***
Câu nói này chính là tổ kiến cuối cùng làm sập một con đê.
Cảm xúc tích tụ hồi lâu tuôn ra như lũ lụt trào dâng khiến hai tai Đới Học Lâm ù ù.
Giọng nói của hắn đã không giống như của chính mình nữa:
– Cậu gian lận!
– Ồ, còn có kiểu đổi trắng thay đen thế này sao? – Giang Phảng đặt tay lên môi hỏi ngược lại – Các anh dùng điều khiển từ xa, còn tôi chỉ bất cẩn chồng xúc xắc. Tôi tham gia cược đúng quy định, so với các anh tôi cũng có thể coi như gian lận được ư?
– Cậu…!
Cơn tức giận kèm theo hơi máu chặn kín lồng ngực Đới Học Lâm, phun ra không được, nuốt vào cũng không xong, lòng u uất.
Phải, Giang Phảng đã làm gì đâu.
Dùng kỹ xảo gian lận đích thực cũng coi như một kiểu gian lận.
Dẫu vậy, nhìn tình huống trước mắt, Giang Phảng không thừa nhận gì hết, cũng không để lại bất kỳ chứng cứ nào.
Giang Phảng thực sự chỉ khiến cho ba quân xúc xắc chồng lên nhau mà thôi.
Giả dụ bọn họ không gian lận khiến xúc xắc xoay thì chiêu này của Giang Phảng chẳng có tác dụng gì.
Giang Phảng có thể giải thích cho sự “gian lận” của mình bằng cách nói đây chỉ do sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Bọn họ gian lận thì chắc như đinh đóng cột, nhân chứng vật chứng đầy đủ.
Song, nếu thực sự phải giao ra hai trăm nghìn tích điểm, chẳng phải thắng bại sẽ được xác định trước một ngày hay sao?
Trong bầu không khí giằng co, Khúc Kim Sa chợt lên tiếng.
Ông ta kéo người đàn ông nằm co quắp dưới đất dậy, phủi bụi trên người gã.
– Đây là nhân viên của tôi. – Ông ta nói – Ngay từ tháng đầu tiên thành lập nên Bắc Đẩu Chuyển Hướng, cậu ấy thua sạch tiền nên đã bán mình cho tôi. Cậu ấy âm thầm thao tác vượt cấp bậc cũng chỉ vì muốn tôi thắng mà thôi.
Từ đầu đến cuối thái độ của ông ta đều rất bình tĩnh và ôn hòa, như bước trên đất phẳng:
– Tôi là ông chủ, tôi sẽ chịu trách nhiệm với hành vi phạm luật của cậu ấy.
Đới Học Lâm còn đang nghĩ cách đối phó, không ngờ Khúc Kim Sa lại phá hỏng sau lưng!
Đường tơ máu mảnh lập tức tràn ra từ con ngươi, khiến khuôn mặt xinh đẹp nhất thời vặn vẹo:
– Khúc! Kim! Sa!
Giang Phảng hoàn toàn ngó lơ cơn giận ngút trời của hai anh em nhà họ Đới, anh cười khanh khách đồng ý:
– Ông chủ Khúc đã thẳng thắn như vậy, đương nhiên là chuyện tốt.
Ông ta thoải mái mà dâng tặng tận 200.000 tích điểm cho người ta như thế ư?!
Lần này, hai anh em nhà họ Đới làm sao còn dám tiếp tục vòng cược được nữa?
Tính tình cậu ấm của Đới Học Lâm phát tác, hắn đẩy lệch bàn cược, vươn tay túm lấy vạt áo Khúc Kim Sa:
– Ông qua đây cho tôi!
Khi hắn cất bước định đi, Giang Phảng khẽ dịu dàng gọi bọn họ lại:
– Này.
Đới Học Lâm trừng anh, chỉ mong sao có thể dùng ánh mắt bắn anh ra cả trăm cái lỗ.
Giang Phảng làm như không thấy điều này, kẹp ba quân xúc xắc trong ngón tay đùa nghịch theo thứ tự, dùng đôi tay trao tặng cho chúng sinh mệnh vô cùng linh động:
– Hai người định đi đâu?
Cảm xúc của Đới Học Bân dịu hơn em trai mình một chút, nhưng cảnh thua ngược trước mắt cũng đã vượt quá xa năng lực chịu đựng tâm lý của hắn.
Hắn cắn răng nói với Giang Phảng:
– Chuyện này có liên quan gì đến cậu?
– Có chứ, chúng ta còn chưa cược xong mà?
Giang Phảng chỉ vào khay chip trống không trước mặt hai anh em.
Nơi đó đỏ vàng đan xen, còn lẫn mấy chip giá trị nhỏ thắng được từ Lý Ngân Hàng.
Nụ cười của anh nhuốm loại độc khiến người ta rung động:
– Đã nói rồi mà? Không cược xong số này, hôm nay…
– Không ai được phép đi hết.
Đường nét gương mặt anh là khắc họa cụ thể của huyết thống Đông Âu di truyền từ bố, hốc mắt hơi sâu, khiến đôi mắt của anh trời sinh có thể giấu dưới bóng của hàng mi.
Bấy giờ, đôi mắt này vùi sâu trong chiếc bóng mang đến cho người ta cảm giác tim đập mạnh. Giống như con cá sấu trồi lên khỏi mặt nước, mở ra đồng tử dựng đứng đặc trưng của loài động vật bò sát máu lạnh, nhìn chằm chằm con mồi đang nằm trong phạm vi tấn công.
– … Hay mấy người muốn nhận thua luôn?
Gương mặt Đới Học Lâm còn vặn vẹo hơn khi Giang Phảng đạp thẳng lên mặt hắn một cái.
Bọn họ đã biết bản lĩnh điều khiển xúc xắc của Giang Phảng, nếu để anh tiếp tục đổ xúc xắc thì có khác nào tặng không tích điểm cho anh đâu?
Đới Học Lâm suýt nữa thì buột miệng, số tích điểm ở đây đều nằm trong hai trăm nghìn kia rồi, không cần thiết phải cược thêm nữa!
Song, lời gần như đến bên môi lại bị hắn nuốt về.
Làm thế thì chẳng khác nào thừa nhận bọn họ sẽ phải trả hai trăm nghìn tích điểm?
Vậy kéo Khúc Kim Sa đi còn ý nghĩa gì nữa đâu?
Nhất thời, hai anh em nhà họ Đới rơi vào thế tiến không được lùi cũng không xong.
Tiến, trước mắt là vực sâu âm mưu có thể nhìn thấy.
Lùi, khác gì cắt cổ lấy máu!
Huống hồ cho dù tiến hay lùi thì hai trăm nghìn tích điểm này đều là vấn đề bọn họ không thể thoát ra.
Tổ chiến lược nhất thời không biết phải xử lý thế nào, Đới Học Lâm thua thảm hại, thúc giục mấy câu liên tiếp vậy mà trong thiết bị liên lạc vẫn chỉ có âm bận vô tận, có lẽ bọn họ đang tiến hành họp gấp.
Bất đắc dĩ, hai anh em nhà họ Đới chỉ có thể tự làm theo ý mình.
Đới Học Lâm giả vờ im lặng, đưa ra một yêu cầu mới:
– … Đương nhiên chúng ta có thể tiếp tục. Nhưng anh không thể chạm vào xúc xắc nữa. Chúng ta đổi vị trí, bên tôi sẽ đổ xúc xắc.
Âm cuối trong giọng Giang Phảng thoáng vút lên:
– A, lại muốn đổi quy tắc hả?
Bị tổn thất nặng nề thế này, gò má Đới Học Bân nóng bừng, quai hàm run rẩy:
– Đúng.
Bởi vì đuối lý, từ “đúng” thốt ra từ miệng hắn rất khẽ.
Giang Phảng lịch sự nói:
– Xin lỗi, tôi từ chối.
– … Tại sao?
Nụ cười bên môi Giang Phảng nhạt dần:
– Ngay từ đầu đã quyết định quy tắc của vòng cược này rồi, người tham gia cũng do các anh chỉ định, các anh cũng chính là bên đưa ra yêu cầu không được nghỉ ngơi, người gian lận cũng là của các anh nốt…
Anh nhìn xung quanh một vòng:
– Nếu có thể tùy tiện thay đổi quy định, vậy các anh không ngại nếu tôi đưa ra một yêu cầu hợp lý hơn chứ?
Nói đến đây, giọng Giang Phảng rất nhẹ, rất khẽ, mang sự mê hoặc dịu dàng.
Anh quăng điều khiển xúc xắc lên bàn:
– Chúng ta vẫn cược lớn nhỏ, một ván quyết định thắng thua. Tôi đổ xúc xắc, các anh đoán lớn hay nhỏ.
– Tiền cược là hai trăm nghìn tích điểm này. Nếu chúng tôi thua, hai trăm nghìn tích điểm các anh nợ tôi sẽ được xóa sạch. Nếu thắng, các anh sẽ phải trả đủ số tiền, cùng với…
Anh chống cằm, suy nghĩ một lát:
– Sang quán cà phê đối diện mua cho thầy Nam nhà chúng tôi ba món đồ ngọt đắt tiền nhất.
Hai anh em nhà họ Đới lập tức động lòng.
Bọn họ biết, một khi đồng ý sẽ phải nhảy múa theo tiết tấu nhạc của Giang Phảng.
Nhưng sức hấp dẫn của chuyện này thực sự quá lớn.
Bây giờ không còn điều khiển từ xa thao túng ván cược, cũng chứng minh rằng cho dù cược lớn hay nhỏ, Giang Phảng không thể dự đoán trước được, tỉ lệ thắng của hai bên ngang nhau.
Nếu thắng, có thể lấy lại hai trăm nghìn tích điểm đã thua.
Tỉ lệ chỉ có một nửa… cũng đủ khiến con bạc điên cuồng.
Nói cách khác, tình huống trước mắt không cho phép bọn họ từ chối.
Hai anh em nhà họ Đới gật đầu trước khi cắn chặt răng nói:
– … Được.
***
Cùng một chiếc bàn, cùng một chiếc cốc, cùng quân xúc xắc, nhưng tâm trạng đã không còn như trước.
Qua màn thương lượng ngắn ngủi, người tham gia cược là Đới Học Bân.
Đứng trước bàn cược, lần đầu tiên hắn biết được cảm giác tay chân mềm nhũn như thế nào.
Cơ hàm nặng trịch chua xót, mái tóc rũ rượi thấm ướt mồ hôi cản một nửa tầm nhìn của hắn, mấy lọn tóc mái hình thành kiểu dáng nhất định, từ từ trượt xuống theo hai má.
Hắn chống hai tay lên mặt bàn để ổn định cơ thể đang lảo đảo, giống hệt một con bạc đi tới đường cùng.
Hai trăm nghìn.
Tận hai trăm nghìn.
Con số này lặp đi lặp lại trong đầu hắn, đến mức khi âm thanh xúc xắc va đập truyền tới, hắn mới giật mình phát hiện ra ván cược đã bắt đầu rồi.
Ngay khoảnh khắc này, con người ở không gian đa chiều đã nhìn thấy thế giới trong mắt dân cờ bạc.
Tất cả cảm quan đều phóng đại vô số lần trong âm thanh đổ xúc xắc.
Xúc xắc va chạm vào thành cốc, khuấy động lan tỏa mùi cao su nồng nặc, hắn hoa mắt chóng mặt, chực trào nước mắt.
Khi ba quân xúc xắc trong cốc đột ngột dừng lại, dường như hắn đã nghe thấy tiếng chuông vận mệnh văng vẳng đâu đây.
Đới Học Bân cố gắng mở to mắt.
Không nhìn thấy.
Cách một lớp thành cốc, không nhìn thấy gì hết.
Chiếc cốc dày chưa tới một centimet, ngăn cản bất cứ tầm mắt nào nhìn vào trong.
Bắc Đẩu Chuyển Hướng của Khúc Kim Sa là mảnh trời nho nhỏ mà đám người không gian đa chiều khó đặt chân và can thiệp, bất cứ thứ gì đều có thể vật đổi sao dời, biến hóa huyền ảo.
Giây trước còn ở thiên đường, giây sau đã xuống địa ngục.
Giọng Giang Phảng mang ý cười, dường như cũng mang thêm âm vọng văng vẳng:
– Là lớn, hay nhỏ?
Đới Học Bân nghĩ, chắc là lớn nhỉ.
Giang Phảng đã đổ ra bao nhiêu vòng “nhỏ”, hẳn là sẽ lợi dụng tâm lý bình thường để dẫn dụ mình chọn “nhỏ”, nhưng trên thực tế là lớn mới đúng.
Không, không đúng.
Nếu Giang Phảng cho rằng mình sẽ nghĩ thế này và làm ngược lại, để mình bại bởi “nhỏ”, chẳng phải càng châm chọc hơn hay sao?
Rốt cuộc Giang Phảng sẽ chọn thế nào?
Âm thanh lặp lại từ Giang Phảng, thủ thỉ như tiếng chuông đòi mạng:
– Là lớn, hay nhỏ?
– Lớn, hay nhỏ?
– Là… – Đới Học Bân khó khăn nuốt xuống ngụm nước bọt dính máu – Là…
– … Nhỏ.
– Anh Đại Đới, cược hai trăm nghìn tích điểm cho nhỏ.
Giọng Giang Phảng như một con dao cùn, lặp lại, nhắc nhở lựa chọn của Đới Học Bân, tổn thương thần kinh của hắn.
– Chắc chắn…
– Đợi đã!
Giọng Đới Học Bân chợt trở nên gấp gáp:
– … Đợi đã, tôi cược lớn.
– Được thôi, anh Đại Đới cược hai trăm nghìn tích điểm vào lớn. – Sắc mặt Giang Phảng không hề thay đổi – Chắc chắn rồi không thể thay đổi, mở ra không được hối hận…
Cốc được nhấc lên cùng với tiếng chuông vận mệnh rung lên réo rắt.
Khi nhìn thấy rõ con số, đầu óc Đới Học Bân như bị chiếc chuông đánh mạnh vào, vỡ nát mơ hồ.
2, 3, 3.
Nhỏ.
– Hay… – Giang Phảng cúi người theo kiểu cách trên sân khấu – Cảm ơn hai anh Đới hào phóng đã tham gia ván cược.
Hai anh em nhà họ Đới đã ngây ngẩn tại chỗ.
– Ván cược ngày hôm nay tạm thời đến đây. – Giang Phảng đặt cốc đổ xúc xắc xuống, cười nói – Tôi thấy hai anh Đới đây đều rất cần thời gian nghỉ ngơi và phục hồi. Đợi kết toán xong mà còn có yêu cầu gì, thì tới phòng tìm chúng tôi nhé.
Anh cất bước đi đến máy đổi chip, bỗng quay gót, lịch sự nhắc nhở:
– Hai anh đừng quên đồ ngọt của chúng tôi đấy.
***
Về đến phòng, Nam Chu muốn hỏi làm thế nào mà anh thắng được ở ván cuối cùng. Vừa xoay người đã bị Giang Phảng lao vào, cả người ngã xuống giường phía sau.
Giang Phảng vùi mặt vào hõm vai Nam Chu, thoải mái cọ mấy cái.
Anh nũng nịu nói với Nam Chu:
– … Mệt quá.
Trong mắt Nam Chu, Giang Phảng chẳng khác nào một con cáo bạc đang ôm lấy cậu làm nũng, cái đuôi mềm mại trên cơ thể anh lắc qua lắc lại.
Nam Chu gạt lọn tóc rủ trước trán Giang Phảng ra sau tai, khẽ hỏi anh:
– Có muốn nằm thẳng ngủ không?
– Ôm như này cũng được rồi. – Giang Phảng ôm vai Nam Chu – Đang sạc pin, mức pin trước mắt 30%.
Lý Ngân Hàng bê một khay đồ ăn miễn phí lớn từ sảnh đồ buffet, đẩy cửa bước vào:
– Tôi…
Ngón chân cô vừa mới chạm đất thì nhìn thấy rõ tình huống trong phòng.
Cô lấy mũi chân làm điểm tựa, xoay người 180 độ về sau:
– Tôi đi đây.
Giang Phảng vừa mới sạc được 31% trở mình đứng dậy khỏi Nam Chu, nhưng cánh tay vẫn thoải mái khoát lên người cậu.
Dù sao bây giờ xung quanh bọn họ cũng đều là camera, trong điều kiện này, anh cũng không thể làm chuyện thân mật hơn với Nam Chu được.
Lý Ngân Hàng bưng khay đồ ăn bước vào, cầm một miếng bánh mì nhỏ bên trên cắn mấy miếng rồi mới tò mò hỏi:
– Anh Phảng, ván vừa rồi sao anh biết bọn họ sẽ cược lớn?
Đây cũng chính là câu Nam Chu muốn hỏi.
Đối diện với hai ánh mắt tràn ngập yêu cầu học hỏi, Giang Phảng cười híp mắt:
– Đâu có, tôi không biết gì hết.
Lý Ngân Hàng: …
Cô tưởng rằng tai mình hỏng mất rồi.
Giang Phảng nhún vai xòe tay:
– Tôi lắc bừa đấy, chẳng qua muốn trêu anh ta chút thôi.
– Dù sao cho dù thắng hay thua thì hôm nay chúng ta đều đã kiếm đủ rồi. Cho nên tôi muốn chơi với bọn họ vậy thôi.
Lý Ngân Hàng cầm chiếc bánh mì nhỏ trong tay, thầm nghĩ mới từ từ đổ mồ hôi lạnh.
Mặc dù cô đã sớm biết bản thân đang hợp tác với Boss kiêm kẻ điên, nhưng mỗi lần cô đều có thể làm mới giới hạn tri thức của mình cũng thật thần kỳ.
Nam Chu nói:
– Bây giờ bọn họ đã thua quá nhiều. Nếu không có gì bất ngờ, bọn họ sẽ yêu cầu sự trợ giúp từ bên ngoài.
Như Mộng vẫn còn hai vị trí trống.
– Chưa chắc đã cần từ bên ngoài. – Giang Phảng nói – Có lẽ người trợ giúp sẽ nằm trong dự đoán của mọi người thì sao.
Ban đầu Lý Ngân Hàng không hiểu.
Qua giây phút im lặng ngắn ngủi, sắc mặt cô thay đổi mạnh.
Cô dáo dác nhìn xung quanh, giọng đắng chát:
– Nguyên Minh Thanh đâu rồi? … Anh ta vẫn còn trong phòng tắm ư?
Nam Chu rất bình tĩnh, dường như cũng đã sớm dự đoán được thế cục hiện nay giống như Giang Phảng:
– Không có bên trong. Anh ta không về cùng với chúng tôi.
Hết chương 224
------oOo------