Đâu chỉ có?
Mà là có rất rất nhiều!
Toàn bộ gia sản của Hoàng Dược lão đều nằm trong túi Phong Tuyết Hành Thuyền của Tiểu Chúc Chúc, pháp bảo đã nổ tung huỷ hoại khi đối chiến với Tả hộ pháp Tà Long Tông không đề cập tới, nhưng những đan dược cơ bản thì chất đống thành núi.
“Có.”
Khách đến cửa mà Chân Tiểu Tiểu cũng không nhiệt tình, vung vẩy một tấm trúc lệnh, nhàn nhạt trả lời: “Bỉ nhân xuất thân từ Thất Diệp đan tông, bản lĩnh khác không có, chẳng qua đan dược cầm máu, trị thương, giải độc, tích cốc, tụ khí thì kỳ thực trong tay còn dư lại mấy cái.”
Vừa nghe mười chữ “cầm máu, trị thương, giải độc, tích cốc, tụ khí”, nam tử đầu đội trúc quan kia lập tức kích động đến hai má đỏ bừng, trái tim đập kinh hoàng.
Đệ tử Phi Long Quan khổ chiến sáu năm với đàn cá sấu không có kết quả, kéo dài hơi tàn tới hôm nay, chớ nói một viên đan dược nguyên vẹn, dù là bã dược cũng không thừa nửa cái.
Chém giết ngày này qua ngày khác, khó tránh khỏi tình huống trúng độc hoặc bị thương, đặc biệt là khi linh khí tiêu hao sạch, còn có nguy cơ mất mạng. Nếu trong tay có được mấy viên đan dược trị thương tụ khí, vậy chẳng khác nào tự dưng lại có thêm mấy đường lui!
“Đan dược của ngươi, bán thế nào? Lấy ra ta nhìn xem!”
Ánh mắt nam tử chuyển tới trên người Chân Tiểu Tiểu, phát hiện tu vi của nàng chỉ mới là Ngưng khí tầng ba, ngay sau đó giọng lớn hơn ba phần.
Tiền?
Tiền là khẳng định không có, trong pháp tệ ẩn chứa linh khí mỏng manh, cho dù lúc trước từng có, thì sớm đã tiêu hao không còn khi bị thương rồi.
Nam tử đội trúc quan nào định nghiêm túc trả giá, mà trong lòng đang tính toán, Chân Tiểu Tiểu vừa lấy ra vật thật hắn sẽ lập tức động thủ cướp đoạt.
Nha đầu này nhìn qua chính là người mới, đến Phi Long Quan vẫn chưa biết nơi đây đáng sợ thế nào, trong tuyệt cảnh lúc nào cũng phải đối mặt với sinh tử, tu sĩ đâu có đạo đức gì đáng nói.
“Muốn xem đan dược của ta? Trước để ta xem ngươi có bao nhiêu chiến công.”
Phát giác ánh mắt bất thiện của đối phương, Chân Tiểu Tiểu khẽ mỉm cười, buông xuống trúc lệnh vẫn luôn vung vẩy trong tay.
Một chữ “Cữu” bút lực vững chắc trên trúc lệnh thình lình ánh vào đáy mắt nam tử.
Hắn rùng mình một cái, tham lam trong mắt biến mất, môi nháy mắt trở nên đen sì!
Kia chính là lệnh bài riêng của đại sư huynh Cữu Tử Mặc!
Trong tông chỉ có ba cái, đặc biệt khen thưởng cho người có cống hiến quan trọng với tông môn, thấy lệnh như thấy bản thân đại sư huynh, cho dù người cầm lệnh chính là một con chó, thì chỉ cần đệ tử Phi Long Quan có nửa điểm bất kính, cũng sẽ lập tức chịu hình phạt nghiêm trọng!
Trời xanh oa!
Nha đầu này có lai lịch gì?
Làm sao mà vô thanh vô tức đã ôm được đùi của Cữu sư huynh? Nàng cho sư huynh chỗ tốt gì?
Một chút ý nghĩ xấu vừa dâng lên trong lòng nam tử nhanh chóng lặng lẽ tiêu tán, hắn nhăn mặt cười khổ.
“Vì … Vì sao muốn xem chiến công của ta?”
Không dám cứng rắn cướp đoạt, nhưng vẫn vô cùng tò mò Chân Tiểu Tiểu mua bán ra sao.
“Đó là bởi vì đan dược của ta, không cần trả bằng pháp tệ, chỉ đổi lấy chiến công!”
Vảy độc của Tình Xà đã có, giờ còn thiếu máu của Hồng Sí Phi Ưng, còn thiếu 2500 chiến công là có thể thử ra, đan phương thứ hai của Thú Linh Thạch rốt cuộc có hiệu quả kỳ diệu gì?!
“Đổi như thế nào?” Nam tử hỏi đến cùng.
“Hàng tồn trong tay ta không nhiều lắm, một viên 500 chiến công.”
Năm năm năm … năm trăm?
Lông mày bay tới tóc.
Ai da ông trời ạ!
Làm sao ngươi không đi cướp luôn đi?
Con số khủng bố như vậy, gần như ngang với tất cả chiến công của một tu sĩ Ngưng khí tầng bốn khi liều mạng chém giết năm mươi con cá sấu yêu cùng giai.
Vất vả khổ nhọc chiến đấu hơn hai mươi ngày, toàn bộ chỉ vì một viên đan dược cầm máu, thật sự quá không đáng.
Nam tử đội trúc quan dùng ánh mắt nhìn đứa ngốc để trừng gương mặt tự tin của Chân Tiểu Tiểu.
Nhiều năm qua, không phải không có người lấy chiến công đổi vật tư, nhưng trước nay chưa từng có người nào dám giở công phu sư tử ngoạm như nàng vậy.
Bởi vì chiến công có thể đổi vũ khí từ Hắc Tháp, bởi vì chiến công có thể đổi đồ ăn ở nhà bếp.
Không có vũ khí sắc bén và thể lực dồi dào, trong cuộc hỗn chiến dài đằng đẵng này, chỉ có đường chết.
Nha đầu kia cho rằng, cầm trúc lệnh của đại sư huynh Cữu Tử Mặc là có thể ăn nói bừa bãi, chào giá trên trời, khinh mọi người đều là đứa ngốc à?
_NL_
Ách……
Nam nhân nhà ta hôm nay lại hỏi ta, muốn đi ăn con cua hay không.
Xét thấy lần trước đã vô tình cự tuyệt hắn……
Lúc này đây, không thể lại tổn thương trái tim nhỏ yếu ớt của hắn (à, kỳ thật là mình thèm không chịu được).
Thôi thôi, ăn tết ăn tết, dành thời gian nửa ngày, ra cửa ăn con cua đi!