Ngoại trừ khiếp sợ, còn có không dám tin tưởng.
Trong cầu thang, Chu Trạch Sâm nhìn giấy giám định trong tay, tâm trạng vui vẻ, kích động, sợ hãi lẫn lộn hết lên.
Đường Oanh đúng là con của ông và Đường Thư!
Tuy rằng ông đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng giây phút biết được sự thật kia, ông vẫn không biết làm gì.
Trong nháy mắt ông cũng do dự có nên nói sự thật cho cô không.
Cất giấy giám định xong, Chu Trạch Sâm suy xét thêm lần nữa.
Nhưng khi vừa mở cửa, bước chân ông cứng lại.
Tề Bân ở phía sau bất ngờ nhìn cô gái ở ngoài cửa, “Đường tiểu thư?”
Lông mi Đường Oanh run rẩy, giơ ảnh chụp lên nói: “Chu tổng, ngài rơi đồ.”
Chu Trạch Sâm nhìn đồ vật trong tay cô, hô hấp chậm lại: “Con nghe thấy rồi?”
“……”
Thời gian dường như bị kéo dài ra, sự thật từng chút từng chút một truyền vào đầu cô.
—
Hôm nay là ngày xuất viện.
Khu nội trú không nhiều người lắm, có rải rác vài người trung niên mặc áo bệnh nhân đi tản bộ với nửa kia của mình.
Đài phun nước lớn dưới tầng phun liên tục, phun ra những cột nước hình dáng khác nhau.
Lưu Phương Linh và Trình Lê điên cuồng tìm kiếm ở bệnh viện Nhân Tín.
Trình Lê nôn nóng nói: “Dì Lưu, rốt cuộc Đường tiểu thư mất tích khi nào?”
Lưu Phương Linh cũng gấp đến mồ hôi đầy đầu: “Tôi không biết, ban ngày vẫn bình thường, tôi chỉ đi thanh toán tiền viện, khi trở về đã không thấy người đâu.”
Trình Lê chạy vội về hướng phòng điều khiển, “Cứ tìm mãi như vậy cũng không ổn, tôi đi xem camera.”
“Đúng đúng, trợ lý Trình, lá thư này tôi nhìn thấy trên giường bệnh, bên trên viết gửi cho Văn tiên sinh, tôi không dám mở ra.” Lưu Phương Linh lấy một lá thư từ trong túi đưa cho anh ta.
“Được, tôi đã biết.”
Trình Lê chạy giữa công ty và bệnh viện, lúc quay lại, Văn Mộc Cảnh ngây người nhìn chằm chằm folder trong tay nửa ngày chưa lật nổi tờ nào.
Anh đã không đến viện vài ngày, hôm nay cô xuất viện, cũng chỉ để Trình Lê đi đón.
Anh không muốn thấy ánh mắt hỗn loạn xa cách của cô.
Rõ ràng nửa tháng trước, cô vẫn là cô gái cực kỳ vui mừng khi anh về nhà, bây giờ đã trở mặt không hề lưu luyến.
Vẫn là vì việc anh chặt đứt tài nguyên của cô sao?
Lúc trước cô ra nhập giới giải trí, anh chẳng thấy sao cả.
Mà khi cô đột nhiên nổi tiếng, lúc nhìn nam diễn viên hợp tác với cô và những fans nhiệt tình, trong lòng Văn Mộc Cảnh nảy ra cảm giác không muốn để cô xuất hiện trước ống kính.
Dần dà, anh có ý định khiến cô giải nghệ.
Nhưng hôm nay Đường Oanh vì việc này mà năm lần bảy lượt làm trái ý anh, anh do dự.
Văn Mộc Cảnh lấy ra một hợp đồng trong ngăn kéo, đó là hợp đồng gia hạn mà anh dặn Trình Lê đè xuống.
Anh nghĩ, nếu cô muốn đi con đường này, vậy vẫn để cô ấy ký đi.
“Văn tổng.”
Trình Lê vừa ra khỏi thang máy đã chạy chậm, trong lúc nhất thời quên mất gõ cửa.
Văn Mộc Cảnh buông hợp đồng trong tay xuống, ngẩng đầu: “Chuyện gì gấp thế?”
Trình Lê khom lưng 45 độ, “Văn tổng, tôi không đón được Đường tiểu thư ở bệnh viện, cô ấy chỉ để lại một lá thư.”
“——”
Gương mặt Văn Mộc Cảnh như sương lạnh, văn phòng chưa bao giờ tĩnh mịch đến thế.
Trình Lê không khỏi run trong lòng, đây đã là lần thứ ba Đường tiểu thư bỏ trốn, không có người nào dám nghiền dẫm bên cạnh điểm mấu chốt của Văn tổng như vậy.
Anh chậm rãi đứng dậy, trong tay cầm lá thư màu trắng lẳng lặng đặt lên bàn.
Văn Mộc Cảnh đè lại cơn tức giận, nhìn về phía đồ vật trên bàn, giọng nói rất lạnh: “Cô ấy đi đâu.”
“Tôi kiểm tra camera của bệnh viện, Đường tiểu thư cô ấy……”
“Nói.”
“Đường tiểu thư cô ấy ngồi xe của Chu tổng, bất động sản Đường Dịch Chu tổng.”
“——”
Văn Mộc Cảnh cầm lấy lá thư, đáy mắt tối sầm lại.
Cô biết Chu Trạch Sâm từ khi nào?
Cứ nghĩ vậy, anh thô lỗ mở lá thư.
“—— Cạch”
Một chiếc thẻ ngân hàng mới tinh rơi ra từ bên trong.
Lấy ra bên trong gấp tờ giấy, mặt trên rành mạch viết mấy cái chữ to:
—— chúng ta đã thanh toán xong.
Gần như ngay tức khắc, Văn Mộc Cảnh ném một bình gốm sứ trang trí trên bàn ra ngoài.
Gốm sứ vỡ nát, tiếng vỡ vụn vang lên.
Tố chất tâm lý của Trình Lê rất mạnh mẽ, không chớp mắt cũng không cử động.
Chỉ là vở kịch nhỏ trong lòng đã diễn đến trời cao.
Từ xưa đến nay anh ta chưa bao giờ thấy Văn tổng tức giận đến vậy, cho dù là việc làm ăn gặp khó khăn, anh cũng mặt đầy gió xuân, cho đối thủ một nhát trí mạng.
Nhưng hiện tại bị Đường tiểu thư chọc giận dễ như trở bàn tay, anh ta có chút tò mò tờ giấy viết gì.
“Đi ra ngoài!”
Trình Lê nghe thấy thế, cứ như được ân xá.
Văn Mộc Cảnh tức giận đứng dậy đi quanh hai bước.
Anh nhìn thẻ ngân hàng trên bàn, không cần nghĩ xem bên trong có đủ một nghìn hai trăm vạn không.
Bởi với sự hiểu biết về Đường Oanh, không chừng cô còn đưa thêm tiền lãi của mấy năm và tiền sinh hoạt khi sống ở Văn gia.
Đúng là không nên để cô rời khỏi bên người một bước.
Cho rằng mấy nay cô an tĩnh dưỡng bệnh, kết quả lại có thêm tầng quan hệ với Chu Trạch Sâm.
Hắn quay cuồng trong tay thẻ ngân hàng, đột nhiên ——
Anh quay cuồng nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay, đột nhiên ——
Thẻ ngân hàng gãy đôi, trái tim xuất hiện cảm giác đau đớn quen thuộc.
Lại là cái cảm giác này, Văn Mộc Cảnh che ngực, đè nén lại cảm giác rung động quái dị này, ném thẻ ngân hàng vào thùng rác.
Thanh toán xong?
Nàng tưởng đem này bảy năm nói ném liền ném?
Cô nghĩ bảy năm này nói vứt bỏ là vứt bỏ?
Sao có thể.
Anh cầm lấy áo khoác trên giá áo, nói với Trình Lê vừa trở lại văn phòng: “Lập tức đưa địa chỉ Chu Trạch Sâm cho tôi.”
“…… Vâng.”
Nói xong, Trình Lê cũng đã không nhìn thấy bóng dáng anh.
Gần giữa trưa, biệt thự Chu gia có sự náo nhiệt vui vẻ hơn so với bình thường.
Tề Bân đang giúp đỡ thím giúp việc trong phòng bếp, Đường Oanh đi theo Chu Trạch Sâm tham quan các phòng.
Đi vào gác mái trên tầng ba, đập vào mắt là màu hồng tím lãng mạn, rõ ràng khác biệt với phong cách thiết kế kiểu Trung Quốc của biệt thự này.
“Vào đi.” Chu Trạch Sâm đẩy cửa ra, oai một chút đầu, “Có phải đang thấy lạ vì căn phòng lại có màu này không?”
“……”
Đường Oanh cẩn thận đi vài, nhìn xung quanh gật đầu
Sự kết hợp màu sắc này khá đột ngột, cô đúng là có chút tò mò.
“Mẹ con rất thích màu này.”
“——”
Giọng nói Chu Trạch Sâm đầy hoài niệm và quyến luyến, Đường Oanh ngẩng đầu hơi bất ngờ, hình như cô không biết chuyện này.
Trong trí nhớ, mẹ hình như chưa từng mặc quần áo màu hồng tím, hoặc có những vật liên quan đến màu này. Quần áo bà rất ít, màu sắc thường thấy hàng năm chính là trắng, đen, xám đơn giản đến tận cùng.
Khi đó Dư Xuyên vẫn là kế toán nhỏ sáng đi chiều về ở công ty, thích hút thuốc uống rượu. Tiền tiêu trong nhà hầu như đều do mẹ vẽ tranh kiếm được, ngày tháng trôi qua rất khó khăn.
Cho nên dù có chút vui vẻ cũng sẽ dần dần trôi qua trong những ngày tháng vụn vặt bình thường.
Gác mái rất trống vắng, chỉ có một chiếc xích đu có thể ngồi, thậm chí còn không có giường.
Đường Oanh nhìn quanh tủ đựng đồ bên cạnh, bên trong chỉ có một tầng đựng đồ.
Ví dụ như, nắp sắt của chai nước ngọt có ga ở thế kỷ trước, mấy bức ảnh ố vàng xưa cũ, nhưng mà hầu như ảnh chụp đều là ảnh chụp một mình Đường Thư, chỉ có một tấm ảnh duy nhất mà hai người chụp chung.
Trong tấm ảnh chụp chung, nữ sinh cười toe toét đứng tại chỗ, mà nam sinh đứng sau nắm lấy bím tóc của cô ấy, nhìn qua quả thật là một ký ức đẹp.
Đồ vật không nhiều lắm, nhưng nghĩ đến là toàn bộ đồ vật ông có thể dùng để nhớ lại xưa kia.
“Cốc cốc ——”
Còn chưa kịp hỏi quá khứ hai người, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
“Chu tổng, Văn tổng tập đoàn Văn thị đang ấn chuông cửa, nói có việc muốn tìm ngài.” Cánh tay Tề Bân đeo bao tay nấu ăn, dáng vẻ nghiêm trang nhìn qua rất buồn cười.
“Muốn gặp cậu ta không?” Chu Trạch Sâm nhìn về phía Đường Oanh hỏi.
Cô trầm mặc, thật ra không cần thiết phải gặp lại.
Chu Trạch Sâm vỗ vai cô, nở nụ cười thấu hiểu lòng người, “Hai đứa còn chưa đặt dấu chấm hết hoàn hảo, đi đi.”
“……”
Tề Bân nhận được ra hiệu xuống tầng mở cửa, Đường Oanh theo sau nắm lấy tay nắm cửa, chậm rãi xuống dưới.
Phòng khách trừ Văn Mộc Cảnh ra còn lại không hề có người khác, cố ý để cho bọn họ không gian riêng tư.
“Anh đến đây làm gì?” Đường Oanh đứng chỗ cách xa anh hai mét nói.
Văn Mộc Cảnh xoay người, áo vest vắt trên tay, ngoại trừ cổ áo mở ra và ống tay anh xắn lên trông có vẻ xộc xệch, vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Em có quan hệ gì với Chu Trạch Sâm?”
Ánh mắt Đường Oanh không e dè, “Thì có liên quan gì đến anh? Văn tổng, chúng ta đã thanh toán xong.”
Nghe xưng hô xa lạ này, Văn Mộc Cảnh cười lạnh đi đến trước mặt cô, “Em lấy đâu ra tiền?”
Đường Oanh tức giận nói: “Anh không cần quan tâm.”
“Ông ta cho em?”
“…… Đúng, là ông ấy cho tôi.”
“Trở về, về nhà với tôi!”
“Không, tôi đã trả xong, anh không còn lý do gì ép buộc tôi.”
Giọng anh lại trầm thêm chút, lạnh giọng: “Em lại định bán mình cho ai à!”
“——”
Nhận ra mình nói sai, tính tình Văn Mộc Cảnh dịu lại, nắm lấy cánh tay cô, “Quay về gia hạn hợp đồng với Gia Thụy.”
Đường Oanh trực tiếp hất tay anh ra, trong mắt ngập trước, giọng nói hơi run, “Anh nghĩ tôi như vậy à! Hay là anh nghĩ tôi bán bảy năm này cho anh!”
“Tôi không có ý này.”
Cô lùi vài bước về sau, “Thế thì có ý gì? Là một con mèo nhỏ anh nuôi? Cảm thấy phiền phức có thể tùy ý vứt bỏ nó? Hối hận thì vẫn tay là nó sẽ quay về phải không!”
Sắc mặt Văn Mộc Cảnh không đẹp chút nào, “Đừng nháo nữa.”
“Văn tổng, tiền thì tôi đã trả xong, bây giờ mời anh lập tức rời khỏi nhà tôi.” Đường Oanh khịt mũi, quay mặt đi.
Văn Mộc Cảnh nhíu mày: “Nhà em?”
“—— Văn tổng, nếu Đường Đường đã nói như vậy, tôi không tiễn.” Chu Trạch Sâm đi lên trước, ôm lấy bả vai Đường Oanh an ủi, cử chỉ mời anh đi khỏi.
“……”
Văn Mộc Cảnh nhìn thấy cách tay trên vai cô, đồng tử đen nhánh như đầm băng lạnh giá, máu siết trong lòng ngực đánh tan lý trí của anh.
Anh không có cách nào tưởng tượng mối quan hệ của bọn họ.
“Ông nói gì với cô ấy!”
Không có xưng hô tôn trọng, không có dáng vẻ lịch sự, chỉ có sự tức giận có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chu Trạch Sâm lại có vẻ rất bình tĩnh, “Văn tổng, tôi là cha con bé, rất cảm ơn cậu đã chăm sóc con bé những năm gần đây, nếu Đường Đường đã trả hết tiền nợ Văn gia, dù đi hay ở thì cậu nên tôn trọng ý nghĩ của con bé.”
“Cha, rõ ràng…..” Văn Mộc Cảnh đột nhiên dừng lại, “Ông nói ông là cha cô ấy?”
Chu Trạch Sâm đến cạnh bàn trà cầm lấy một túi tài liệu, “Tôi cứ nghĩ cậu sẽ cảm thấy hứng thú.”
Văn Mộc Cảnh lật xem hanh chóng, đến khi nhìn báo cáo AND ở tờ cuối cùng, vẻ mặt anh dần đọng lại, tài liệu này không hề có chút gian dối nào, “Ông đã biết từ bao giờ?”
Chu Trạch Sâm: “Ngày hôm qua.”
Ngày hôm qua? Xương hàm dưới của Văn Mộc Cảnh giật giật không tiếng động.
Ông ấy nóng lòng nhận lại con gái ngay khi xác nhận quan hệ, thế mà bản thân lại chẳng hay biết gì, chắc hẳn ông ấy đã điều tra qua một lần, đến nỗi hợp tác công ty chắc cũng chỉ là lấy cớ.
Thậm chí việc kia cũng là ông ấy đã chuẩn bị xong từ lâu.
Cha con nhận nhau, người nhà đoàn viên.
Cái lý do nhẹ nhàng không chê vào đâu được này khiến anh hoàn toàn trở thành người ngoài.
“Văn tổng, mời.”
Chu Trạch Sâm lại giơ tay mời ra ngoài không chút thương tiếc.
Đường Oanh vẫn đứng tại chỗ không nói lời nào đột nhiên như nhớ tới gì đó, nhanh chóng tháo vòng cổ xuống, đặt vào tay anh.
Khi cô xuất viện, trừ điện thoại ra thì cái gì cũng không cầm theo, hẳn là vì không muốn có chút liên quan nào đến anh, cái vòng cổ này cũng nên vật về chủ cũ.
Văn Mộc Cảnh nhìn chiếc vòng cổ trong tay, hung hăng siết chặt nó, anh đúng là không có một lý do gì để tiếp tục ở đây.
Không hề dừng lại, anh đẩy cửa đi ra.
Nhìn qua bóng dáng có vẻ chật vật.
Anh trở về công ty.
Có thể nói mấy ngày sau anh luôn ở công ty, dù nghỉ ngơi thì cũng chỉ tìm một khách sạn gần công ty.
Các nhân viên như bị lột một tầng da do thức đêm tăng ca vài ngày liên tiếp.