“Bắc Tam Tam sư huynh!”
Thân hãm nguy nan lại chợt thấy một mình Bắc Tam Tam đơn độc lao ra, những tu sĩ Phi Long Quan kiên trung tức khắc khóc lóc thảm thiết, trong lòng ẩn ẩn dâng lên hy vọng.
Cảm giác được Phong Dực Kiếm bất phàm, Tiểu Chúc Chúc và cá sấu ẩn huyết không nói hai lời, đồng thời ra tay.
Trong hai mắt cá sấu yêu xuất hiện một đôi cá âm dương, chậm rãi quay tròn, Tiểu Chúc Chúc mượn lực nhảy lên cao cao, thừa dịp kiếm quyết của Bắc Tam Tam chưa hoàn toàn phát động, trực tiếp ra một quyền đánh tới cánh tay hắn cầm kiếm!
Phanh!
Thần kiếm tuột tay bay ra rơi xuống mặt đất, mũi kiếm cắm thật sâu vào đất chỉ chừa chuôi kiếm ở ngoài, nhóc con lui liên tiếp bảy tám bước, hổ khẩu toé máu!
Tu vi của hắn vừa đến Ngưng khí tầng bảy, cho dù được nhận truyền thừa của chủ mạch Phi Long Quan, từng được Quan chủ đích thân chỉ điểm, thì cũng không thể thay đổi sự thật hắn vẫn còn là một thằng bé tám chín tuổi.
Nếu Tiểu Chúc Chúc có thể dùng một quyền đập bay Nửa bước Trúc cơ, tự nhiên sẽ có thể dễ dàng chiến thắng Bắc Tam Tam!
Cao Hiên bị gãy xương, so sánh với hắn, hiển nhiên Tiểu Chúc Chúc đã nương tay khi đối mặt tiểu hài tử!
“Quái ca ca!”
Lúc này mới thấy rõ, nam tử nhảy ra từ phía sau Chân Tiểu Tiểu lại là sư đệ quái nhân nhập môn tháng trước, biểu tình của Bắc Tam Tam kinh hoàng đến không thể miêu tả, trên dưới thân thể đều run lẩy bẩy không kiềm chế nổi.
Từ khi sinh ra tới giờ, ngoại trừ Cữu Tử Mặc, quái ca ca trước mắt đây chính là người duy nhất mà Bắc Tam Tam bội phục sát đất, một quyền trời long đất lở vừa đơn giản vừa khí phách kia của hắn, khiến người ta thực sự vô cùng hâm mộ sùng bái.
Mặc dù lúc trước cuộc đàm phán diệt thú thất bại, nhưng điều này cũng không trở ngại việc Bắc Tam Tam coi hắn là nam nhân trong nam nhân, cường giả trong cường giả.
Tuy nhiên, hôm nay hắn mang gương mặt không biểu tình đứng đối diện mình, Bắc Tam Tam xem như hiểu được.
Sở dĩ cự tuyệt giúp đệ tử Phi Long Quan dẹp yên thú loạn, là bởi vì hắn cùng Chân Tiểu Tiểu và cá sấu yêu … vốn chính là một đám!
“Kẻ lừa đảo! Lưu manh! Ác ôn!”
Bắc Tam Tam mang vẻ mặt tổn thương, liều mạng phun nước miếng. Lại nhìn nhìn bên cạnh Chân Tiểu Tiểu, thì thình lình còn có hai người hắn thực xem trọng đang đứng, không ai khác ngoài Đường Lương và Đỗ Nhược Phi!
Tức khắc khóe mắt toé máu, hận đến nghiến răng nghiến lợi!
“Nha nha nha! Đường Lương, tên phản đồ!”
“Ta … Mạng nhỏ quý giá, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt nha, Bắc sư huynh!” Bị Bắc Tam Tam chỉ thẳng mũi mà mắng, Đường Lương tuôn mồ hôi lạnh đầy đầu, cực kỳ ủy khuất.
“Cả ngươi, Đỗ Nhược Phi! Ngươi không phải từ nhỏ đã lớn lên trong quan sao? Làm sao cũng làm ra việc đại nghịch bất đạo bực này?” Ngực bùng nổ!
“Tiểu Tiểu nói … Ta phải khuyên nhủ nàng, như vậy nàng xuống tay sẽ, nhẹ một chút. Ta ta ta, ta đây là đang cứu người.” Có chút chột dạ, Đỗ Nhược Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Em gái ngươi!
Nói thật dễ nghe! Vậy ngươi khuyên đi nha?!
“Được được được! Các ngươi đều có lý do!”
Bị đả kích tới hoàn toàn triệt để, Bắc Tam Tam điên cuồng cười ha hả.
“Phi Long Quan ta đã đủ thảm, đám người xấu các ngươi lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bỏ đá xuống giếng! Chỉ có tà pháp, chỉ có ma tu, mới có biện pháp khống chế nhiều tinh thú đến thế!”
“Tuy Phi Long Quan ta hiện tại sa sút, nhưng tốt xấu gì cũng là tông môn cấp ba được ghi chép trong hồ sơ của Thiên Hải Cốc, chịu quy tắc chung của Linh Môn ước thúc, tất cả tinh thú chủ động bước vào địa giới Phi Long Quan ta, đều là tài sản riêng của tông môn."
Tay Bắc Tam Tam chỉ thẳng mặt Chân Tiểu Tiểu, từng câu từng chữ như khấp huyết: “Chân Tiểu Tiểu, hôm nay ngươi dùng tà pháp kích động tinh thú tông môn ta tạo phản, phá huỷ Hắc Tháp, ngày sau sự thật bại lộ, chắc chắn sẽ bị trưởng lão Thiên Hải Cốc thượng tông … Không! Bị trưởng lão Linh Môn trừng phạt!”
Ta chiếm đoạt tinh thú?
Ta trấn lột tài liệu?
Phi!
“Bắc Tam Tam, nói chuyện cần dùng đầu óc, chính mình tạo nghiệt, chẳng lẽ ngươi quên rồi!”
Chân Tiểu Tiểu nhanh chóng rút ra một tờ giấy vàng từ trong tay áo. Trên giấy chữ đen rậm rạp, hai dấu tay một lớn một nhỏ màu đỏ nhìn vô cùng rõ ràng!