Lâm Nhã Tịnh không nhìn anh một cái, vẫn đắm chìm trong hình ảnh mình tạo ra, cánh tay tuy chậm chạp nhưng vẫn không ngừng cố gắng tách bản thân ra khỏi người anh.
Âu Dương Dạ Trạch vô cùng kiên nhẫn, một lần nữa cúi đầu hôn lên mắt cô, sau đó hôn lên môi cô, từng bước từng bước dời xuống, hôn lên chiếc cố thiên nga thon tràng.
Động tác vô cùng ôn nhu tĩnh lặng, giống như dòng nước ấm áp đang không ngừng chạy lướt qua cơ thể kia khiến cho cô cũng dần dân thả chậm nhịp tim.
"Nhã Tịnh, tôi là ai?”
Bên tai lặp lại câu nói kiên nhẫn kia, Lâm Nhã Tịnh lần này dừng lại mọi động tác, hai mắt như chứa toàn bộ sương sớm, nhìn chằm chằm anh rất lâu.
Âu Dương Dạ Trạch lại một lần nữa hôn môi cô, tiếng nói khẽ khàng vang lên bên tai, từng bước từng bước dẫn dụ cô ra khỏi ngõ cụt: "Nhã Tịnh, tôi là Âu Dương Dạ Trạch, là người đàn ông của em. Tin tưởng tôi, từ nay về sau, bọn họ sẽ không bao giờ đụng được đến em."
Đôi mắt nai con của cô chăm chú hướng đến đôi con ngươi đen nhánh kia, lẩm bẩm hai tiếng: "Dạ Trạch..."
Đọc FULL bộ truyện.
" Em đang tắm rửa bởi máu của tôi. Thân thể của em hiện giờ rất sạch sẽ, vô cùng sạch sẽ" - Âu Dương Dạ Trạch chậm rãi mà nói, lông mày cũng không nhíu một cái như thế máu đó không phải từ bản thân mà chảy ra.
Loading...
Lâm Nhã Tịnh nhìn mặt nước đang dân nhuộm đỏ, không biết bán thân đang nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng an yên...
"Đã sạch sẽ..." - Lâm Nhã Tịnh mấp máy môi như đang mộng du nói mớ mà máy móc lặp lại theo.
Âu Dương Dạ Trạch rũ mắt nhìn xuống thân thế người con gái đang từ từ buông lỏng, đổ rạp lên người mình, đôi mắt thư thả mà nhắm lại, yên tâm giao bản thân mình cho anh...
Một chút cũng không phòng bị. Ở nơi cô không nhìn thấy, Âu Dương Dạ Trạch trong đôi con ngươi thoáng chốc như ẩn như hiện một màu đỏ tươi...Xem ra, hình phạt đối với bọn chúng trước đây vân là quá nhẹ...
Trong nháy mắt, lệ khí bao bọc quanh thân, Lâm Nhã Tịnh như cảm nhận được sự lạnh lão mà rụt người lại Cảm nhận được mèo con trong lòng tâm tình bất ổn, Âu Dương Dạ Trạch thu hồi lại khí tức, nhẹ nhàng nâng cỏ dậy, tỉ mỉ tắm rửa qua cho cô một lần, sau đó mới bế cô trở lại vào phòng.
Vừa mới đắp lại tấm chăn đày mềm mại lên người cô, Lâm Nhã Tịnh đột nhiên mở mắt ươn ướt nhìn Âu Dương Dạ Trạch, bàn tay nắm lấy cổ tay hẳn, giọng nói khấn cầu.
"Ba ơi! Đừng đi có được không?”
Âu Dương Dạ Trạch giơ tay xoa xoa huyệt thái dương... Lâm Nhã Tịnh bị cổ họng nóng ran khô khốc làm cho tỉnh lại. Vừa lơ mơ mở mắt, cô liên bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh hồn bạt vía.
Một chân cô còn đang quấn lấy eo Âu Dương Dạ Trạch, tay thì quàng lên cổ anh, lồng ngực anh để trân, có thể thấy đc rõ ràng vết thương đã bị rách, còn nữa trên làn da còn xuất hiện thêm những vết cào mới.....
Cô nhắm mắt kiềm chế sự hoảng loạn, ngày hôm qua cô đã làm loạn như thế nào mới có tư thế kỳ quặc như thế này....!
Cô chậm rãi thận trọng di dời cảng chản, cẩn thận rút tay về, nhưng khi cánh tay vừa nhúc nhích được một chút, lập tức cổ tay bị người nắm lấy.
Lâm Nhã Tịnh giật bản mình nhìn lên gương mặt của Âu Dương Dạ Trạch, mới chợt phát hiện ra không biết từ khi nào anh lại mở mät....
"Dạ...Trạch, chào..." - Lâm Nhã Tịnh còn chưa nói hết câu chào buổi sáng gượng gạo, Âu Dương Dạ Trạch đã dùng lực một chút, kéo cô trở lại nẫm trong lòng hẳn... Cô mở to mắt chớp chớp không dám động đậy...
"Nắm thêm một chút, ngày hôm qua em không để cho tôi ngủ"
Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Đầu cô hiện tại xoay tròn như chiếc chong chóng! Cũng tại Đường Thiên Y ngày hôm qua ép cô uống quá nhiều, nói cái gì càng uống say càng dễ dàng có dũng khí thương lượng với Âu Dương Dạ Trạch về việc dời ngày đăng ký kết hôn.
Nhưng hôm qua, Đường Thiên Y cho cô uống quá nhiều, cô không biết bản thân đã nói với anh vụ này chưa! Mà hôm qua cuối cùng Âu Dương Dạ Trạch có vác cô đi luôn hay không?! Càng nghĩ chỉ càng thấy đầu cô càng thêm loạn.
Qua một thời gian dài, bên tai nghe tiếng thở đều đều, Lâm Nhã Tịnh mới dám thả lỏng cơ thể, nuốt nuốt nước miếng để cổ họng trơn tru hơn.
Thật kỹ lạ rằng cô không cảm thấy buồn ngủ, có lẽ nguyên nhân chính là thói quen giờ sinh học. Cô chỉ có thể mở mắt vô định nhìn xung quanh cho đỡ buồn chán. Bỗng nhiên ngoài cửa kính có một cục bông màu trắng nho nhỏ va đập vào cánh cửa, một cái, lại một cái.
Một lúc sau, cô mới phát hiện ra đó là bông tuyết...
"Nhã Tịnh" - Bỗng nhiên trong căn phòng im lặng, lại nghe thấy người bên cạnh cất tiếng gọi tên mình.
" V...vâng?" - Cô thấp thỏm không yên, len lén nhìn sắc mặt của anh.
Không phải anh đã ngủ rồi sao? Nếu như vậy, có phải hiện giờ anh muốn hỏi tội cô rồi không! Vừa nhìn thấy môi bạc kia khẽ mở, Lâm Nhã Tịnh ngay tức thì nhắm mắt khẩn trương giành tự thú trước: "Em...em ngày hôm qua không tự chủ được, có uống nhiều một chút, nhưng chỉ có duy nhất lần này, em hứa! Em sẽ không tái phạm nữa! Ngày hôm qua, em cũng không biết là bản thân đã làm gì nữa...anh....anh có thể đừng tức giận có được hay không?”
Đợi một lúc, bên tai không truyền đến chất giọng rống giận hay không khí lạnh lẽo quen thuộc, chỉ nghe thấy âm thanh kia cất lên giống như mùi vị của ly trà làm từ hoa sơn trà của mùa hè, vừa chua lại vừa ngọt lặng lẽ đi vào trong tâm can, khuấy động vùng nước tĩnh lặng.
"Không phải, em không phải, ngọn lửa từ que diêm mới là em"
Một khắc đó...có đã nhớ lại những mảnh ghép lời nói của một khắc đó tại đêm qua... Trong không gian yên ắng tối tăm, có lễ người ta nói rượu vào lời ra là thật, cũng có lẽ bởi vì cô không muốn khống chế chính mình nữa mà bạo gan bộc bạch hết mọi suy nghĩ, cô cất giọng be bé, hơi thở vần nhuộm hơi nồng từ vị rượu lâu năm.
"Em là một cô gái xuất thân từ một vùng nông thôn, về sau này vì nợ nần tiền bạc mới phải dời lên thành phố sinh sống. Mới đầu, em chỉ nghĩ cuộc sống chỉ có thể khó khăn đến thế là cùng, sau này vẫn có thể tốt đẹp hơn, cho đến khi gặp anh.
Dạ Trạch...Anh vừa là vị cứu tinh của em, vừa là ma quỷ cuộc đời em"
"Em chưa từng bao giờ nghĩ bản thân sẽ dính vào trên một con người quyền lực như anh, đáng sợ như anh. Giấc mơ của em chỉ là lấy một người bình thường làm chồng, sau đó sinh con đẻ cái"
Giọng nói tiếp tục vang lên như mang theo uất ức mà có chút nức nở: "Em đã từng nghĩ anh coi em như một con điểm ở ngoài đường, mang về để chơi đùa. Chẳng qua là em sạch sẽ hơn được một chút mà thôi. Ban đầu chính là hứng thú mới mẻ, sau một thời gian nhất định sẽ mất”
Vì men say nên câu từ của cô cũng theo nước rượu sóng sánh mà bay lượn ngang dọc, không theo một trật tự nào Hai cánh tay cô ôm chặt lấy mình hơn, bàn tay khẽ nắm lấy, giọng nói mềm mại: "Em đã từng nghe rất nhiều một câu chuyện tên là "Cô bé bán diêm", anh biết không trong đêm đông, cô bé đã quẹt que diêm ba lần, lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba.
Lần cuối cùng chính là ngàn sao lấp lánh lung linh. Nhưng tất cả đều là mộng cảnh. Khi tỉnh giấc rồi, lại trở về hiện thực tàn khốc...cô bé đã chết rồi"
Lâm Nhã Tịnh lại ngẩng đầu nhìn Âu Dương Dạ Trạch, một làn hơi nước mỏng bỗng nhiên xuất hiện che khuất đi tầm mắt, cô mở miệng cười chua xót.
Cô đã hỏi anh: "Dạ Trạch, anh đoán xem cô bé đó có phải là em không?"