên ngoài cửa. Mạc quản gia quay đầu, dường như muốn lên tiếng nói cái gì, lại bị Đường Thiên Y cướp lời: "Em có thể nói chuyện riêng với chị hay không?” Lâm Nhã Tịnh đang chú ý đến Đường Thiên Y nên không nhìn thấy sắc mặt của Mặc quản gia.
"Tịnh Tịnh, Cửu gia... - Mạc quản gia vừa nói đến đây, đột nhiên im lặng.
Lâm Nhã Tịnh hiếu kỳ nhìn qua: "Dạ Trạch làm sao?" "À không, không có gì, ngài ấy kếu bác rằng cháu cần nghỉ ngơi, không nên cho người khác đến quấy rầy' - Mạc quản gia lại tươi cười hòa ái mà nói như thường ngày. Lâm Nhã Tịnh trâm ngâm một chút, sau đó mới hướng đến Mạc quản gia trả lời: "Cháu không sao đâu ạ, bác để cháu và em ấy ở riêng một lát nhé!" Mạc quản gia chần chừ: "Nhưng mà...cháu vẫn chưa ăn xong.
Lâm Nhã Tịnh chỉ nghĩ rằng Mạc quản gia đang lo lắng cho sức khỏe của cô, nên cũng không nhận ra sự khác thường của bà mà đáp: "Không sao đâu bác, cháu cũng không đói lắm, chỉ nói mấy câu thôi, cháu sẽ ăn sau" Sau cùng, Mạc quản gia vẫn là theo sự thuyết phục của cô mà chậm chạp đứng lên, bước ra bên ngoài, để lại duy nhất hai người ở bên trong phòng. Đường Thiên Y bước đến lại gần Lâm Nhã Tịnh, sau đó ngồi xuống bên mép giường: 'Chị Nhã Tịnh, chị còn giận em hay không?” Lâm Nhã Tịnh không nói, chỉ nhìn cô ấy.
"Chắc là hiện tại chị vẫn giận em lắm” Lâm Nhã Tịnh nhíu mày, cảm thấy Đường Thiên Y của lúc này rất khác lạ, nhưng cô lại không biết nó khác lạ ở chỗ nào. "Em đến để làm gì?" - Lâm Nhã Tịnh kéo lại chăn trên người, chăm chăm quan sát nét mặt Đường Thiên Y.
Cô bỗng nhiên cảm thấy giống như...giống như sắp có nguy hiểm. "Chị đang sợ hãi sao?' - Đường Thiên Y chớp chớp đôi mắt tinh khiết nhìn Lâm Nhã Tịnh. "Không có.
Sao chị lại sợ hãi chứ?” "Như vậy, sao sắc mặt chị lại kém như vậy?” "Tại...chị đang đói thôi." Không đúng! Đột nhiên cô nhận ra sự không đúng ở đây là gì. Đường Thiên Y luôn là niềm nở tươi cười, nếu như buồn rầu sẽ là một bộ dáng như cún con rũ xuống hai tai. Mà hôm nay em ấy đến, nét mặt kia giống như hoàn toàn chỉ còn lại điệu bộ mê hoặc của hồ ly chín đuôi.
"Như vậy, chị cứ ăn trước đi." - Nói rồi, Đường Thiên Y mang qua cho cô chén canh, sau đó còn cầm lấy muỗng múc một miếng nói: 'Để em đút cho chị."
Lâm Nhã Tịnh nhận lấy chén, cất giọng từ chối: "Không cần, để chị tự ăn là được rồi.
Em cuối cùng đến đây để làm hòa với chị sao? Thiên Y?" Đường Thiên Y cười cười thúc giục: “Chị cứ ăn trước đi đã, nếu không, chị sẽ đói, không tốt đâu. Chị ăn xong, em sẽ nói với chị. Lâm Nhã Tịnh bán tín bán nghi ăn mấy muỗng canh tượng trưng, sau đó đặt chén canh sang một bên: “Nói đi, có chuyện gì?” "Ây ya, chị Nhã Tịnh, chị đừng có lạnh nhạt với em như vậy có được không? Em sẽ rất buồn đó" "Được rồi, em cũng nói thật với chị đi, chuyện đó là như thế nào? Em là bị ép buộc sao? Tô Từ uy hiếp em phải không?" - Nhận được giọng điệu làm nũng quen thuộc của Đường Thiên Y, Lâm Nhã Tịnh tâm tình bất giác mềm đi.
Đường Thiên Y nghiêng đầu, bàn tay thân thiết nắm lấy tay Lâm Nhã Tịnh, cười tươi vui vẻ: "Chị Nhã Tịnh, chị hỏi như vậy, có phải là đã tha thứ cho em rôi không?" Lâm Nhã Tịnh thở dài, buông xuống lòng phòng bị, cô sao lại cảm giác nguy hiểm được chứt Cô bé này vẫn là đáng yêu như vậy mà.
Cô thở ra một hơi, lại nói: "Chị em với nhau, giận lâu để làm gì, vốn dĩ cũng không phải em cố ý mà" "Chị thật tốt!" - Đôi mắt Đường Thiên Y cong cong xinh đẹp tựa như vầng trăng khuyết. Lâm Nhã Tịnh còn muốn lên tiếng hỏi chuyện, đột nhiên cảm thấy đầu mang theo chút choáng váng. Trên môi cô gái nhỏ trước mặt cũng dần thu lại nụ cười, gương mặt mang theo sự lãnh đạm, ngay cả giọng nói cũng thay đổi: "Nhưng tiếc rằng, lòng tốt của chị lại đưa cho sai người mất rồi."