Vào Miệng Là Tan

Chương 19



Edit: Mật Mật

Beta: Heo Sữa

***

Tôi vội vàng bước ra khỏi giường, thậm chí còn không để ý rằng tấm chăn bông đang phủ lên chân mình, suýt chút nữa đã ngã quăng, căn phòng là nơi tôi và Chúc Tiêu Hành ở, hắn đã đưa tôi về? Không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Chúc Tiêu Hành ở khắp phòng.

"A Hành?"

"A Hành."

Tôi kêu tên hắn mà không để ý đến giọng đang run rẩy.

Cả căn phòng yên tĩnh tạo cho tôi cảm giác ngột ngạt, tôi háo hức muốn biết chân tướng, kể cả lời giải thích cho Chúc Tiêu Hành.

Tôi tìm khắp phòng không thấy Chúc Tiêu Hành, đột nhiên có người gọi tôi: "Chào?"

"Đoạn Hứa ..."

Là Quý Thâm Hàn! Tìm được hy vọng duy nhất, người duy nhất biết tối hôm qua chuyện gì xảy ra, ta cao hứng không nói ra được, bên kia bình tĩnh hồi lâu.

Tôi ngay lập tức muốn biết mình đã làm gì ngày hôm qua, tôi đã làm gì với Quý Thâm Hàn mà tôi không nên làm, và tại sao tôi lại ở nhà Chúc Tiêu Hành thì không thấy đâu.
"Tôi xin lỗi về những gì đã xảy ra đêm qua."

Mấy câu ngắn gọn này khiến mặt tôi cứng đờ, toàn thân như bị dội một gáo nước lạnh, giống như một tiếng sét từ trời xanh, khiến tôi choáng váng, chóng mặt.

Nó có nghĩa là gì, tại sao anh ấy lại xin lỗi, tại sao anh ấy lại xin lỗi!

"Anh, anh nói rõ ràng ..." Tôi cố nghe để không run rẩy.

"Xin lỗi chuyện tối qua em thì say nhưng tôi thì rất tỉnh táo, đã biết em có bạn trai mà còn hôn em, thực xin lỗi, tôi thích em, đã từ lâu rồi, tôi sợ em sẽ thấy không thoải mái nên không dám nói ra, nhưng bây giờ nếu em muốn, tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của em và sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa."

Trong đầu tôi phức tạp bắt đầu nhảy số, nhưng đó không phải là mấu chốt, mấu chốt là Quý Thâm Hàn không làm gì tôi, chỉ là hôn thôi, và còn một điều là anh ấy thích tôi, một người ưu tú như thế lại đi thích tôi, đột nhiên não tôi như bị đập hết lần này đến lần khác bằng một cái búa nặng nề.
"Tiền, tiền bối..."

"Hôm qua bạn trai của em tới đón, tôi muốn đưa em về nhà trước, tôi sợ em sẽ ghét bỏ tôi, Đoạn Hứa, thật xin lỗi, tôi thật sự thích em, nếu như em cảm thấy khó xử, tôi có thể rời đi, tôi cũng sẽ không can thiệp vào mối quan hệ giữa hai người, chuyện hôm qua là tôi không kiềm chế được mình, coi như là do tôi cậu ấy sẽ không biết. Tôi hôn em là lỗi của tôi. Nếu cậu ấy làm trách em, hy vọng em hãy cứ đổ lỗi cho tôi. "

Quý Thâm Hàn giọng đặc biệt khàn khàn. Tôi không thể ngờ rằng một tiền bối xuất sắc và hiền lành, chỉ vì tôi mà lại trở thành như thế này, nghỉ rằng người lãnh đạo đứng đầu sẽ đầu hàng người khác, và đầu óc tôi bắt đầu đông cứng.

Anh ấy nói xong liền cúp điện thoại, tôi ngồi trên sô pha hồi lâu cũng không bình tĩnh được.
Nghĩ đến việc Chúc Tiêu Hành bị đau lòng, đúng vậy, hắn sẽ hiểu lầm sao?

À quên, hắn không biết việc Quý Thâm Hàn và tôi hôn nhau.

Mở máy lên, lập tức gửi cho Chúc Tiêu Hành một danh sách dài những lời giải thích.

Lần này thực sự đã đi quá xa, hắn sẽ tức giận.

Thực hiện một điều ước: [A-Hành, em đang ở đâu? Anh xin lỗi về chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, anh không nên nói dối em về việc làm thêm giờ, anh có đi dự tiệc, ông chủ đã cho anh về, nhưng không ngờ em lại đến, thật sự là anh không muốn em phải lo lắng, nhưng anh không tốt khi đã nói dối với em. ]

Hắn không trả lời tôi.

Lần này hắn không trả lời.

Dường như thực sự đã tức giận, một người chưa bao giờ nổi giận sẽ là điều không thể tưởng tượng được, một nỗi hoảng sợ bùng lên trong lòng tôi.

Thực hiện một điều ước [A-Hành, anh thực sự đã sai rồi, anh nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn khi anh trở về, và anh thực sự không muốn em phải lo lắng, anh thực sự không muốn nói dối em, nói không muốn đi là nói dối chỉ vì ở nhà quá lâu, buồn chán chán quá nên cũng muốn thư giãn một chút, em có thể hiểu cho anh không, mọi chuyện là lỗi của anh, về sau chuyện gì cũng sẽ nói cho em biết, được không? ]
Chờ cả buổi sáng, Chúc Tiêu Hành cả buổi sáng cũng không về nhà, tôi chỉ có thể đến những nơi hắn thường đến để tìm.

Thư viện.

Quán cà phê.

Công viên.

Thậm chí không còn nơi nào để tìm hắn nữa, không biết công ty của hắn ở đâu, tôi sợ hắn không nói lời nào lặng lẽ rời xa tôi, tôi dần phụ thuộc vào hắn, và tôi hoảng sợ khi không có hắn.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv