Edit: Mật Mật
Beta: Heo Sữa
***
Nghe anh ấy nói vậy, tôi thở dài vì sợ anh ấy quan tâm đến tính hướng của tôi mà cảm thấy khó chịu.
Cửa sổ rất đẹp, đủ loại ánh sáng ấm áp, người qua lại, trên phố vui đùa ca hát, thật náo nhiệt.
Nhìn ánh đèn rực rỡ của màn đêm, khuôn mặt của Chúc Tiêu Hành đã hiện lên trong đầu tôi, tôi không nhịn được mà mỉm cười.
"Xem ra mối quan hệ hai người rất tốt."
Khi chạm phải ánh mắt của ông chủ, trong lòng tôi dâng lên một niềm tự hào, dường như mối quan hệ bền vững của tôi với Chúc Tiêu Hành bao nhiêu năm nay thực sự đáng để khoe khoang, tôi không khỏi vui sướng, mặt tôi hơi đỏ khẽ gật đầu và trả lời: “ Ừm, ở bên nhau được 5 năm rồi."
Anh ấy kinh ngạc nhìn tôi, "A, đã lâu như vậy."
“Ừ, thật lâu.” Nói xong, tôi nhận ra rằng chúng tôi đã ở bên nhau quá lâu.
Sau khi nói xong, tôi thực sự cảm thấy giọng điệu của Quý Thâm Hàn không đúng, có chút ảm đạm hơn, là từ lúc biết được tôi có bạn trai, vì tôi không nghỉ đến nên không để trong lòng.
"Em định ra nước ngoài kết hôn à?"
Quý Thâm Hàn xoay vô lăng và thảy cho tôi một câu hỏi.
Tôi sững sờ một lúc, choáng váng trước câu hỏi đột ngột này, tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, và tôi cũng chưa từng tiếp xúc với chuyện cưới xin của hai người con trai, nhưng ...
“Ừ.” Tôi nghĩ thầm trong lòng rồi nói ra.
Quý Thâm Hàn cũng cười và gật đầu.
Chúng tôi nhìn ra ngoài cửa sổ một cách riêng biệt, bày tỏ nỗi buồn của chúng tôi với cửa sổ.
Trực tiếp đi ô tô về nhà quả thực nhanh hơn rất nhiều, chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ, trước khi xuống xe, tôi đã thấy Chúc Tiêu Hành đã đứng ở cửa từ lâu và đã đợi tôi ở đó.
“Về đến nhà an toàn rồi, anh về trước đi, bạn trai của em đang đợi.” Chỉ vào Chúc Tiêu Hành ở cửa, đương nhiên là tôi cũng thấy, tôi mừng quá không đợi được nữa, muốn chạy đến và ôm hắn ngay bây giờ, "Thôi, tạm biệt, ngày mai gặp lại."
Quý Thâm Hàn: "Hẹn gặp lại vào ngày mai."
Sau khi chào tạm biệt, tôi nhắc nhở anh ấy chú ý an toàn khi đi về, đột nhiên tôi cảm thấy hơi lạnh sau lưng nên kéo áo lại. Tầm mắt tương đối, không biết có phải là ảo giác hay không, tại sao tôi lại cảm thấy Chúc Tiêu Hành rất có ác cảm với Quý Thâm Hàn? Đôi mắt anh lạnh lùng hơn bình thường rất nhiều.
Chúc Tiêu Hành đứng thẳng dưới ngọn đèn, một thân hình mảnh mai, đôi mắt sâu thẳm, hai tay đút vào túi một nửa.
Quý Thâm Hàn lái xe đi, nhìn chiếc xe rời đi cho đến khi khuất bóng, tôi bước nhanh đến gần Chúc Tiêu Hành ôm lấy cánh tay hắn, nửa thân mình nằm trọn trong lòng ngực hắn: "Cuối cùng cũng về rồi !! Em đã đợi bao lâu rồi, anh xin lỗi, rõ ràng đã hứa với em là 10h30 về nhà, lần sau anh sẽ về đúng giờ! "Sau một hồi suy nghĩ rồi nói:" Cũng may là hôm nay ông chủ đưa anh về, nếu không 12h30 biết có về nhà chưa. "
“Vậy sao anh không gọi điện để em đến đón.” Anh muốn ngồi với người khác sao?
Tôi giải thích: "Bạn trai của tôi ơi! Không phải em cũng rất bận sao? Nên nghỉ ngơi sớm mới đúng, sao còn ra ngoài đợi anh?"
Chúc Tiêu Hành thở dài lắc đầu, cằm dựa vào đầu tôi, "Chờ anh tôi không mệt, lần sau để em đưa anh về nhà được không?"
Với vẻ mặt đầy mong đợi, biết rằng mình không thể lay chuyển được hắn, tôi gật đầu đồng ý.
Kim đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, tôi cảm giác được tay hắn lạnh lẽo, hẳn là đã ở lâu lắm rồi.
Vừa vào nhà, hắn liền đun nước nóng cho ấm tay.
“Anh à, anh nói là đang đi đường, sao không nói là có người khác?” Chúc Tiêu Hành nhẹ giọng hỏi tôi với nụ cười tự nhiên như mọi khi, đồng thời từ từ rót nước nóng cho tôi.
"Trước kia là tiền bối, còn hiện tại là ông chủ, lúc trước anh quên nói với em. Anh ngồi xe của anh ấy là vì muốn về nhà sớm hơn một chút. Em không cần lo lắng tiền bối là người tốt." Tôi sợ rằng hắn sẽ hiểu lầm Quý Thâm Hàn nên nói với hắn rằng anh ấy là một người rất tốt.
"Ừm."
"Nhưng anh à, nhiều người tốt đang mặc những bộ dạng xinh đẹp và tử tế, khi chưa vạch trần ra, làm sao anh biết họ tốt hay xấu."
"Trên đời này có rất nhiều người xấu như vậy."
“Trên đời này cũng không có nhiều người tốt như vậy, nếu có thể dễ dàng nhận ra, thì người xấu trên thế giới này sẽ không dễ làm chuyện xấu như vậy, đúng không?” Hắn nghiêm túc nói, đồng tử co rút trong bóng tối, nụ cười ẩn hiện nơi khóe miệng khiến da đầu tôi hơi tê rần, không kìm được mà ngồi thẳng dậy.
"Nhưng anh đã biết anh ấy từ thời trung học, vì vậy anh không thể nhìn lầm anh ấy."
Chúc Tiêu Hành: "Đúng vậy, em hy vọng sau này anh sẽ không ... Dù sao, em cũng hy vọng anh đề phong thì hơn, người xấu không phải chỉ nhìn bề ngoài là biết được."
“Hưm, anh biết em thận trọng nên anh sẽ nghe lời em.” Với cảm giác không hiểu tại sao mình lại nói những lời ẩn ý như vậy, tôi chỉ nghĩ rằng hắn đang rung chuông cảnh báo cho tôi biết, dù sao thì tôi cũng có hắn là đủ rồi.Tôi xoay người đi tắm, Chúc Tiêu Hành đột nhiên thu lại nụ cười, ở những lúc tôi không nhìn thấy, móng vuốt rỉ máu đang dần vươn ra.
Vòi hoa sen tạo ra tiếng nước trong phòng tắm.
Anh.
24:45
Em không đủ kiên nhẫn