Sáng sớm ngày thứ hai, cá sấu ẩn huyết ôm cá sấu cái xấu hổ e thẹn, hăng hái xuất hiện trên gò đất cao!
Gọi ba ba!
Nó ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng!
Ba ba!
Vô số cá sấu con vàng xanh lá xanh lam lập tức cúi đầu thật sâu, nếu một ngày trước đơn thuần chỉ là sợ hãi, thì lúc này trong ánh mắt thần phục đối với cá sấu ẩn huyết ba ba, tự dưng lại nhiều thêm ba phần thân thiết.
Dù sao … hiện tại thật thật sự đã là người một nhà rồi. Nói không chừng qua mấy tháng nữa, tiểu đệ đệ cá sấu mới sinh sẽ bò loạn đầy đất đấy.
Chân Tiểu Tiểu phiền muộn nhìn xung quanh, trong tầm mắt không có gì khác, đều là vẻ nhiệt tình dào dạt của một đám cá sấu miệng rộng.
Dùng đầu của chúng đổi lấy công huân?
Đừng mơ, xem biểu tình yêu ai yêu cả đường đi của con cá sấu ẩn huyết kia đi, hiện chỉ biết đến kiều thê mới cưới, đã sớm hiến dâng toàn bộ nhiệt huyết cho lũ nhãi con khắp núi khắp đồi vừa nhặt được.
Nếu còn muốn động thủ với nhóc con cá sấu, thì sợ rằng cá sấu ẩn huyết sẽ lập tức phản bội, đạp đất phệ chủ!
Vậy trực tiếp dẫn theo đám cá sấu yêu đi vây đánh Cữu Tử Mặc và Bắc Tam Tam vô lương tâm?
Tuy nhiên, nhìn cá sấu ẩn huyết sau khi tiếp nhận sự cúng bái ca ngợi của chúng thú xong, là lại ôm lấy cá sấu cái, tiện hề hề kéo vợ nó lặn sâu vào đầm nước, Chân Tiểu Tiểu cảm thấy ý tưởng này không thiết thực lắm.
Suy cho cùng, nó cũng không phải là con nhện nhỏ thích lắc mông, trung thành và tận tâm kia của mình, muốn nó làm kinh sợ đàn cá sấu thì còn tạm được, nhưng ép nó liều mạng đổ máu vì mình? Phi, trừ khi mặt trời mọc đằng Tây, nếu không nghĩ cũng đừng nghĩ.
Tốt tốt tốt!
Có lão bà liền không cần chủ tử, luôn có một ngày, ta nói Đông, ngươi không dám đi hướng Tây, ta nói Nam, ngươi không dám đi hướng Bắc!
Dùng Thú Linh Thạch gọi cá sấu ẩn huyết thật lâu vẫn không thấy đáp lời, Chân Tiểu Tiểu nắm chặt răng nanh trong tay, một mình đi về phía Phi Long Quan.
Cảnh ngộ trước mắt của Chân Tiểu Tiểu có chút xấu.
Chẳng những bị Cữu Tử Mặc và Bắc Tam Tam ức hiếp, bị lừa mất hai ngàn pháp tệ, mà hiện tại một tiểu đệ cường lực duy nhất có thể sai sử lại giả vờ tai điếc mắt mù, mặc kệ mệnh lệnh, có vẻ trong lòng đang định vứt bỏ chủ nhân, ôm ấp sủng phi và đám nhãi con nhặt được, lập núi làm vua.
Tuy rằng đàn cá sấu không chặn đường rời đi của Chân Tiểu Tiểu, nhưng nàng cũng không muốn mặt xám mày tro chạy trốn như thế.
Trước khi Chân Tiểu Tiểu rời khỏi đàn cá sấu, còn ý vị thâm trường liếc Tiểu Thấu Minh nấp trong màn sương mù không ra một cái, tựa hồ sớm có tính toán mới.
Lăn đi lăn đi!
Lão tử hiện tại đã thành gia!
Đã có thể cự tuyệt hương thơm mê người từ mấy viên thuốc nhỏ kia của ngươi rồi! Về sau ngươi đi cầu độc mộc của ngươi, ta về đường Dương Quan của ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không có bất kì liên quan gì với nhau!
Nấp trong đầm nước, tầm mắt nóng rực của cá sấu ẩn huyết chăm chú dõi theo bóng dáng càng lúc càng xa của Chân Tiểu Tiểu.
Vốn dĩ thiếu chút nữa thì nhịn không được, chân ngắn ngủn muốn bước ra ngoài, nhưng một tiếng thở gấp oán than của cá sấu cái vang lên, nó cứng rắn dừng lại.
Hừ!
Trong tay cầm răng nanh của cá sấu yêu, đàn cá sấu cảm nhận được khí tức của Thú vương ba ba, nên trên đường đi Chân Tiểu Tiểu cũng không bị đàn cá sấu quấy nhiễu gì.
Qua một ngày một đêm, nàng mới trở về tới chiến vực tiếp giáp với Phi Long Quan, tìm một sườn núi tương đối nhiều người ngồi xuống, sau đó giương lên lá cờ rất lớn cao một thước.
Màu sắc và chữ viết của lá cờ này có chút quen thuộc.
“Truyền thừa trăm năm, bí tịch tổ tiên, xua trùng đuổi chuột (cắt bỏ cắt bỏ, đổi thành: tiên đan Thất Diệp), giá cả vừa phải!”
"Truyền thừa trăm năm, bí tịch tổ tiên, tiên đan Thất Diệp, giá cả vừa phải?"
Có người qua đường tạm ngừng chiến đấu với đám cá sấu con, đứng trong gió, kìm lòng không đậu thấp giọng lẩm nhẩm mười sáu chữ lớn trên lá cờ, mày nhăn nhíu, rồi hai mắt lập tức sáng choang.
"Vị tiểu sư muội này, trong tay ngươi có đan?"