Edit: Mật Mật
Beta: Heo Sữa
***
Lúc mới vào nhận chức suýt chút nữa không nhận ra anh ấy, người vẫn đẹp trai, tính tình không thay đổi, lâu dần không biết anh ấy có còn nhớ tôi không, nhưng anh ấy thật sự nhận ra tôi, nhưng anh không thể kêu tôi.
Này, nhất định là người hơn người, hơn nữa người làm sếp lớn, nhưng mình vẫn là một kẻ bần cùng, làm việc nhà cho người khác, đây chính là kẽ hở.
Hôm nay có một vài người khác làm thêm giờ, sếp sẽ đích thân đưa thông tin quan trọng cho tôi, nói rằng tôi cẩn thận hơn.
Anh ấy thường hay chiếu cố tôi, nói rằng tôi là một nhân viên tốt và là một nhân tài đáng tin cậy, tôi hơi xấu hổ khi được anh ấy khen ngợi, không biết có tài hay không nhưng tôi là người trung thực và có bổn phận. Mẹ tôi thường nói sau này tôi sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi vì chuyện này, đặc biệt là ngốc nghếch, nhưng bây giờ được sếp khen thế này, tự dưng tôi lại rung động, nhưng đó đã trở thành một lợi thế của tôi.
Tôi lập tức nhận văn kiện.
Ước chừng khoảng 1 tiếng rưỡi nữa mới xong, chuẩn bị cho tốt một chút, rất chậm chạp, nhiều đồng nghiệp làm xong và đã về nhà, tôi còn sợ mình tại bàn làm việc sẽ mệt như chó.
Tôi liếc nhìn thời gian, tôi chưa kịp nhận ra thì đã là mười giờ, tôi đã hứa với Chúc Tiêu Hành sẽ về nhà trước mười giờ ba mươi.
Trên bàn vẫn còn rất nhiều việc đang chờ tôi, tôi đau đầu uống ly cà phê, tình cờ là Quý Thâm Hàn cũng ở đó..
“Sao vậy, hôm nay có việc?” Hóa ra anh ấy đã nhìn ra khả năng tập trung của tôi không tốt lắm rồi lại còn bị gọi tên làm tôi có chút xấu hổ.
"Tôi, tôi có chút việc."
"Vậy lát nữa tôi sẽ trực tiếp lái xe đưa em về, như vậy sẽ an toàn hơn."
Tôi cảm thấy quá phiền phức: "Không, không, tôi tự về một mình cũng được."
Quý Thâm Hàn “Không phiền phức.” Quý Thâm Hàn mỉm cười rất ấm áp, thật khiến tôi vừa ngại vừa xấu hổ, chuyện này làm sao có thể khiến người ta từ chối một cách tàn nhẫn, anh ấy vốn dĩ là một người ôn hòa nhã nhặn như vậy, anh dường như đã trở thành một sợi dây liên kết không thể thiếu.
Không biết anh ấy có thường xuyên đưa nhân viên về nhà không, thật sự rất buồn cười khi nghĩ đến cảnh đó.
“Hưm, được rồi.” Nếu tôi từ chối điều này một lần nữa, có vẻ như tôi rất đạo đức giả nếu tôi không muốn giữ mặt mũi, Quý Thâm Hàn là một người như vậy, vì vậy không có gì khó chịu về nó.
Trên đường về nhà anh ấy cố gắng trò chuyện với tôi về những điều thú vị đã xảy ra ở trường học trước kia.
Anh ấy luôn tích cực.
"Em còn nhớ lần đó không? Tôi nhớ là em đến muộn... Lớp bóng rổ đều quên mất."
Vừa nói chuyện này tôi mới nhớ là có chuyện như vậy, thật là buồn cười khi nghĩ về điều này.
"Ha, đó không phải là bởi vì quá buồn chán sao, thậm chí không thể học nó, tốt hơn là nên chơi bóng rổ."
"Quả thực, học rất chán. Nhiều khi tôi học nhưng thực ra là ngủ."
"Thực sự, tôi đã nghĩ rằng các tiền bối đã học cho đến khi tốt nghiệp. Tôi cảm thấy mỗi lần nghiêm túc là lại cảm thấy xấu hổ không thôi, tôi không ngờ rằng học bá cũng như vậy."
Anh ấy cười lớn, "Ha, tôi đã học được rất nhiều."
Nụ cười của Quý Thâm Hàn thật là động lòng người, tôi không nhịn được, không giống như nụ cười dịu dàng của Chúc Tiêu hành, nó thật và dễ lây lan hơn, à không, làm sao tôi có thể cảm thấy nụ cười của bạn trai mình là đạo đức giả.
Thảo nào bây giờ người ta thành công như vậy, không những sở thích không sa sút mà việc học hành cũng theo đó mà tiến bộ.
"Không ngờ chín năm trôi qua trong nháy mắt."
"Ừ, trong nháy mắt đã gần hai mươi, khá nhanh. Tôi đã từng nghĩ cách giành chiến thắng trong đội bóng rổ cả ngày. Bây giờ tôi đang lao vào sự nghiệp, ai cũng không thể quay lại, không phải ai cũng tuyệt vời như trước kia. "
Tôi than thở khoảng thời gian học ở trường trước đây và sự nghiệp hiện tại, điều đó thực sự khiến một người trưởng thành hơn rất nhiều.
Chúng tôi nói chuyện và cười đùa trên đường đi, như thể chúng tôi quay trở lại thời điểm đối mặt với kỳ thi và học tập hàng ngày, lừa mẹ giả vờ học trong thư viện nhưng lại đọc truyện tranh, thường không mặc đồng phục học sinh bởi vì khó coi lại lấy cớ không mang theo hoặc giặt không sạch, tụ tập với bạn bè, mỗi ngày đều vui vẻ và tràn ngập tiếng cười.
Chúng tôi đang trò chuyện sôi nổi thì đột nhiên chuông điện thoại làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa chúng tôi.
"A lô?"
Khi nhấc máy, giọng điệu của hắn rất bình tĩnh khiến tôi không thể nghe thấy gì.
"Anh ở đâu."
Đó là Chúc Tiêu Hành.
"Đang trên đường, anh sẽ về giờ thôi, này, mệt mỏi quá. Hôm nay làm việc hơi muộn không thể về nhà lúc 10h30, nhưng anh đã cố gắng kiểm soát Thời gian, chỉ hơn mười phút lúc 10h40. "
"Bây giờ anh đang ở trong xe à?"
"Ừm, vài phút nữa sẽ đến nhà."
“Ừ.” Sau đó, tôi chưa kịp nói gì, Chúc Tiêu Hành đã cúp máy trước.
Chuyện gì vậy chứ?
“Bạn gái gọi à?” Quý Thâm Hàn hỏi tôi trong khi chờ đèn giao thông, và tôi hơi ngượng ngùng trả lời, “Không phải, là bạn trai.”
"Ồ."
Tôi không biết Quý Thâm Hàn có phiền không, giống như loại chuyện này, về sau sẽ không thấy khác biệt nữa.
Tôi không thể nhìn thấy biểu hiện của anh ấy từ góc độ này, “Anh nghĩ thế nào?” Tôi hỏi một cách thận trọng.
Anh ấy khẽ nhún vai cười nói: “Nghĩ gì được, đó là chuyện bình thường.” Nói xong, anh ta cười rất lịch sự và dịu dàng, hiển nhiên là anh ta rất hiểu chuyện.