Có lẽ vì đây là một buổi tối hiếm hoi mà cô và Âu Dương Dạ Trạch được ăn cùng với nhau, cũng có lẽ là do hôm nay không còn cảm thấy khoảng cách, Lâm Nhã Tịnh lại có hứng mở miệng ríu rít không ngừng...
Âu Dương Dạ Trạch trời sinh lãnh đạm thế nhưng lại có thể kiên nhẫn đáp lại cô từng câu.
Câu hỏi rất nhiều được đưa ra, cuối cùng không biết vì sao mà cô lại nhớ đến một điều... "Dạ Trạch...em có thể hỏi anh trước đây anh có bao nhiêu người phụ nữ hay không?” - Lâm Nhã Tịnh chớp chớp mắt, câu hỏi này đã chôn sâu vào trong lòng cô từ rất lâu rồi. Âu Dương Dạ Trạch trên mặt không một biểu cảm dư thừa nào lên tiếng: "Không nhớ” "Như vậy, chỉ tính những người nhớ?" - Cô chớp chớp mắt, cô thừa nhận riêng điều này, cô thật sự rất nhỏ nhen. Âu Dương Dạ Trạch im lặng một chút, sau đó lại nói: "Lười nhớ” Lâm Nhã Tịnh: "... Cho dù biết người hiện tại bên cạnh anh là cô, nhưng mà tâm lý con gái thật sự rất phức tạp. Một tiếng 'không nhớ” của anh có phải là chỉ đã từng có rất nhiều cô gái hay không? Tâm tình thoáng chốc hụt hẫng đi rất nhiều.
Nhưng lại không có can đảm hỏi tiếp, cô sợ đáp án thật sự là có rất nhiều cái tên. Cuộc đối thoại của hai người hình như lúc nào cũng ngắn gọn như vậy, chỉ có trên giường là anh nói nhiều nhất, vẫn luôn miệng dụ dỗ cô.... Lâm Nhã Tịnh lắc lắc đầu, tự dưng đầu óc lại nghĩ đến những chuyện không đứng đắn như thất Bàn tay nhỏ lại câm lên chiếc đũa, vô thức gắp thức ăn vào trong miệng, đôi mắt bỗng nhiên chú ý đến không gian tối đen vắng lặng ở bên ngoài vườn.
Mơ hồ cảm nhận thấy gió lạnh hiu quạnh lướt qua, trong đầu nhanh chóng đổi chủ đề: "Dạ Trạch, anh không thấy một mình sống trong căn nhà rộng lớn như thế này rất...không vui vẻ sao?" Âu Dương Dạ Trạch nhanh như vậy đã ăn hết một bát mì thịt bò lớn, chầm chậm buông đũa xuống: "Yên tĩnh, rất tốt" "Cho nên anh mới không để cho người làm trong nhà vào ở trong đây hả?" - Cô chỉ là bâng quơ hỏi một câu, không nghĩ đến lại nhận được câu trả lời có chút bất ngờ.
“Tránh liên lụy” "Tránh liên lụy?" Âu Dương Dạ Trạch trầm ngâm nhìn cô, sau đó lại nói tiếp: "Đại khái là rất nhiều người muốn lấy mạng tôi, bọn họ ở đây, cuối cùng chỉ là kẻ chết thay" Đi qua đi lại, làm anh chướng mắt, kết quả cũng như nhau... Lâm Nhã Tịnh lại há miệng muốn hỏi, Âu Dương Dạ Trạch lại nhanh chân hơn, cướp lời cô: “12 giờ rồi, em định nói đến sáng?” Lâm Nhã Tịnh cảm thấy anh không muốn nói nhiều đến chuyện này, lại ngậm ngùi ăn tiếp, sau đó đột nhiên lại nhớ đến một chuyện. Len lén ngước mắt lên nhìn anh một cái, lại tiếp tục nhỏ giọng cất tiếng. "Dạ Trạch, em muốn hỏi anh một chuyện, anh....nghe xong đừng tức giận được không?” "Biết tôi sẽ tức giận, thì không cần nói" - Âu Dương Dạ Trạch híp mắt, không cân cô nói, anh cũng biết được nội dung.
Ngón tay thon cài khẽ gõ trên bàn từng nhịp, từng nhịp một, gây ra áp lực rất lớn trong lòng cô gái nhỏ. Lâm Nhã Tịnh chớp chớp mắt, người đàn ông này sao lại tính khí thất thường như vậy, không phải mới nãy còn tâm trạng còn rất tốt sao? "Cái đó, Vệ Trì..." - Cô tuy cảm nhận được tâm tình đối phương có biến hóa nhưng vẫn cố chấp mở lời. Chỉ vừa nhắc tên hắn, Âu Dương Dạ Trạch lập tức nhíu mi nhìn cô. Tự nhiên cảm thấy phía sau gáy có một luồng hơi lạnh lẽo thổi đến, cô liếm môi lập tức sửa lời: "Chính là cái người đàn ông họ Cao đó, còn có Tô Từ, anh...định xử trí anh ấy như thế nào?". Trước khi nói lời này, cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều, chỉ là vân không nhịn được muốn hỏi. Cho dù thật sự anh ấy đã có một phút dại dột, cho dù trong lòng cô vẫn có sự căm ghét ở đó, nhưng là...cô vẫn không thể bỏ mặc anh ấy như vậy. Vẫn là ân nghĩa nhiều hơn là ân oán. "Em muốn tôi xử trí thế nào?" - Giọng điệu vẫn là trầm thấp bình ổn, thế nhưng lại ẩn chứa tâm tình không tốt. "Em.." - Như thế nào lại đẩy vấn đề lại cho cô rồi?
"Em...em không mong muốn anh ấy xảy ra chuyện gì, hay là chúng ta xem như chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đi, có được không?" - Lâm Nhã Tịnh nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt hạnh nhân đáng yêu, tràn ngập sự chờ mong nhìn chằm chằm Âu Dương Dạ Trạch.
Là “anh ấy" không phải "bọn họ” Ánh mắt Âu Dương Dạ Trạch dần sâu thẩm.
Lâm Nhã Tịnh chủ động bước đến bên cạnh anh, ngồi xổm xuống, kéo kéo tay áo của anh như một con mèo nhỏ tha thiết khẩn cầu: "Có thể không? Dù sao em cũng không có việc gì mà.... Làm nũng? Vì cầu xin cho một người đàn ông khác mà biết cách làm nũng rồi? Sắc mặt Âu Dương Dạ Trạch không những không mềm đi mà ngày một trở nên đáng sợ, đến Lâm Nhã Tịnh cũng loạn lên, cả người theo bản năng rụt người lại. . Truyện Full
Như thế nào lại làm cho anh tức giận hơn rồi? Cô làm sai cách rồi sao? Không phải lúc trước Đường Thiên Y nói với cô cách này rất hiệu quả, cái gì mà hai mắt long lanh chớp chớp, còn nói cái gì Cửu gia như con hổ, thật ra bên trong như mèo sao?! Xem ra không thể áp dụng đối với anh, chuyện này cũng không thể thương lượng cùng anh rồi... Lâm Nhã Tịnh rũ mắt, trong lòng thở dài. Mái tóc đen theo tâm tình của cô mà rớt xuống, phủ lên trước mặt. Âu Dương Dạ Trạch khép lại mi mắt mệt mỏi, chậm rãi thốt lên hai từ: "Có thể" "Hả?" - Lâm Nhã Tịnh đôi mắt trợn tròn, kinh ngạc mà nhìn.
Cô còn tưởng việc này không có hy vọng gì nhiều, chỉ là muốn mở miệng thử nói mà thôi. "Chỉ cần đêm nay, em không cầu tha thứ, tôi liên coi như không có chuyện gì” - Môi mỏng nghiêm túc hé mở thành câu, nếu không phải khuôn mặt đẹp như tranh vẽ kia, thật sự chỉ có một từ để hình dung... "Anh..." Biến thái! Đang yên đang lành, tự dưng lại nhắc đến chuyện này làm gì! Có chết cũng không làm! "Nếu không thì ngủ sớm đi" - Dứt lời, Âu Dương Dạ Trạch đứng dậy, định rời đi.
Lâm Nhã Tịnh lập tức nhắm mắt đáp ứng. Nói như thế nào thì Âu Dương Dạ Trạch vẫn là người trên bàn đàm phán, chưa từng thua. Cuối cùng là Lâm Nhã Tịnh suy nghĩ quá đơn giản, quá xem thường thể lực cùng sự quyến rũ chết người của người đàn ông này. Đêm hôm đó chính là con cừu non bị lăn lộn đến không biết bao nhiêu tư thế, bị đòi hỏi qua không biết bao nhiêu lần.
Cho đến khi trời gần sáng, cái đầu nhỏ bị cuộc yêu làm cho trống rỗng, không còn tài nào nhớ đến cái điều khoản giao ước kia. Môi hồng như cánh hoa không ngừng vang lên tiếng nức nở, yêu kiều xin tha thứ.
Nhưng con cáo gian xảo kia đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, hơn nữa còn mạnh mẽ không ngừng tấn công từng đợt, từng đợt một, đi sâu vào bên trong cơ thể cô, cảm nhận lấy toàn bộ sự dịu dàng cùng ấm nóng của cô bao quanh.
Âu Dương Dạ Trạch hôn lên môi cô, giọng nói trầm khàn mang đến dụ hoặc vô tận, ghé bên tai cô thì thâm: "Tịnh nhi, về sau không nên gọi tên người đàn ông khác trước mặt tôi” Lâm Nhã Tịnh cong người, một bên rụt người, né tránh hơi thở nóng bỏng kia chạm vào nơi nhạy cảm sau vùng tai cô, một bên lại không ngừng thở gấp, gắt gao ôm trọn lấy cây đại thụ to lớn ấy...
"Nhớ không? Hửm?" - Người đàn ông không nhận được câu trả lời, càng không vui, không ngừng đút sâu vào, chạm đến tận cùng của nơi nhạy cảm đó. Lâm Nhã Tịnh nhịn không được, chịu không nổi khoái cảm mãnh liệt ập đến kia, nước mắt liên dâng trào, lên tiếng rên rỉ đứt quãng: "Nhớ...nhớ rồi.. anh...anh...ưm...anh mau đi ra...sâu quá...em..chịu không nổi..." Người đàn ông này, quả nhiên thật sự rất xấu xa! Một khi ăn giấm thì sẽ hành chết cô!