Trong Thất Diệp Cốc, mọi người thấy Cốc chủ thực sự tức giận, tự nhiên lặng ngắt như tờ.
Mưa rơi trầm trầm, xối đám tu sĩ tụ tập trước Dược Các ướt như chuột lột, trừ hai tên xui xẻo còn ôm cột nôn điên cuồng, chỉ có Hoàng Dược lão đang trong cơn thịnh nộ là dám lên tiếng:
“Các ngươi huỷ đan của lão phu! Các ngươi phá tiền đồ của lão phu!”
“Lão phu hẳn nên đến Nhạc Hà thượng tông làm khách khanh, là các ngươi hại ta phải ở lại Thất Diệp Cốc chịu sỉ nhục!”
“Thần đan? Nhãi ranh như ngươi không xứng danh thần đan. . . Lão phu mới là thiên tài đan đạo! Ta muốn giết ngươi, không! Giết ngươi và cả tên ngu xuẩn chết tiệt kia để tiết mối hận trong lòng!”
Thậm chí không phát hiện Cao Bất Ly đối đầu với bản thân bao năm đã bị Cốc chủ tát một cái bay xa, hai mắt Hoàng Dược lão đỏ đậm, dưới sự giận dữ tột cùng, thế mà nói ra hết tâm tư của mình.
Nếu đổi thành đệ tử khác bị uy áp Trúc cơ kỳ của Hoàng Dược lão nghiền ép, thì chỉ có nước quỳ rạp đất hộc máu, cũng đừng mong nâng đầu lên nửa tấc. Nhưng Chân Tiểu Tiểu lại bỗng dưng sáng bừng đôi mắt!
Hoá ra, Hoàng mũi to chán ghét ta như vậy là bởi vì ta quá mức uy phong. . . ?
Biến thái nha!
Tới đồ đệ chưa dạy cho cái gì cũng ghen ghét! Nội tâm tên này mẹ nó là ruột con kiến hả! Đáng đời bị Cao Bất Ly tính kế!
Tốt tốt tốt!
Ngươi đã không cho ta đường sống, vậy không nên trách bổn cô nương đạp nát sống lưng ngươi, rồi cùng nhau xuống địa ngục!
Dùng dũng khí mà người thường không thể tưởng tượng nổi, Chân Tiểu Tiểu thình lình nhào lên, chặn ngang ôm chặt đùi Hoàng Dược lão, sau đó sang sảng kéo dài cuống họng:
“Sư phụ nha a a a ách!”
Giọng Chân Tiểu Tiểu như chiêng trống, mãnh liệt chấn động lòng người, Cốc chủ và các trưởng lão đều không nhịn được run ba hồi, trên mặt rớt xuống một tầng da.
“Đồ nhi tuy rằng nhập môn không lâu, nhưng cũng hiểu đạo lý một ngày vi sư cả đời vi phụ! Giết ta, ta không phản kháng, chỉ muốn lão nhân gia ngài nhất định phải nói cho ta, trong Thất Diệp Cốc này, là tên nào không có mắt, dám sỉ nhục người?”
“Tới!”
Hét lớn một tiếng, Chân Tiểu Tiểu đột nhiên nhảy cẫng lên, mắt trợn trừng trừng, dùng vẻ mặt cực kỳ dữ tợn quét qua mọi người ở đây, dưới ánh mắt đáng sợ đó, cho dù là hán tử dũng mãnh cũng không thể nhìn thẳng nàng ba giây.
“Tên đáng chết nào khiến sư phụ ta tức giận có gan đứng ra, sau này ta chết rồi, nhất định sẽ hóa thành lệ quỷ doạ chết cả nhà ngươi!”
Tiếng gào cuối cùng vô cùng chân thành tha thiết, tạt thẳng vào mặt đệ tử trưởng lão của Thất Diệp Cốc, khiến bọn họ chợt cảm thấy vô cùng hổ thẹn, cúi rạp đầu mặt cắm gằm xuống đất!
Nếu đồ đệ của mình hiếu thuận như thế, làm sao đến nỗi sư huynh sư đệ lục đục đấu đá?
Nếu có nửa phần nghĩa khí của Chân Tiểu Tiểu hôm nay, giữa thầy trò cũng không đến mức sinh ra hiềm khích!
“Cô nương tốt nha! Hoàng sư thúc, ngài tha cho nàng một con đường sống đi!” Hai mắt đám đệ tử ăn dưa đẫm lệ.
“Sư phụ! Cao đan sư âm hiểm xảo trá, sư muội nhất định là bị hãm hại! Điều tra rõ ràng hãy kết luận, đừng để ngày sau hối hận!” Các đệ tử Dược Các cầu xin.
Mẹ kiếp!. . . Nhân tài!
Đại trưởng lão Nguyên Phong đỡ biểu cảm đang nứt ra trên mặt, nhưng làm sao cũng không giấu nổi ánh mắt hỗn độn trong gió.
Tiểu Tiểu quá hung ác! Trình độ này không đi hát hí khúc, quả thực là tổn thất lớn lao của giới nghệ thuật Đông Linh!
Nha đầu thúi!
Thế mà dám coi bản tông như đầu thương tuỳ ý sai sử, ngươi có biết, lão tử vốn muốn bảo vệ ngươi? Không nghĩ tới lại làm điều thừa? Còn phải nhịn ngươi mắng ta đáng chết!
Mí mắt Cốc chủ đại nhân giật giật không ngừng, cuối cùng nể mặt tư chất Thú Lân Chân Hỏa của Chân Tiểu Tiểu, nên vẫn mở miệng.
“Hả? Đúng vậy, trong Thất Diệp Cốc ta Hoàng lão đệ có địa vị trác tuyệt, quy cách về chi phí hay ăn mặc gần bằng bản tông, ta cũng thật sự tò mò, rốt cuộc là ngươi bị người nào sỉ nhục?”
_NL_
Đây là kiếp của Tiểu Tiểu, nhưng tục ngữ nói rất đúng, họa kia biết đâu sau này lại là phúc. Xem ra không lâu lắm, Tiểu Tiểu sẽ nhờ họa được phúc.