“Ừ.”
Giọng nói Chu Trạch Sâm rất thấp, chứa đầy sự mệt mỏi.
Ông quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cảnh tượng chuyện động trước mắt ông.
Tiểu thư, người lại lừa tôi thêm lần nữa.
……
Khi Văn Mộc Cảnh đến công ty, người của địa ốc Đường Dịch đã chờ ở văn phòng.
Anh chỉnh lại cổ áo, biểu cảm thoải mái đẩy cửa đi vào: “Xin lỗi, đã để mọi người đợi lâu.”
Tầm mắt Chu Trạch Sâm đình trệ trên người anh, người trẻ tuổi trước mặt đẹp trai, lịch thiệp, từng hành động đều có lễ độ, nhưng vẻ bề ngoài thanh lịch không che giấu được nội tâm đầy tham vọng của anh ta.
Đúng là một người làm ăn đủ tư cách.
Ông đứng lên, lịch sự cười: “Văn tổng, chúng tôi cũng vừa mới đến.”
Văn Mộc Cảnh nhìn người đàn ông khí phách hăng hái trước mặt, không thể tin được ông ta đã ngoài 50.
Anh cảm thấy ngoài tưởng tượng, tiến lên mời ông ấy: “Xin chào Chu tổng, rất vinh hạnh khi ngài đồng ý lời mời của chúng tôi, mời ngồi.”
Chu Trạch Sâm gật gật đầu: “Văn tổng khiêm tốn quá, chúng tôi đồng ý chính là vì thích kế hoạch quy hoạch và phát triển lâu dài của Văn thị.”
Kế tiếp là một cuộc họp dài hơn hai giờ, hai bên công ty giới thiệu từng nhân viên đã có thành tựu trong công việc và phương hướng phát triển trong tương lai.
Trong cuộc họp này, Văn thị đưa ra kế hoạch cho giai đoạn tiếp theo, hy vọng nhân cơ hội này sẽ đạt được sự hợp tác.
Chu Trạch Sâm nghe xong, bình tĩnh xem xét.
Văn thị thật sự là đối tác tốt nhất mà địa ốc Đường Dịch có thể tìm kiếm trong nước.
Cuộc họp đã dần đi đến hồi kết.
Nhưng vào lúc này Trình Lê lại nhận được điện thoại của dì Lưu, cho dù là cuộc họp quan trọng, chỉ cần sự việc liên quan đến Đường Oanh, anh ta đều phải lập tức báo cáo.
Trình Lê thì thào nói nhỏ: “Văn tổng, có cuộc gọi từ biệt thự bên kia, báo không thấy Đường tiểu thư, hình như là từ vườn hoa sau nhà chạy đi.”
“!”
Văn Mộc Cảnh thu lại ý cười, im lặng một lát rồi vẫn như cũ tiếp tục thảo luận.
Chu Trạch Sâm nhìn ra cảm xúc xao nhãng của anh, sau khi xem xét thời gian bèn quyết định rời đi trước.
Sau khi tiễn nhân viên cuối cùng của địa ốc Đường Dịch, sắc mặt Văn Mộc Cảnh đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Trình Lê, một giờ sau tôi phải thấy người.”
“Vâng.”
Sau đó, anh ném tài liệu trong tay, môi mỏng mím chặt.
—
Ánh hoàng hôn rực rỡ, cả thành phố ngập trong ánh sáng ấm áp.
Một chiếc xe màu đen bỗng nhiên phanh gấp ở cửa bệnh viện Nhân Tín.
Văn Mộc Cảnh xuống xe bước nhanh đến khu chung cư.
Anh hỏi y tá ở quầy lễ tân, dựa theo nhắc nhở tìm phòng 623.
Khoảnh khắc vừa mới đẩy cửa, nhìn xuyên qua cửa pha lê, anh thấy hai hình bóng quen thuộc ——
Chủ tịch tập đoàn Đường Dịch Chu Trạch Sâm và trợ lý của ông ấy.
Anh hơi nghi ngờ, nhưng vẫn mở cửa đến gần bên giường.
Nhìn cô gái còn hôn mê trên giường, trong lúc đó, tất cả cảm xúc hỗn độn đều dịu xuống.
Văn Mộc Cảnh thấy cô không việc gì mới quay đầu, mới phát hiện còn một gương mặt ẩn nhẫn sự tức giận, “Chu tổng? Tại sao ngài ở đây vậy?”
“Bởi vì đây là phó trợ lý của tôi – Tiểu Lý, cậu ấy thấy có tai nạn xe cộ trên đường, bèn đưa người bị thương đến bệnh viện, vừa lúc đi ngang qua nên tôi lên nhìn chút.” Chu Trạch Sâm cười nhạt, tiếp tục giả bộ không biết gì cả mà đối thoại với anh, “Còn Văn tổng là?”
Văn Mộc Cảnh tìm từ nói: “Cảm ơn Chu tổng quan tâm, nghệ sĩ của công ty bị thương, tôi đến hỏi thăm chút.”
“Nghệ sĩ của công ty?” Chu Trạch Sâm mơ hồ gật đầu, nhớ kỹ những từ này.
“——”
Văn Mộc Cảnh nghe ý tứ trong đó, cau mày không kiên nhẫn, nhất thời hai người đều không nói nên lời.
Chu Trạch Sâm nhìn trước mắt người trẻ tuổi, tùy ý nói chuyện phiếm: “Văn tổng, mạo muội hỏi một chút, nghe nói con gái chủ tịch Dược phẩm Phó thị là vị hôn thê của cậu?”
“Chu tổng, việc hợp tác hạng mục không có phận sự phải giải trình cái này.” Văn Mộc Cảnh không trực tiếp trả lời, đối tượng hợp tác không nhất thiết phải tìm hiểu đời sống cá nhân.
Chu Trạch Sâm cười nói: “Con người ai cũng có sự tò mò mà.”
“——”
Im lặng.
“Uhm……”
Ngón tay Đường Oanh giật giật, chỉ cảm thấy đầu choáng váng, trước mắt cô hơi mênh mang, giọng hơi run lên.
Văn Mộc Cảnh bước lên một bước: “Đã tỉnh?”
Đường Oanh chớp chớp mắt phân biệt, rốt cục nhìn thấy ba người mặt mũi xa lạ vây quanh trên giường.
Tề Bân chủ động mở miệng: “Đường tiểu thư, buổi chiều cô gặp tai nạn xe cộ trên đường, đồng nghiệp bên cạnh tôi đưa cô đến bệnh viện, hiện tại cô cảm thấy thế nào?”
Một lúc sau Đường Oanh mới có phản ứng, lúc ấy cô trốn ra từ vườn hoa phía sau của biệt thự, bắt một chiếc taxi đi đến tiểu khu của Lâm Du Từ.
Không nghĩ tới trên đường có một chiếc xe vận tải loại nhỏ bỗng mất khống chế đâm vào bốn, năm chiếc ô tô phía trước, mức độ nghiêm trọng không giống nhau.
Chiếc xe taxi là xe cuối cùng, phía sau bị va chạm nhẹ hơn các phương tiện khác, nhưng cô vẫn bị va đập đến hôn mê.
Cô gật đầu với người phía trước, âm thanh khô rát: “Cảm ơn, đã làm phiền mọi người đưa tôi đến bệnh viện, tôi khá hơn nhiều rồi.”
Tề Bân nhẹ nhõm nói: “Vậy là tốt rồi.”
Văn Mộc Cảnh thấy sắc mặt cô trắng bệch, trực tiếp nút ở đầu giường, muốn bác sĩ đến kiểm tra.
Chu Trạch Sâm ở bên cạnh nhìn cô thật lâu, hốc mắt đỏ bừng.
Ông không còn lý do gì để ở lại, từng bước đều cứng đờ, nói: “Nếu Đường tiểu thư đã tỉnh, Văn tổng, chúng tôi xin phép rời đi.”
Văn Mộc Cảnh gật đầu, tiễn chân bọn họ ra khỏi phòng bệnh.
Chu Trạch Sâm tiến vào thang máy, giọng nói không nhẹ không nặng: “Lấy được chưa?”
Tề Bân cúi đầu: “Đã lấy được ạ.”
“Nhanh lên, càng sớm càng tốt.”
“Vâng.”
“——”
Không bao lâu, bác sĩ và y tá kiểm tra xong xuôi, trạng thái, tinh thần của người bị thương không quá nghiêm trọng, dặn dò một chút rồi rời đi.
Văn Mộc Cảnh ngồi trên ghế, không vui không buồn, càng không nói gì, bầu không khí trở nên ngưng trọng.
Đường Oanh có cảm giác hít thở không thông, đầu nghiêng về hướng khác.
Trên trán cô còn có miếng băng gạc, vì bị mảnh vỡ cửa sổ cắt qua.
Nhẹ nhàng cử động mắt cá chân, kết quả lòng bàn chân đau nhói lên.
Vẻ mặt ngưng trọng của Văn Mộc Cảnh giảm bớt, vén chân lên, đè lại cẳng chân của cô: “Đừng cử động, lần sau không cho phép trèo tường.”
“……”
Bàn tay truyền tới hơi nóng qua băng vải làm Đường Oanh lập tức thành thật, không dám lộn xộn nữa.
Giọng nói của Văn Mộc Cảnh không nghe ra được cảm xúc, “Tôi ra ngoài hai giờ, em liền tự biến bản thân thành như vậy.”
Đường Oanh không trả lời vấn đề đó, yên lặng thật lâu, “Anh thả tôi đi đi.”
“Đường Oanh!”
“Chúng ta gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình không được à.” Cô nâng cao giọng,nói.
“Không được!” Đầu lưỡi Văn Mộc Cảnh chống răng hàm sau, đè tức giận xuống, “Tôi đã nói, bao giờ em trả hết tiền nợ thì có thể đi.”
“——”
Đường Oanh nhìn anh bằng ánh mắt phẫn uất, cũng không thể phản bác lại.
Trong vài năm qua, tất cả thu nhập từ công việc của cô đều được dùng để trả nợ cho Văn gia, thậm chí mỗi tháng cô đều gửi thêm mấy nghìn tệ để làm chi phí sinh hoạt ở nhà anh.
Tất cả những thứ giá trị trên người cô giờ cộng lại chỉ hơn một nghìn tệ.
Anh đã đưa cô vào đường cùng.
Văn Mộc Cảnh đứng bên giường cúi người, dùng ngón tay cái thô ráp che đi đôi môi đang cắn chặt của cô, nhẹ giọng: “Đừng khiêu chiến khiên nhẫn của tôi, đây là lần cuối cùng.”
Nói xong đóng sầm cửa đi mất.
Trong phòng bệnh chỉ còn một mình Đường Oanh, không có dụng cụ liên lạc, cô ngây người nhìn trần nhà, xung quanh bao phủ sự cô đơn.
Trong lòng trỗi lên một nỗi cô đơn khó tả.
Màn đêm buông xuống, làn gió buổi tối qua cửa sổ chậm rãi thay thế không khí trong phòng.
Không biết qua bao lâu, Lưu Phương Linh mang theo chút đồ ăn, quần áo đến chăm sóc cho cô, không cần nói cô cũng biết là ai sai đến.
“Đường Đường, dì mang đến cho con chút đồ ăn.”
Lưu Phương Linh vừa nói vừa dựng bàn ăn tiện ích ở giường lên, lấy một món đồ trong túi xách đưa cho cô, “Còn cái này, Văn tiên sinh bảo dì trả điện thoại cho con.”
Đường Oanh vực dậy tinh thần, gắng gượng ngồi dậy.
Khi điện thoại mở ra, cô phát hiện nhiều bạn bè khác giới đã bị xóa đi, bao gồm Quý Ngôn Tu.
Cô cười lạnh.
……
Dân gian nói khi bị thương đến gân cốt phải nghỉ ngơi một trăm ngày, mãi đến ngày thứ tư, dì Lưu mới để cô xuống giường đi lại chút, vì ngày mai cô có thể xuất viện.
Trong khi nằm viện, Văn Mộc Cảnh không hề tới bệnh viện, khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng.
Thật ra chân đã hết sưng, đã không còn cảm giác đau đớn, nhưng vì tránh dì Lưu lải nhải, Đường Oanh chịu đựng đến hôm nay.
“Cốc cốc ——”
Phòng bệnh có tiếng gõ cửa, Đường Oanh đang gấp quần áo đưa mắt nhìn sang.
Đó là một trong ba người gặp mặt trong bệnh viện ngày hôm trước, cũng là người đàn ông cô đã va phải khi ở sân bay cách đây rất lâu.
Cô không quen biết.
Hôm nay Chu Trạch Sâm ăn mặc thoải mái, không mặc bộ vest cứng nhắc, nhìn qua có cảm giác bình dị gần gũi.
“Xin chào Đường tiểu thư.”
Đường Oanh vội vàng đứng dậy, “Xin chào.”
Chu Trạch Sâm thấy cô sắp xếp đồ đạc, “Đường tiểu thư sắp xuất viện sao?”
“Không phải, ngày mai mới xuất viện, lần trước may nhờ có cấp dưới của ngài.” Đường Oanh cười nhẹ: “Hôm nay anh ấy……?”
Chu Trạch Sâm thoáng nói lắp một chút, “À, hôm nay anh ta có việc bận, nhờ tôi tới đây xem cô đã bình phục chưa.”
Đường Oanh gật đầu, chỉ chỗ ngồi cho ông, “Ngài ngồi xuống trước đã.”
“À, ừ được.”
Chu Trạch Sâm câu nệ ngồi xuống.
Đường Oanh tiếp tục sửa sang quần áo, hơi mất tự nhiên. Đây là lần đầu tiên bọn họ chính thức gặp mặt, mối quan hệ xa lạ nên cô cũng không biết nói gì.
Theo lý thuyết, ông ấy không cần đến thăm.
Chu Trạch Sâm không nhịn được đưa tay xoa đầu gối loạn xạ hai lần.
Ông đã rất lâu rồi không có cảm giác khẩn trương này, thử tìm đề tài, “Chỉ có cô sao?”
Đường Oanh nói: “Còn một dì giúp việc, dì ấy ra ngoài có chút việc.”
“Ra là vậy.” Chu Trạch Sâm giả bộ không biết hỏi tiếp: “Người thân không tới ư?”
Đường Oanh cúi đầu, “Bọn họ… Không còn ai ở cạnh tôi.”
Ông lại giả bộ gật đầu, không dám tiếp tục hỏi.
Bầu không khí lại một lần nữa cứng ngắc.
Ngay lúc này, Tề Bân gõ cửa cứu vớt sự xấu hổ giữa hai người.
Tề Bân nhìn về phía ông, “Chu tổng.”
Chu Trạch Sâm hiểu ý, đứng dậy đi trước, “Thân thể Đường tiểu thư đã hồi phục lại như ban đầu, tôi cũng thấy an tâm rồi, đây là danh thiếp của tôi, nếu sau này có khó khăn gì có thể trực tiếp liên hệ tôi.”
“À… Vâng.”
Đường Oanh không cự tuyệt, nhận lấy danh thiếp nhìn thoáng qua.
Địa ốc Đường Dịch, Chu Trạch Sâm.
Cô như rơi vào sương mù, dù sao thì người nên chủ động cảm ơn là cô chứ, chuyện đưa danh thiếp này là gì đây?
Tuy rằng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.
Nhìn bọn họ rời khỏi phòng bệnh, cô xoay người tiếp tục sửa soạn đồ đạc, bỗng nhiên phát hiện có một tấm ảnh trên mặt đất, chắc là ngài Chu không cẩn thận làm rơi.
Cô nhặt tấm ảnh lên, trái tim bỗng run rẩy dữ dội.
Người phụ nữ trong ảnh và mẹ cô giống nhau như đúc.
Cô chưa từng thấy bức ảnh này, vậy nên có phải một người hay không còn cần phải xác nhận lại.
Đường Oanh cũng không nghĩ nhiều, lập tức ra khỏi phòng bệnh đuổi theo bọn họ.
Thang máy đã đến, cô không kịp bước vào liền nghe thấy âm thanh từ cầu thang bộ bên cạnh.
“Chu tổng, đã có kết quả xét nghiệm ADN.”
Sau đó là tiếng lật giấy sột soạt.
“Xác nhận rằng Đường Oanh tiểu thư chính là con gái ngài.”
“Tháng bảy này Đường tiểu thư tròn 24 tuổi, trùng khớp với thời gian thai sản của phu nhân được ghi lại trong bệnh viện.”
“Chu tổng……”
Nghe được câu kia, Đường Oanh đã không nghe được Tề Bân nói gì tiếp theo, trong đầu cô chỉ lặp lại kết quả xét nghiệm ADN.
Cơ thể Đường Oanh đứng cạnh cửa dần dần cứng đờ.
Côn siết chặt tấm ảnh trong tay, thật khó để cô không tin vào sự thật rằng Chu tổng này quen thuộc với mẹ mình.
Trong kí ức của cô, trước khi qua đời mẹ cô cũng không hề nhắc đến bất cứ điều gì về thân thế. Chỉ sau khi tính tình Dư Xuyên thay đổi, cô mới biết bản thân không phải con ruột của ông ta.
Nhưng dù là vậy, đối với hai từ “cha ruột” này cô vẫn cảm thấy cực kỳ xa lạ.