Đường Thiên Y buổi sáng sớm đã thức dậy, ở dưới phòng bếp làm một bữa sáng thịnh soạn.
Nếu như theo thông thường, đáng lẽ ra ngày giáng sinh hôm qua, hai anh em bọn họ sẽ ăn chung với nhau một bữa cơm. Nhưng là...
Đường Thiên Y thở dài, trong một phút mất tập trung, lưỡi dao sắc bén liền không có mắt mà cứa sâu vào tay. Cô rầu càng thêm rầu....
Nghe thấy tiếng động từ trên lầu đang ngày một phát ra càng gần, Đường Thiên Y tò mò ló đầu ra xem.
"Chị Nhã Tịnh? Chị dậy sớm như vậy? Là đói bụng sao? Em còn tưởng chị sẽ không dậy nổi nữa cơ" - Đường Thiên Y vui vẻ hạ dao xuống, chạy đến bên cạnh Lâm Nhã Tịnh.
"Sao mặt chị lại đỏ như vậy? Không phải là hai người sáng nay...." - Đường Thiên Y còn chưa nói xong,
Lâm Nhã Tịnh lập tức đã bịt miệng cô lại.
"Không có! Không làm gì hết!"
Cô chỉ là vì một lời nói mà đỏ mặt đó có được không?! Đương Thiên Y cong cong đôi mắt, cười đến gian xảo: "Sao lại có thế không làm gì hết nha! Tối hôm qua chị quả nhiên lợi hại! Quả nhiên thục nữ khi uống rượu vào, tất cả đều sẽ trở thành lưu manh!"
Loading...
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Đường Thiên Y không những nói lời khoa trương mà còn giơ lên ngón tay cái minh họa, hai mắt sáng lấp lánh ngưỡng mộ. Lâm Nhã Tịnh cảm thấy mình muốn điên rồi! Vội vàng kéo Đường Thiên Y ra một góc khuất, khẩn trương mà hỏi: "Tối hôm qua chị đã làm gì rồi hả?!"
Tại sao cô một chút cũng không nhớ. Đường Thiên Y há miệng mở miệng đều là khen ngợi cô, thậm chí còn cất giọng cười biến thái: "Chị không cần lo đâu chị dâu! Em nói cho chị nghe, tối hôm qua em khát nước, muốn xuống bếp lấy một ly nước ngọt, không ngờ tới nhìn thấy chị đang ngồi lên người Cửu gia, xé đi áo sơ mi của ngài ấy, còn nói cái gì mà thức ăn này thật ngon, phải cần một cái! Còn nữa, còn nữa, vậy mà Cửu gia lại vô cùng phối hợp nằm im cho chị căn... Một lát sau, chị còn nằm dưới sàn ăn vạ, khóc lóc đòi ôm...” "Đủ rồi! Đừng nói nữa, đừng nói nữa" - Lâm Nhã Tịnh ôm lấy mặt mình, cảm nhận nhiệt độ của bản thân không ngừng tăng cao. Sáng nay cô thức dậy còn thắc mắc tại sao một buổi tối không ăn gì mà cô lại không thấy đói....hóa ra rằng bản thân đã ăn đại ma vương đến chướng bụng! Nội tâm gào thét đau khổ, cô thật sự chỉ muốn chết đi cho xong! Làm sao cô có thể làm những chuyện như thế này chứ!
"Chị Nhã Tịnh, chị làm đến mức như vậy, mà Cửu gia vẫn không động dục sao?" - Đường Thiên Y mở to hai mắt long lanh hóng chuyện...
Lâm Nhã Tịnh không thèm nói chuyện với con người này nữa, xoay người trực tiếp đi vào phòng bếp. Lúc Đường Thiên Y đang cố mặt dày mà bám đuôi truy hỏi, trong căn phòng lại xuất hiện thêm một người.
"Lâm tiểu thư, tôi...có thể nói chuyện với cô một chút không?” Lâm Nhã Tịnh quay đầu, mới thấy được là Tô Từ đang cúi đầu, đứng ngay cửa.
"Ừm..được, đợi tôi một chút” - Lâm Nhã Tịnh đi đến bồn nước, rửa sạch hai tay dính dầu mỡ của mình, sau đó định rời đi, Đường Thiên Y níu lại cánh tay cô, thì thầm nhỏ bên tai đủ cho hai người nghe: "Cẩn thận một chút, đừng bị cô ta lửa, cô ta không phải người tốt đâu!"
Lâm Nhã Tịnh gật gật đầu: "Chị biết rồi"
Lâm Nhã Tịnh đi theo Tô Từ ra ngoài vườn hoa ở bên ngoài biệt thự.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, căn nhà này không có người ngoài bước vào, mà Âu Dương Dạ Trạch cũng không thường xuyên đến đây, vậy mà những loài hoa ở khu vườn nhỏ này vẫn sống tốt theo từng năm tháng. "Lâm tiểu thư, tôi biết, ấn tượng ban đầu cả hai đều không tốt.
Tôi cũng không muốn nhiều lời vô ích. Những lời nói trước đây, nếu như làm tổn thương đến cô, tôi thật xin lỗi" - Tô Từ đứng trước mặt Lâm Nhã Tịnh, xoay một nửa người về phía cô. Lâm Nhã Tịnh chỉ có thể thấy một bên sườn mặt nhiễm một tầng u buồn.
"Thật sự cho đến bây giờ, tôi vẫn không thích cô cùng Đường Thiên Y. Dạ Trạch, Tư Phàm và tôi từ nhỏ đã chơi cùng nhau, nhìn thấy nhau mà từ từ lớn lên, tôi từ lâu đã xem hai anh em bọn họ là người thân. Mà Đường Thiên Y lại muốn làm hại người thân của tôi, tôi ghét cô ấy, là một chuyện rất bình thường" Lâm Nhã Tịnh vẫn không lên tiếng nói bất cứ điều gì, lắng lặng mà nghe.
Thậm chí trên khuôn mặt cũng không có biểu tình gì kinh ngạc. Những thứ này, cô có thể đoán ra được một nửa, tuy nhiên vấn đề là tại sao Tô Từ lại đột ngột nói cho cô những chuyện này?
Tô Từ như nhìn thấu được suy nghĩ này mà tiếp tục cất tiếng: "Mà cô, Lâm tiểu thư, cô cũng cho tôi loại cảm giác giống như vậy. Có lẽ là do tôi đa nghi, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Nhưng cuối cùng cho đến chiêu hôm qua, nhìn thấy cô ôm lấy Dạ Trạch, đôi mắt dịu dàng của anh ấy lúc đó tôi chưa từng thấy qua.... Cho đến khi Đường Thiên Y cùng đứng với Tư Phàm ở ngoài trời tuyết đến tối..."
"Tôi mới chợt nhận ra cho dù tôi lo lắng, cho dù tôi có ghét mọi người, nhưng là có một sự thật rằng bọn họ hạnh phúc hơn khi ở bên cạnh các cô. Tôi cũng không có quyền gì mà gây thêm thù hằn chia rẽ mọi người nữa" Nói đến đây, Lâm Nhã Tịnh chỉ thấy Tô Từ cúi đầu, đôi lông mi khẽ rung như đang kiềm chế cảm xúc của mình.
"Lâm tiểu thư, tôi chỉ muốn nói với cô. Tôi buông tay rồi.
Dạ Trạch sau này giao cho cô. Hy vọng cô đừng phụ mong đợi của tôi.
Nếu sau này, cô lại làm một việc tương tự như Đường Thiên Y, mặc kệ bọn họ có bảo vệ cô như thế nào, tôi nhất định cũng sẽ không tha cho cô! Tôi với bọn họ lớn lên cùng nhau, thủ đoạn cũng không kém hơn bọn họ bao nhiêu đâu”
Nói rồi, Tô Từ xoay người, nhìn Lâm Nhã Tịnh như chờ đợi một câu trả lời.
Lâm Nhã Tịnh quan sát sắc mặt của Tô Từ, không tìm ra một điểm giả dối nào.
Chần chừ một chút, cô mới gật đầu nói: "Được"
Tô Từ cũng gật đầu đáp lại, nở nụ cười thật tự nhiên: "Hy vọng sau này chúng ta có thể là bạn tốt của nhau”. Sau đó đi lướt qua Lâm Nhã Tịnh, bước vào nhà.
Lâm Nhã Tịnh nhìn theo bóng lưng của Tô Từ, trong lòng vẫn có một dự cảm gì đó không đúng, rất không đúng....
Tô Từ gọi cô ra đây chỉ để nói những lời này? Đây là một lá thư đề nghị hòa bình? Sáng hôm nay, cuối cùng mọi người cùng đã có thể cùng nhau ngồi lại ăn được một bữa cơm.
Trong lúc mọi người đều đang bình yên ăn cơm, thậm chí còn vì Đường Thiên Y khuấy động không khí mà làm cho vui vẻ, bỗng nhiên bên ngoài xuất hiện thêm rất nhiều người, trước cửa không ngừng vang lên tiếng chuông.
Lâm Nhã Tịnh nghe ra sự dồn dập của tiếng chuông này, chỉ sợ người đến không có mục đích gì tốt đẹp.
Cô nghiêng đầu nhìn Âu Dương Dạ Trạch lo lắng. Hôm qua cô còn mới điên cuồng xé áo anh....còn làm anh bị thương không ít. Âu Dương Dạ Trạch ngược lại không có vẻ gì là hấp tấp thấp thỏm.
Hắn đưa mắt nhìn qua Lâm Nhã Tịnh một cái, khẽ nhắm mắt vài giây rồi mở ra.
Là một cái đấu hiệu bảo cô an tâm. Âu Dương Tư Phàm mang theo biểu tình không vui, đặt xuống đôi đũa lên bàn: "Cũng thật biết lựa thời điểm" Nhìn thấy hai người đàn ông đứng dậy, Đường Thiên Y cũng đứng dậy theo.
Âu Dương Tư Phàm ném cho Đường Thiên một cái ánh mắt cánh cáo.
Đây chính là sự khác biệt trong con mắt lựa chọn phụ nữ sao? Nhìn xem, Lâm tiểu thư nhà người ta điềm tĩnh bao nhiêu, tại sao cô gái nhà mình cứ thích đi gây sự với mọi người thế nhỉ...
Âu Dương Dạ Trạch lại liếc qua nhìn Âu Dương Tư Phàm một cách ẩn ý.
Âu Dương Tư Phàm nhìn qua lại lờ đi như không nhận ra cái sự đắc ý dưới đáy mắt kia...