“Nay Cữu Tử Mặc và Bắc Tam Tam, đệ tử truyền thừa của chủ mạch Phi Long Quan, thay mặt Quan chủ, đặc biệt thu hai ngàn pháp tệ trân quý của đệ tử mới nhập môn Chân Tiểu Tiểu, trao toàn bộ tinh thú trong Phi Long Quan cho Chân Tiểu Tiểu, sau khi tiền quyền qua tay, không được đổi ý.”
Chân Tiểu Tiểu lớn tiếng đọc nội dung trên tờ giấy vàng, hơn nữa chữ viết màu đen rõ nét như thế, các đệ tử Phi Long Quan đứng ở bốn phía chỉ cần ngưng thần nhìn xa, sẽ có thể nhìn rõ ràng rành mạch.
“Tiền là của các ngươi, thú là của ta, hiện tại chúng nó đói bụng, ta không cho chúng nó ăn người, đành ăn chút vật tư trong Hắc Tháp, vậy thì có làm sao?”
Nắm bằng chứng trong tay, Chân Tiểu Tiểu mười phần khí thế.
Ngực Bắc Tam Tam như trúng quyền, 'đặng đặng' tức khắc lui liên tiếp về phía sau.
Ánh mắt quần chúng ăn dưa hiện lên vẻ sáng tỏ, đặc biệt là những tu sĩ vô ý vào Phi Long Quan trong sáu năm qua như Chân Tiểu Tiểu, biểu tình trên mặt càng khó có thể hình dung.
Bởi vì tất cả bọn họ đều biết thói lừa tiền của Bắc Tam Tam, mỗi một tu sĩ ở đây, hoặc nhiều hoặc ít, đều từng bị hắn bòn rút pháp tệ.
Chẳng qua điều không dám tưởng tượng là, Chân Tiểu Tiểu thế nhưng bị lừa tận hai ngàn một lúc!
Phải biết rằng, vốn liếng phong phú bực này, chỉ sợ đệ tử Ngưng khí tầng tám tầng chín tầm thường không thể có được! Ngoại trừ thiên kiêu một tông, hoặc là cường giả Trúc cơ thành danh nhiều năm mới có thể giàu có tới thế.
Nếu đổi thành người khác bị mất một khoản tiền lớn trong chớp nhoáng như vậy, tuyệt đối sẽ trực tiếp tinh thần phân liệt!
Bán quyền dưỡng thú cho Chân Tiểu Tiểu, đó chính là một cái hố sâu như đáy biển.
Phi Long Quan có yêu thú hiền lành sao?
Đều bị ăn hết sạch rồi, chỉ còn lại vô tận cá sấu yêu mà chúng đệ tử giết sáu năm còn giết không hết.
Giao quyền quản lý đám ác thú hung tàn đó vào tay một tiểu cô nương, đây quả thực là cú đả kích trầm trọng thứ hai sau khi bị lừa tiền!
Khó trách Chân Tiểu Tiểu lại trả thù điên cuồng như thế!
Các đệ tử Phi Long Quan lớn lên trong quan từ nhỏ tự nhiên vẫn còn chút mâu thuẫn trong lòng, nhưng người không có lòng trung thành gì đáng kể thì cực kỳ đồng cảm với hành động của Chân Tiểu Tiểu.
“Đích xác lúc trước ta có chút lỗi nhỏ, có điều cũng chỉ là hai ngàn pháp tệ, so với trận pháp bảo hộ Hắc Tháp bị ngươi đánh nát, vật tư bị ngươi cuốn đi, thiệt hại ngươi tạo thành … Căn bản không hề ngang bằng!” Bắc Tam Tam vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn giảng đạo lí đến cùng cho Chân Tiểu Tiểu.
“Vậy nếu như … Ta không có năng lực khống chế đàn thú…?”
Ánh mắt Chân Tiểu Tiểu trầm xuống, quay đầu lại đánh giá đám người Thải Hà và Cao Hiên mới vừa đỡ nhau bay tới từ phương xa.
Cái nhìn tối nghĩa của nàng tức khắc khiến các đệ tử cao giai của Phi Long Quan run không ngừng.
“Ha ha ha, thực quá nực cười.”
Chân Tiểu Tiểu nhún nhún vai, tầm mắt quay về trên người Bắc Tam Tam.
“Thời điểm ngươi chèn ép ta, nói là việc nhỏ, là vui đùa … Căn bản không quan tâm ta có thể tồn tại dưới sự tàn bạo của dã thú hay không, mặc kệ đám đệ tử cao giai khi ức hiếp ta thì có chừa đường sống cho ta hay không. Hiện tại ta đứng ở chỗ cao, các ngươi lại lấy tư thái của kẻ yếu thóa mạ ta không nhân từ … Đạo lý trên đời này, có phải đều bị một mình ngươi chiếm hết hay không?”
Bước một bước về phía trước, trên người Chân Tiểu Tiểu bất chợt bộc phát ra cỗ khí phách ép người không thể nhìn thẳng.
“Đáng tiếc ta đây thành thật, từ nhỏ tới lớn chỉ biết một đạo lí, đó chính là ngươi cho ta một quả táo ngọt, ta trả mười quả, cho ta một bàn tay, ta cũng trả mười!”
“Huỷ hoại Hắc Tháp thì đã sao? Ta còn muốn Trúc Uyển kia! Ngươi làm gì được ta?”
Nha!
Thất Diệp Cốc đều bị đào rỗng.
Đốt núi sao, loại chuyện này làm một lần lạ, hai lần quen, Chân Tiểu Tiểu không thèm để ý lại tốn công xử lý một tông môn cấp ba!
“Thú hỏa! Chuẩn bị!”
Ngón tay chỉ thẳng Trúc Uyển phiêu phù giữa không trung, Chân Tiểu Tiểu không tin đàn cá sấu luân phiên oanh kích mà không thể bắn rụng nó như con chim chết!