Trong lúc nói chuyện, Cổ Nhược Khinh trông như một pho tượng trong mưa, mặt không biểu cảm.
Có điều uy áp vô hình mà hắn tản ra bốn phía, lại khiến cho tiếng nghị luận xôn xao giữa đám đệ tử chợt ngưng bặt, mọi người không thể không cúi đầu.
Hoàng Dược lão bị nước mưa lạnh băng hắt rùng mình, bỗng dưng nghĩ tới những gì mình vừa nói, ngón tay nắm phất trần không khỏi run lẩy bẩy.
Chỉ Cốc chủ mới có thể quyết định tính mạng người trong tông.
Bản thân vượt quyền giết người, là. . . không tuân thủ quy tắc!
Tuy rằng thượng tông khuyến khích các đan sư nghiên cứu Hoán Sinh Đan, nhưng hôm nay mình nhắc tới hai chữ “tiền đồ” mấy lần, ý định rời khỏi chỗ này rõ ràng. Với Cổ Nhược Khinh. . . . đây là bất trung!
Hơn nữa, tức muốn hộc máu chính là, đến lời như “bị người sỉ nhục” cũng buột miệng thốt ra, còn không phải tìm chết sao?!
Sửng sốt một lát, Hoàng Dược lão mới nhớ tới chuyện biện hộ cho mình, đáng tiếc hai má lúc đỏ lúc trắng, giọng điệu nói chuyện rõ ràng không che lấp được sự hoảng loạn.
“Phi phi phi! Nha đầu thối ngươi nói bậy, lão tử là bị. . . bị ngươi chọc tức! Cả tên ngốc kia!” Ngón tay chỉ Chân Tiểu Tiểu, lại chỉ Tiểu Chúc Chúc.
Cổ Nhược Khinh hơi hơi nheo mắt, biểu tình uy nghiêm và lãnh khốc.
“Vậy Hoàng lão đệ còn muốn nắm quyền sinh quyền sát của bản tông hay không? Hoặc là. . . dứt khoát tự mình trông coi đại ấn?”
“Không dám!”
Mồ hôi lạnh băng tuôn ồ ồ từ trên trán Hoàng Dược lão xuống, nghe Cốc chủ nói như vậy, tâm tình bỗng chốc chìm vào đáy cốc.
Xem ra, Cổ Nhược Khinh đã hoàn toàn không tin chính mình!
Biết câu trả lời của Hoàng Dược lão, Cổ Nhược Khinh lại nhìn Chân Tiểu Tiểu, vẻ mặt có một chút vi diệu.
Một khi chuyện tư chất của nha đầu này là Thú Lân Chân Hỏa bị người ngoài biết được, đừng nói Nhạc Hà thượng tông, ngay cả hai lão đại lớn nhất Đông Linh, là Đông Điện và Linh Môn cũng sẽ có Thái thượng lão tổ nhảy ra trực tiếp cướp người.
Không được, mình phải giấu tin này đến chết!
Đợi khi nàng học được chút thành tựu trong cốc lại thả ra tin tức, như vậy một vị thiên kiêu bất ngờ xuất thế, cũng có thể dán chút vàng lên danh tiếng Thất Diệp Cốc.
Hơn nữa nha đầu này quá giảo hoạt, nghe những lời vừa rồi, cho dù chính mình biết rõ bị nàng lợi dụng vẫn không thể kiềm chế cảm giác chán ghét với Hoàng Dược lão phách lối bất trung!
Đầu óc thông minh, nhìn thấu nhân tính, mượn lực đả lực, linh căn hiếm có, gân cốt linh hoạt, quả thực là đệ tử truyền thừa lý tưởng!
Nhưng tâm tính. . . quá khó uốn nắn!
Còn có năng lực luyện đan thật giả hỗn loạn, lần đầu nhìn thấy, hoàn toàn không giống danh môn chính phái.
Không được, tật xấu này còn kinh khủng hơn nhiều những khuyết điểm bình thường, phải cẩn thận mài giũa, không thể mặc nàng đi sai đường!
Khoảng chừng chỉ nháy mắt, trong đầu Cổ Nhược Khinh đã hiện lên vô số ý nghĩ, cuối cùng hắn thở dài một tiếng, mở miệng nói:
“Đệ tử Chân Tiểu Tiểu, Chu Châu gian dối khi đấu đan, lừa thầy gạt bạn. . . ”
Cốc chủ vừa ra tiếng, đám đệ tử lập tức xôn xao.
Tình hình hôm nay lên lên xuống xuống, quả thực có thể soạn thành thoại bản kể một trăm năm.
Cốc chủ thật sự muốn xử phạt Chân Tiểu Tiểu sao? Nàng chính là đệ tử có Thượng phẩm Chân linh căn thứ hai sau Thiếu tông chủ Kỷ Thanh Y ở Thất Diệp Cốc, nếu không có gì ngoài ý muốn, tương lai chắc chắc trấn giữ một núi, danh vị trưởng lão.
Phạt!
Phạt thật nghiêm khắc, người càng có khả năng quyền cao chức trọng trong tương lai, thì càng không thể dung túng cho phẩm đức không đoan chính, mới nhập môn, mà dám giở trò trước mắt bao người, rõ ràng luyện ra đan độc, lại lừa gạt qua mắt mọi cường giả ở đây.
Chứng tỏ từ bé nàng đã không thành thật!
Cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của mọi người, dù chưa nói tiếp, nhưng Cổ Nhược Khinh càng thêm kiên định với quyết định đưa ra.
Tiểu nha đầu, đừng trách ta.
Tuy rằng với tư chất của ngươi, chắc chắn thời gian ở trong cốc không dài, nhưng là đệ tử của Thất Diệp Cốc ta một ngày, bản tông cũng cần hoàn thành trách nhiệm giáo dục ngươi có chính thân chính hồn!
Giọng nói lạnh nhạt của Cốc chủ đại nhân vang vọng trong màn mưa to giá rét.
“Xét thấy hai người mới vào tông môn, không hiểu quy củ, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, phạt. . . trông coi rừng thuốc Hắc Điền!”
_NL_
Rừng thuốc Hắc Điền, chính là phúc địa của Chân Tiểu Tiểu a ~