Đối với huyết mạch đặc thù của Thạch Hầu, nhóm khỉ cái thập phần khao khát. Nếu có thể sinh ra đời sau sở hữu tư chất Thông Thiên Thần Nhãn, thì chính là vinh quang vô thượng của bất kỳ thành viên nào trong tộc Viên Hầu!
Nghe đời đời tổ tiên chỉ dạy, một khi thức tỉnh Nhãn Thần Thông, cho dù là khỉ vượn hay là khế chủ, đều nhận được tạo hóa kinh thiên!
“Vất vả cho Chân tiểu hữu! Việc này thành công rồi, chúng ta lập tức dâng tặng năm mươi vạn pháp tệ!”
“Bên phía Tông chủ có truyền tin, nói là pháp bảo đang được chế tác!”
“Ngươi thích Truyền Tống Trận, mấy lão đầu nhi chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi mở trận, đi một chuyến đến Đông Hương phía nam rừng! Tuy rằng Đông Hương là địa phương hẻo lánh, nhưng có kinh nghiệm xuyên qua không gian, có thể giúp ích rất nhiều cho tiểu hữu khi cảm ngộ lực lượng thời không ngày sau!”
Thấy đám khỉ cái đều tự giác bắt đầu chạy nhanh, các trưởng lão Cự Thần Tông vội vã vây kín xung quanh Chân Tiểu Tiểu, nhiệt tình dào dạt hỏi han ân cần.
Xí!
Cọng đậu giá chết tiệt đó có tài đức gì? Mà được ưu ái như thế!
Nàng tuyệt đối là sao chổi, bằng không vì sao ngay cả ta còn bị nàng làm cho hộc máu liên tục, còn biết khắc hoạ cái … đại trận hiến tế không đứng đắn kia?
Chứng kiến các đệ tử và trưởng lão Cự Thần Tông cuồng nhiệt tán dương khen ngợi Chân Tiểu Tiểu, Xư Lí Thần Quang khịt mũi coi thường.
Thạch Hầu không phải là phàm vật, kết quả của lần hiến tế này, chắc chắn sẽ không như nàng mong muốn!
Hung tợn nhìn chòng chọc bóng dáng Chân Tiểu Tiểu co rúm sau lưng Phòng trưởng lão, Xư Lí Thần Quang hận không thể dùng ánh mắt khoét ra hai cái lỗ to trên người nàng.
“Ơ? Thần Quang sư điệt, ngươi cũng tới?”
Rốt cuộc phát hiện ra thân ảnh lay theo chiều gió kia ở giữa đám người, Chân Tiểu Tiểu trừng mắt nửa ngày, mới từ gương mặt hốc hác tìm được dáng vẻ mơ hồ của Xư Lí Thần Quang.
Ai là sư điệt? Cả nhà ngươi mới mẹ nó đều là sư điệt!
Đối mặt với sự trơ tráo của Chân Tiểu Tiểu, Xư Lí Thần Quang càng thêm nghẹn khuất.
Chân Tiểu Tiểu đánh giá khuôn mặt Xư Lí Thần Quang, thầm nghĩ trong lòng: bộ dáng thật thảm oa!
Mấy ngày trước còn phong lưu tiêu sái như vậy, lúc này lại da vàng như nến, hai mắt hãm sâu.
“Thật sự là rất xin lỗi ngươi.”
Kết thúc cuộc đối thoại với các trưởng lão Cự Thần Tông, Chân Tiểu Tiểu suy nghĩ nửa ngày, cũng không có gì thích hợp để bù đắp, nàng cắn răng một cái, moi ra một lọ Khất Nguyên Đan từ trong tay áo, mạnh mẽ nhét vào tay Xư Lí Thần Quang.
Khất Nguyên Đan chính là đan dược bổ nhất khi Trúc cơ kỳ đánh sâu vào Khai quang, cho dù đếm kỹ tiền riêng của Hoàng Dược lão, thì chỉ có sáu viên cuối cùng nữa thôi.
Hiện tại, Chân Tiểu Tiểu đưa toàn bộ cho nam tử trước mắt.
“Có lẽ nhị cha ta chạy trốn quá xa, không dễ dự đoán, nếu đại pháp bặc tính đó của ngươi thương thân như thế, về sau vẫn là ít dùng mới tốt.”
Nói lời thấm thía, rốt cuộc bộ dáng Xư Lí Thần Quang thất khiếu đổ máu, đã khiến Chân Tiểu Tiểu chấn động thật sâu.
Cái thứ rách nát gì?!
Không chút nào để ý mở nắp bình, một cỗ linh khí tinh thuần lập tức dũng mãnh tràn vào xoang mũi, phát hiện Khất Nguyên Đan trong bình ước chừng nhiều tới sáu viên, đại não Xư Lí Thần Quang chết máy ngay tại trận, cứ ngơ ngẩn nhìn Chân Tiểu Tiểu.
Đây lại là lần đầu tiên hắn nghiêm túc đánh giá khuôn mặt nhỏ của nàng, lúc trước chỉ nhớ rõ cái dáng người khô quắt.
Nhưng hiện tại nhìn kỹ, dáng người nàng rõ ràng lồi lõm hơn không ít, đôi mắt to chất chứa hơi nước, tràn ngập quan tâm và sầu lo, có một loại ma lực nhiếp hồn người!
Mẹ nó! Khất Nguyên Đan a a a!
Ngươi … nghiêm túc sao……
Bàn tay cầm cái bình, có chút run rẩy.
Thần đan ẩn chứa linh khí cường đại đó, thế nhưng có thể bù đắp sự thiếu hụt trong căn nguyên của mình.
Xư Lí Thần Quang một mặt run run, một mặt không ngừng tẩy não bản thân. Tuy nhiên, cho dù hắn hồi tưởng bộ dáng thảm thiết của mình khi phun máu tận hai lần như thế nào, phỉ nhổ Thiên Đạo bất công như thế nào, thì lúc nhắm mắt, vẫn khó quên được đôi mắt long lanh ánh nước kia của Chân Tiểu Tiểu.
_NL_
Tiểu Thần Quang, ngươi vẫn là không cần giãy giụa, ngoan ngoãn quỳ gối dưới dao phay của Tiểu Tiểu đi!