***
Bây giờ là tám giờ năm phút tối.
Nơi duy nhất trong sòng bạc có đồng hồ chính là phòng nghỉ, để tiện nhắc nhở khách, nên xuống sòng bạc đi thôi, biết đâu cơ hội lật ngược tình thế sẽ diễn ra ngay sau đó thì sao?
Tích tắc, tích tắc, tích tắc.
Tiếng kim giây di chuyển không nghỉ nhắc nhở Như Mộng, càng lúc càng gần cuối ngày rồi.
Đới Học Lâm túm cổ áo Khúc Kim Sa, đẩy mạnh ông ta vào tường.
Cho dù ngay khi hệ thống gửi tới nhiệm vụ khẩn cấp bắt hắn đi làm thay, hắn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ thua.
Vì thế tất cả những gì diễn ra trước mắt như một đòn hủy diệt vào phòng tuyến tâm lý của hắn.
Hắn gằn giọng:
– Khúc Kim Sa, ông muốn chết có đúng không?
Dáng vẻ Khúc Kim Sa bị ép lên tường có chút buồn cười.
Vốn dĩ ông ta đã không gầy, khi vừa mới bước vào trong trò chơi còn miễn cưỡng có thể nhìn ra vòng eo, trải qua nửa năm làm ông chủ nhàn hạ, cơ thể ông ta béo lên như thổi bóng. Bây giờ bị người ta ép chặt hai bên, thoạt nhìn chẳng khác nào một con linh vật lốp xe Michelin bị người ta đè trên tường.
– Tôi không muốn. – Lốp xe Michelin Khúc Kim Sa trả lời – Nếu tôi muốn chết, ngay từ đầu khi các cậu tới tìm tôi, tôi đã từ chối rồi.
Mặc dù ông ta nói rất thoải mái, nhưng trạng thái của ông ta lúc này hoàn toàn không liên quan gì đến “thoải mái” hết.
Ông ta bị chính cổ áo kiểu thời Đường của mình sít chặt, quanh cổ lằn lên một vòng đỏ ửng.
Ông ta cố gắng rụt cổ về phía sau, vươn tay cởi một khuy áo cho mình dễ thở hơn rồi hừ một tiếng:
– Ôi chao, đau lắm đấy.
Đới Học Bân đè tay Đới Học Lâm xuống.
Bây giờ không thể dễ dàng động vào Khúc Kim Sa được.
Cho dù ông ta đã tự ý trả hai trăm vạn tích điểm, nhưng nếu ông ta chết rồi, người tổn thất nhiều nhất chính là bọn họ.
Khúc Kim Sa cũng biết sức nặng của bản thân mình hiện nay.
Sau khi thoát khỏi bàn tay Đới Học Lâm, ông ta chỉnh cổ áo của mình, nói với Đới Học Bân:
– Cảm ơn nhé.
Sắc mặt Đới Học Bân không mấy tự nhiên khi đối mặt với lời cảm ơn của Khúc Kim Sa.
Ban nãy, hắn là người chọn lớn nhỏ để rồi bọn họ thua mất hai trăm nghìn tích điểm, khiến hắn bất giác đứng trên chiến tuyến của Khúc Kim Sa.
Song quả thực hắn cũng đang rất tức giận Khúc Kim Sa.
– Nếu đã đứng cùng chúng tôi, vậy thì phải làm theo chúng tôi. – Đới Học Bân nghiêm giọng – Thiết bị chắn tín hiệu của ông đâu, sao khi ấy không lấy ra dùng?
– Hai cậu quan trọng thắng thua đến vậy, mà lại không thể thả lỏng tay chân. Bởi vì có người đang giám sát và hạn chế đúng không.
Sau khi chọc thủng lo lắng của bọn họ bằng một lời nói, Khúc Kim Sa sửa sang dáng vẻ của mình, nhìn Đới Học Bân:
– Ba người kia tìm được chiếc nhẫn phát tín hiệu trên người cậu trước, sau đó lại tìm được thiết bị điều khiển từ xa trên người tôi. Đương nhiên có thể ngoan cố không chịu thừa nhận. Nhưng cậu tưởng rằng những người ở bên trên đang nhìn chằm chằm vào chúng ta là lũ ngốc sao?
Ông ta dừng một lát mới nói tiếp:
– Còn nữa, vào lúc ấy, cậu tưởng rằng Lập Phương Chu sẽ chỉ quan sát mỗi tên đàn em gian lận của tôi đơn giản vậy thôi sao?
Hai anh em nhà họ Đới sững người, dường như đã nhận ra điều gì đó.
– Người bọn họ muốn bắt gian lận, đâu chỉ mỗi tên cấp dưới của tôi.
Trong vòng Roulette, Giang Phảng đã bắt được Đới Học Bân gian lận.
Rõ ràng sự xuất hiện của chiếc nhẫn kia không hợp lý.
Giang Phảng sử dụng chiếc nhẫn nhưng không thể khống chế được con số xuất hiện trên Roulette.
Mặc dù khi ấy Như Mộng may mắn tránh thoát được một kiếp song đồng thời cũng đã để lộ bí mật trong tay có thiết bị khống chế khẩn cấp.
Mà trong ván cược lớn nhỏ, giây phút thiết bị điều khiển từ xa rơi khỏi người tên cò mồi, Khúc Kim Sa lập tức đề cao cảnh giác, nhận ra ba tầm mắt đến từ Giang Phảng, Nam Chu, và Lý Ngân Hàng.
Vì thế, ông ta lặng lẽ buông tay khỏi thiết bị phá sóng, xòe lòng bàn tay ra, từ bỏ chống cự.
Rõ ràng bọn họ đang đợi ông ta ra tay để dứt khoát ngay trong một lần hành động, chặt đứt con đường sau này.
Và bởi vì thiết bị gây nhiễu sóng có thể ảnh hưởng tương tự tới phần lớn đạo cụ trong sòng bạc, thế nên ban đầu khi xây dựng sòng bạc chỉ làm ra một chiếc duy nhất.
Nếu khi ấy Khúc Kim Sa tùy tiện ra tay, không chỉ bị bắt sòng bạc gian lận hai lần liên tiếp, mà ở vòng tiếp theo, bọn họ sẽ mất đi món đồ bảo hiểm cuối cùng.
Khúc Kim Sa có thể chấp nhận thất bại, nhưng không chấp nhận thất bại vô nghĩa.
Thấy đầu óc Đới Học Lâm tỉnh táo hơn một chút, không còn nổi điên nữa, Khúc Kim Sa bèn chỉnh cổ áo bị vò nhăn nheo, sau đó khôi phục dáng vẻ hiền hòa như Phật Di Lặc:
– Có muốn ăn chút gì không? Tôi đi lấy một chút nhé?
Đới Học Bân cũng kéo cổ áo để giảm bớt cảm giác hít thở khó khăn cả ngày nay chưa biến mất:
– Làm phiền rồi.
Hắn nói tiếp:
– Đợi ông về, chúng ta quay thêm một đoạn video nghiêm túc.
Dưới sự đốc thúc nghiêm ngặt của khán giả bên ngoài, mấy phút bàn luận riêng tư này có được do tổ phát sóng trực tiếp đã cố ý chiếu lại cảnh tượng thua thảm hại của bọn họ, cố gắng tranh thủ chút thời gian.
Bọn họ phải nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, thể hiện hình tượng kẻ bại trận bằng tất cả khả năng của mình, rồi mới quyết định phương hướng hành động tiếp theo.
Khúc Kim Sa đồng ý một tiếng, đi về phía cửa, nhưng khi vừa đặt tay lên tay nắm, ông ta chợt dừng động tác, cất tiếng hỏi:
– Này, các cậu không mệt à?
Lửa nóng vừa mới hạ bớt không được bao nhiêu của Đới Học Lâm phừng một tiếng dâng tận lên đỉnh đầu:
– Ông có ý gì?
Khúc Kim Sa quay đầu nhìn hai người trẻ tuổi mặc vest đeo giày da, dáng vẻ tinh anh trước mắt.
So với lần đầu tiên gặp mặt, tóc bọn họ rối hơn, vẻ mặt lạnh lùng như bị rách mất lớp màng nilon. Mặc dù khá nhếch nhác, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng duy trì hình thượng.
Song Khúc Kim Sa đã từng nhìn thấy rất nhiều người.
Trong số những người đó, có ông chủ hầu bao bạc triệu, có những sinh viên tiền đồ rộng mở, thậm chí còn có những sếp tổng của mấy công ty lớn trên thị trường chứng khoán.
Bọn họ mang theo tâm trạng tùy ý vui chơi bước vào sòng bạc, cho rằng trí tuệ của mình có thể thao túng cả ván cược, sau đó trải qua mấy màn thua thảm hại, chẳng những không biết khó mà lùi, ngược lại còn càng ngày càng dũng mãnh.
Dẫu vậy, trong sòng bạc đây không phải phẩm chất tốt mà là tiếng kèn xung phong tới tử vong.
Hai anh em nhà họ Đới không biết dáng vẻ của mình lúc này đã chẳng khác nào một con bạc tiêu chuẩn lún sâu vào vũng bùn lầy.
Bây giờ bọn họ cần nghỉ ngơi, cần phải điều chỉnh trạng thái tâm lý.
Lời đến bên miệng, nhưng cuối cùng Khúc Kim Sa chỉ đành mỉm cười:
– Tôi chỉ hỏi vậy thôi.
Dù sao bọn họ cũng không còn thời gian nữa rồi.
Ngay khi Khúc Kim Sa xoay tay mở cửa ra, ông ta nhìn thấy Nguyên Minh Thanh không biết đã đứng bên ngoài cửa từ bao giờ.
Khúc Kim Sa giật mình cái thót:
– Ôi mẹ ơi.
Rõ ràng Nguyên Minh Thanh không đến tìm ông ta, ánh mắt chỉ dừng lại trên mặt ông ta nửa giây sau đó nhìn vào trong phòng.
Khúc Kim Sa cũng không có ý định trò chuyện gì với anh ta hết.
Thành viên cũ của Adam, xếp hạng tăng vọt như bắn tên lửa đã kỳ lạ, tự dưng gia nhập Lập Phương Chu càng thêm kỳ lạ.
So ra thì chuyện anh ta tới tìm Như Mộng mới chính là chuyện không lạ nhất.
Khúc Kim Sa nở nụ cười khách sáo xa cách, gật đầu rồi vòng qua người anh ta, chuẩn bị mang một vài món tới đây.
Hiện tại chỉ còn cách thời gian ê-kip chương trình thông báo cho bọn họ quay về ống kính chưa tới một phút.
Đới Học Lâm chẳng hề khách sáo, vào thẳng vấn đề chính luôn:
– Anh đến đây làm gì?
Nguyên Minh Thanh nói:
– Tôi đến để nhắc nhở hai người vẫn còn nợ điểm tâm ngọt.
Anh ta giơ ngón tay lên:
– Ba phần…
Hai anh em nhà họ Đới đồng thời nghẹn họng.
Đới Học Lâm châm chọc:
– Chúng tôi đã giao hai trăm nghìn tích điểm rồi, chẳng lẽ còn định nợ đồ ngọt của mấy người sao?
Nguyên Minh Thanh gật đầu, nhưng không có ý định rời khỏi.
Anh ta hỏi:
– Bây giờ Như Mộng các cậu chỉ có ba người, có lẽ hai vị trí còn thiếu ngày mai sẽ đến đây nhỉ?
Thấy anh ta đột ngột tìm tới cửa nhắc tới chuyện này, tổ chiến lược sau lưng hai anh em nhà họ Đới đồng loạt phấn chấn tinh thần.
Lẽ nào anh ta muốn phản bội?
Adam là đội hai người, có thể đứng trên Lập Phương Chu thì đương nhiên không thể xem thường số tích điểm cá nhân Nguyên Minh Thanh nắm trong tay.
Hai trăm sáu mươi nghìn tích điểm vừa mới vào tay Lập Phương Chu được chia đều cho mỗi người, cộng thêm số tích điểm sẵn có trong tay anh ta. Tính ra Nguyên Minh Thanh đang cầm gần ba trăm nghìn tích điểm chạy tới chỗ bọn họ.
Nhưng sớm không gia nhập, muộn không gia nhập, lại phải lựa chọn gia nhập vào lúc bọn họ thua thảm hại nhất?
Để thể hiện rõ ràng tầm quan trọng của mình, tạo hiệu quả “cố gắng xoay chuyển tình thế” để lấy công chuộc tội ư?
Anh ta sẽ không khiến bọn họ lơ là cảnh giác và chiếm lấy một vị trí trước, ép buộc bọn họ phải tách đồng đội dự bị mà bọn họ đã chuẩn bị trước ra, sau đó đợi đến một giây trước khi kết thúc cuộc thi sẽ quay về Lập Phương Chu, cho bọn họ một đòn chí mạng đấy chứ?
Trước mắt bọn họ đang ở trong một tình huống khó khăn, rốt cuộc có nên thu nhận anh ta hay không?
Tổ chiến lược và anh em nhà họ Đới đều bị cuốn vào lốc xoáy suy tư.
Sau gần ba mươi giây suy nghĩ, tổ chiến lược đập bàn.
Nhận!
Sở dĩ bọn họ nhất định phải quyết định thắng thua với Lập Phương Chu ở sòng bạc, một vì rất lâu rồi Khúc Kim Sa chưa đi phó bản, lòng thoải mái, cơ thể cũng béo ra, căn bản không thích hợp với phó bản nhận được nhiều tích điểm và độ khó cao tương tự. Cho dù Như Mộng có nắm hướng dẫn trong tay cũng nhất định phải phân tâm bảo vệ ông ta, lỡ như ông ta không cẩn thận chết mất, chẳng khác nào bọn họ bê tảng đá tự đè vào chân mình.
Thứ hai, bọn họ cho rằng mình chiếm ưu thế sân nhà, không thể thua được.
Thứ ba, khán giả thích xem những màn đấu trí đặc biệt. Đã chiếm sòng bạc rồi cuối cùng lại trở thành màn đánh lộn, chẳng những khán giả không thích xem mà còn chửi ầm lên.
Thứ tư, cũng là điểm quan trọng nhất.
Tích điểm của bọn họ và Lập Phương Chu cách biệt không lớn, hơn nữa mỗi ngày sòng bạc sẽ tự động tiêu hao một lượng lớn tích điểm, nếu bước vào những phó bản có độ khó thấp và thưởng ít sẽ không thể hòa vốn.
Cho nên bọn họ chỉ đành phải chơi bài thôi.
Nhưng chỉ cần Nguyên Minh Thanh lựa chọn rời khỏi Lập Phương Chu, gia nhập bọn họ, vậy tình huống sẽ hoàn toàn khác hiện tại.
Tới lúc ấy, bọn họ sẽ vượt xa Lập Phương Chu và hoàn toàn có thể không cần đánh bài với Lập Phương Chu nữa, đóng cửa Bắc Đẩu Chuyển Hướng, trực tiếp rời khỏi đây ngay.
Chỉ cần giữ được Nguyên Minh Thanh, không cho anh ta tiếp xúc với Lập Phương Chu, cho dù Nguyên Minh Thanh có muốn quay lại cũng không thể thực hiện được.
Nghĩ đến đây, cảm xúc uể oải nặng nề của bọn họ như được tiêm một liều thuốc kích thích, ngay đến cả Đới Học Lâm trong mắt cũng như phát sáng:
– Đúng vậy, bọn họ sắp đến rồi. Anh nghĩ thế nào?
– Ồ. – Nguyên Minh Thanh thản nhiên nói – Vậy thì mọi người cố lên nhé.
Đám người không gian đa chiều vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui có thể lật ngược thế cờ: …
Hai anh em nhà họ Đới: …
Chỉ vậy thôi sao?
Không ngờ Nguyên Minh Thanh cố ý đến đây chỉ vì để nói với bọn họ câu này, nói xong bèn quay gót rời khỏi.
Trong lúc đám người không gian đa chiều đang thất thần, màn phát sóng trực tiếp được tiếp tục.
Có không ít khán giả đổi ngay sang màn hình phía anh em.
Vì thế, một lượng lớn khán giả không gian đa chiều đồng thời nghe thấy Nguyên Minh Thanh nói:
– Đúng rồi, đừng quên điểm tâm ngọt nhé. Nếu cảm thấy áy náy thì có thể mang thêm cho tôi một phần.
***
Đi một mạch hơn trăm bước, Nguyên Minh Thanh xuất hiện bên ngoài cửa phòng Lập Phương Chu. Anh ta thở ra một hơi, cúi người chống đầu gối, khe khẽ thở gấp.
Trước ngày hôm nay, anh ta thực sự nghiêm túc suy nghĩ sẽ quay về.
Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến ván cược hôm nay, anh ta đã chẳng còn suy nghĩ ấy nữa.
Anh ta tin chắc rằng Lập Phương Chu đã nhìn thấy sự dao động của mình.
Tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay chính là một màn âm mưu của Giang Phảng và Nam Chu.
Đánh cho bọn họ thua tơi bời, khiến Nguyên Minh Thanh không nhìn thấy hi vọng, bóp chết hoàn toàn tự tin nương nhờ vào đám người không gian đa chiều kia.
Nếu nói trước ngày hôm nay, Nguyên Minh Thanh vẫn còn ôm hi vọng với Như Mộng thì bây giờ đã chẳng còn sót lại gì nữa rồi.
Đã vậy thì cứ yên tâm ở đây đi.
Anh ta hít sâu một hơi, mở cửa phòng ra.
– Tôi về rồi đây.
Rõ ràng Lý Ngân Hàng đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ta, nhưng cô vẫn nhanh nhẹn gật đầu.
Giang Phảng trên giường quay đầu nhìn, mỉm cười nhìn thẳng vào Nguyên Minh Thanh.
Nam Chu đáp lại lời chào hỏi của anh ta:
– Ừ, về rồi đấy à?
Bàn tay nắm cửa của Nguyên Minh Thanh đổ mồ hôi lạnh.
Người không gian đa chiều vươn tay ra với anh ta, nói với anh ta rằng có thể tự do lựa chọn.
Vậy thì đây chính là sự lựa chọn của anh ta.
Hay nói cách khác, đây chẳng khác nào một ván cược.
Chưa tới thời khắc cuối cùng sẽ không biết ai thắng ai thua.
Nhưng giờ đây anh ta đã từ bỏ cơ hội cuối cùng có thể rời khỏi ván cược.
Anh ta thầm trào phúng, nếu Đường Tống ở đây, có lẽ sẽ tức giận bùng nổ mắng anh ta là đồ ngu.
Trong lúc hai anh em nhà họ Đới đang tức giận vì bất lực, Bắc Đẩu Chuyển Hướng nghênh đón màn tổng kết sau mười hai giờ đêm mỗi ngày.
Tất cả mọi người chơi đều có thể nhìn thấy sự thay đổi tích điểm này.
Hiệu quả không khác nào hất một bát nước đá vào trong chảo dầu đang sôi.
… Cộng thêm số tiền mỗi ngày sòng bạc phải trả, Như Mộng đã mất đi tận hai trăm bảy mươi nghìn tích điểm?
Có ai đó chết đi chăng?
Kết quả mọi người người tập trung nhìn lại, phát hiện Như Mộng vẫn còn nguyên ba người không thiếu một ai.
Thấy bọn họ vẫn còn đang sống sờ sờ, mọi người càng thêm khó hiểu.
Có người đặt câu hỏi trên kênh thế giới.
“Mọi người đều còn sống mà có thể thua nhiều vậy hả?”
Vốn dĩ có mấy người chơi không thích Nam Chu, định đến Bắc Đẩu Chuyển Hướng tặng tích điểm, thấy vậy đều rụt đầu.
Bọn họ chỉ muốn đến thêu hoa trên gấm, không định làm nàng Tinh Vệ lấp biển.
Chuyện này vừa hay đạt được một trong những mục đích của Nam Chu và Giang Phảng.
Thắng một trận thật lớn, vừa có thể tự động giữ Nguyên Minh Thanh ở lại, cũng có thể khiến những người chơi tự do muốn tới tặng tích điểm phải chùn chân.
Rõ ràng Như Mộng cũng đã quan sát được thay đổi này.
Khi chuông điểm mười hai giờ vừa qua, Lập Phương Chu vừa mới ngủ được hai tiếng đồng hồ bị Như Mộng đỏ mắt gọi dậy.
Giang Phảng nhẹ nhàng ngáp một cái:
– Vội đến vậy cơ à?
Đới Học Lâm bật lại:
– Sao nào, không dám cược à?
Nam Chu tiếp lời với thái độ bình thản:
– Tại sao chúng tôi phải cược với các anh?
Mặc dù hai trăm bảy mươi nghìn tích điểm còn chưa vào tài khoản bọn họ, nhưng đã được đưa vào hệ thống giao dịch, bọn họ có thể đổi rồi chạy biến bất cứ lúc nào.
Quả thực Lập Phương Chu không cần thiết phải cược tiếp làm gì.
Trải qua chuyện này, căn bản sẽ chẳng có người chơi bình thường nào đặt gia tài của mình lên người Như Mộng nữa.
Còn mấy đội người chơi không gian đa chiều dự bị đều được Nguyên Minh Thanh báo cáo chi tiết, dẫu cho có tách đội và gia nhập vào Như Mộng lúc này, cộng số tích điểm vào cũng không thể vượt quá hai trăm bảy mươi.
Bọn họ chỉ cần ở đây miễn phí một đêm, sáng hôm sau rời khỏi là xong chuyện.
Chẳng qua, nếu Như Mộng đã gọi Lập Phương Chu đến, vậy thì nhất định đã nắm chắc lợi thế có thể giữ họ lại.
Từ mười chín giờ đến hai tư giờ, Như Mộng vẫn trong cuộc thảo luận dữ dội về cách thức giải quyết.
Và rồi đưa ra quyết định cuối cùng vào thời khắc chuông điểm mười hai giờ.
Do chế độ một ngày kết toán một lần của Bắc Đẩu Chuyển Hướng, thế giới bên ngoài không thể nhìn thấy sự thay đổi tích điểm thực tế của bọn họ.
Đới Học Lâm vỗ tay.
Hệ thống giao dịch tích điểm thực tế của sòng bạc xuất hiện trên màn hình lớn nhất ở đại sảnh.
Không ngờ tích điểm của Như Mộng lại một lần nữa xấp xỉ Lập Phương Chu.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Theo quy tắc của Bắc Đẩu Chuyển Hướng, được quyền mượn tiền từ hệ thống.
Ba trái tim, một trăm năm mươi tích điểm.
Ba đôi tay, ba đôi chân, một trăm hai mươi tích điểm.
Vừa hay có thể kéo gần khoảng cách.
Nếu có đội dự bị gia nhập, bọn họ chỉ cần gán tay chân, cơ bản cũng coi như thắng Lập Phương Chu một bậc.
Nhìn thấy màn này, Lý Ngân Hàng ngây người.
Dân cờ bạc đều có bệnh như vậy ư?
Nam Chu và Giang Phảng đồng loạt nhìn màn hình, mỗi người có một suy nghĩ riêng.
Đới Học Lâm nhìn thẳng hai người, đáy mắt ánh lên màu sắc cuồng nhiệt:
– Vậy chúng ta có thể bắt đầu được chưa?
Hết chương 225
------oOo------