Edit: Mật Mật
Beta: Heo Sữa
***
"A-Hành, em đang ở đâu ..."
Ngày hôm sau, khi tôi đứng dậy trên giường, trong phòng khách không còn bóng dáng quen thuộc, không có bữa sáng đã chuẩn bị sẵn, không có những nụ hôn nhẹ nhàng, chỉ có cơn gió lạnh lẽo chào đón tôi, từ cửa sổ đập vào mặt tôi, và rất đau đớn.
Hắn đã đi rồi sao? Đã đi đâu và khi nào sẽ về ...
Cuối cùng thì lần này tôi cũng hiểu, tôi ngốc đến mức nào và tôi yêu hắn đến nhường nào.
———
Anh.
Em muốn anh không thể rời xa em.
...
Đã một tuần trôi qua, tôi vẫn nhớ hấn rất nhiều, hắn vẫn chưa về, tôi rất lo lắng. Tôi gọi điện cho hắn thì điện thoại đã tắt và không có ai trả lời. Tin nhắn thì không có lời nhắn lại, cứ nghĩ bình tĩnh một chút sẽ ổn, đây là lần đầu tiên hắn giận tôi khi chúng tôi ở bên nhau, và đó là điều xứng đáng đối với tôi vì đã làm sai.
"Vậy em, có về lại hay không..."
Tòa nhà công ty sừng sững trước mặt, tôi kìm những giọt nước mắt chực rơi, lau đi rồi vào lại công ty.
Sau đó, tôi nghe nói ... rằng công ty sắp được mua lại.
Tôi chết lặng đứng đó.
Gì? Công ty sắp được mua lại! Có chắc mình không nhận được tin thất thiệt không, nhưng khi bước vào công ty, mọi người lần lượt thu dọn đồ đạc.
Nó giống như bị phá sản ngay lập tức.
Không tin nên tôi đi hỏi Quý Thâm Hàn, anh ấy nhìn tôi có chút mệt mỏi, đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt như vậy: “Không trách em."
Tôi không thể phản ứng hết sự việc này đến sự việc khác, “Cái gì, ý là sao?” Nó liên quan gì đến tôi.
Quý Thâm Hàn: "Là Chúc Tiêu Hành, cậu ấy đưa ra giá cao để mua lại công ty, điều kiện của cậu ấy quá hấp dẫn, các cổ đông khác đều đồng ý, một mình tôi không thể thay đổi được gì, đúng lúc cũng muốn nghỉ phép, cùng lắm sau này về Đông Sơn bắt đầu lại sự nghiệp, giờ có một kỳ nghỉ dài hạn coi như là một chuyến du lịch. "
“Còn có… Đoạn Hứa, Chúc Tiêu Hành không phải người bình thường, em… đừng quá tin tưởng cậu ta.” Quý Thâm Hàn nói câu cuối cùng trở nên nghiêm túc, tôi đột nhiên sững sờ.
Tôi hoàn toàn không tiếp nhận được lời nói của anh ấy, công ty được mua lại bởi Chúc Tiêu Hành, tôi chưa từng biết Chúc Tiêu Hành làm gì, làm sao anh ta lại có quyền lực lớn như vậy, mọi thứ đều là bí ẩn và tôi bị cuốn vào sâu trong đó.
"Tiền bối, hình như có gì đó hiểu lầm..."
Quý Thâm Hàn chỉ cười khổ nói: "Tôi hy vọng đó chỉ là hiểu lầm, nhưng ..., không sao cả, nếu không muốn tin thì cứ làm theo suy nghĩ của bản thân. Tôi vẫn sẽ nói như vậy, đừng bao giờ tin tưởng hoàn toàn vào người mà em nghĩ là tốt. "
...
Tôi không hiểu.
Đây là có ý gì.
Tôi cảm thấy thật nực cười khi tôi trở thành một người không hề hiểu gì về hắn. Tôi có lẽ là một người bạn trai thất bại nhất trên thế giới.
Chúc Tiêu Hành rốt cuộc lại giấu tôi điều gì.
Hắn chỉ là người yêu của tôi, một người đơn giản, sao có thể phức tạp như vậy, tôi tưởng rằng tôi đã đủ để hiểu về hắn.
Tôi biết rằng mình không nên có những suy nghĩ như vậy về hắn, nhưng kết hợp với những hành vi không thể giải thích được trong quá khứ, tôi đã bùng lên nỗi sợ hãi trong lòng.
Tôi bắt đầu nghĩ lại, chẳng hạn, hắn thỉnh thoảng giấu tôi một vài điều rất nhỏ, và hắn sẽ lợi dụng trí nhớ cá vàng của tôi để đánh lạc hướng tôi một cách cố ý hay vô ý, mà hiện tại tôi mới nhớ đến.
Sự tỉnh táo của đầu óc và lời nhắc nhở của Quý Thâm Hàn khiến tôi nhớ đến tài liệu từ rất lâu trước đây, lần Lục Xuyên đưa tôi đến dự lễ tốt nghiệp của hắn, biển số xe va chạm từ phía sau giống nhau, sao tôi vẫn nhớ rõ như vậy, bởi vì tôi đã luôn cất giấu những nghi ngờ của mình ở trong lòng, nhưng dần dần bị sự cám dỗ của hắn mà làm quên đi điều đó.
Và cho dù thế nào đi nữa, mỗi lần hắn chính xác tìm thấy tôi , thậm chí mỗi lần tôi cảm thấy rằng hắn biết nơi ở của tôi, trước khi tôi thú nhận với hắn, mọi thứ về tôi dường như nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Tại sao Quý Thâm Hàn lại nói rằng hắn không đơn giản, sao anh ấy lại đưa ra kết luận như vậy.