Cuối cùng Mục Dĩ Thâm vẫn chưa nói biết rõ cái gì.
Sau khi hắn rời khỏi phòng bệnh, Hà Tư Nguyên cân nhắc một chút, rồi cũng lười suy nghĩ tiếp. Ngày hôm sau làm thủ tục xuất viện, Bàng Phi Phàm mới nói cho anh biết tối hôm qua Mục Dĩ Thâm chờ anh hạ sốt mới rời khỏi bệnh viện, còn phải lên đường đến thành phố khác suốt đêm.
Bàng Phi Phàm nhìn về phía Hà Tư Nguyên, ánh mắt tràn ngập quái dị: "Hà thiếu, Mục tổng bận như vậy nhưng vừa nghe anh bị bệnh, liền lập tức dành thời gian tới thăm anh."
Hà Tư Nguyên vươn một tay, đẩy khuôn mặt hóng drama của cậu sang hướng khác: "Anh là nghệ sĩ mà hắn đã bỏ rất nhiều tiền để ký hợp đồng, nếu anh mà chết, thì hắn sẽ đầu tư thất bại, phải tổn thất một số tiền lớn."
"Nhưng mà......"
"Không có nhưng nhị gì cả. Hắn đơn thuần là không muốn có nét bút hỏng ở trên bảng thành tích huy hoàng mà thôi."
Hà Tư Nguyên thu hồi động tác, xỏ tay vào túi quần, ánh ban mai xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào hàng mi mỏng của anh, che đi từng đợt sóng nhỏ nhất dưới mắt.
Trở lại đoàn phim, Hà Tư Nguyên quay bù vài cảnh. Có lẽ Khương Thính cảm thấy có chút áy náy, cũng không hề khiêu khích nữa, chỉ có Tiền Đồ thường xuyên nhìn bằng ánh mắt quái dị. Vài ngày yên bình trôi qua nhanh chóng, đoàn phim kết thúc cảnh quay trong rừng sâu núi thẳm, chuyển địa điểm đến một thị trấn cổ của địa phương.
Điều kiện trong thị trấn tốt hơn nhiều so với ở núi, Bàng Phi Phàm vui vẻ mà dọn vali từ trên xe, rồi hớn hở dừng chân trước nhà trọ.
"Hà thiếu, phong cảnh nơi này thật đẹp, không thì chúng ta tranh thủ buổi chiều đi dạo nha." Bàng Phi Phàm mở cửa sổ thông gió ra, liền bị thu hút bởi dòng nước chảy qua một cây cầu nhỏ cách đó không xa.
Hà Tư Nguyên gật đầu: "Cũng được." Dù sao thì ngày mai đoàn phim mới chính thức làm việc.
Vì thế, hai người thay đổi một trang phục thoải mái hơn, xuống lầu đi tới ngắm phong cảnh.
Vào mùa du lịch trái vụ, không có nhiều du khách đến thị trấn cổ, nhưng có vài đoàn phim đóng ở đây để quay phim, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp một số diễn viên trong nhiều trang phục khác nhau đến gần.
Bọn họ đi dạo mấy con phố, khi đi qua một cây cầu nhỏ thì gặp ba cô gái đang tranh cãi gay gắt. Chính xác mà nói, đó là một cô gái hung hăng mắng ai đó, cô gái bị mắng vừa khóc vừa giải thích điều gì đó, và một cô gái khác đứng giữa để thuyết phục.
"Thật náo nhiệt." Hà Tư Nguyên nhìn thoáng qua, không có hứng thú nói: "Chúng ta đi đường khác thôi."
Đúng lúc này, hệ thống phát ra âm thanh nhắc nhở "Tí tách ——": 【 ký chủ, trong đó có hai người là nhân vật mấu chốt cho nhiệm vụ tiếp theo, cậu thật sự quyết định mặc kệ sao? 】
Hà Tư Nguyên suy nghĩ: "Phụ nữ cãi nhau, tao có thể hỗ trợ cái gì?"
Hệ thống nói: 【 giải quyết mâu thuẫn, có khen thưởng giá trị sinh mệnh nha! 】
Hà Tư Nguyên nói: "Tao cảm thấy mình có thể giúp một chút."
Trong lúc nói chuyện, cuộc cãi vã bên đó trở nên gay gắt hơn, cô gái đang chửi bới thực sự giơ tay phải tát đối phương, cô gái bị đánh che mặt lại, nhỏ giọng khóc nức nở.
Trong lòng Hàn Vưu Gia nóng như lửa đốt, nếu không phải bị bạn giữ chặt, cô nhất định sẽ tát thêm một cái nữa.
"Vưu Gia, thôi nào! Nơi này có phóng viên đó, nếu bị chụp đăng lên trên mạng, sẽ không biết họ xé ra to như nào đâu." Người bạn khuyên.
Hàn Vưu Gia hất tay cô ra, cả giận nói: "Đưa ra ngoài ánh sáng càng tốt! Để mọi người đều nhìn xem nữ thần đi trên con đường tuyển chọn thuần khiết của bọn họ hóa ra lại là kẻ trộm!"
"Tôi không có," Tô Điềm Ảnh ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nói: "Tôi thật sự không có trộm hoa tai của cô......"
"Cô bớt giả bộ đáng thương với tôi đi! Tôi rất ghê tởm dáng vẻ nhu nhược không làm gì được là lăn ra khóc của cô!" Hàn Vưu Gia chỉ vào mũi cô ta nói: "Ngày hôm qua cũng chỉ có mình cô vào phòng tôi, tôi chỉ từng cho hai người xem hoa tai đó thôi! Không phải cô còn có thể là ai? Đó là quà mà người bà đã khuất tặng cho tôi!"
Tô Điềm Ảnh thu nước mắt, thật cẩn thận mà nói: "Không phải cho hai người xem đó sao? Ngoài tôi ra, còn có khả năng là......" Tầm mắt lơ đãng liếc người bên cạnh.
Người bạn đón nhận ánh mắt của cô ta sửng sốt một chút, ngay sau đó xua tay nói: "Này, sao lại dẫn lửa lên trên người tôi rồi? Tôi sao có thể...... Tô Điềm Ảnh, cô đừng nói bậy!"
Hàn Vưu Gia lại liếc cô một cái: "Cũng đúng, hai người đều có hiềm nghi.", "Vưu Gia, cậu nghi ngờ tớ ư, tớ đã giúp cậu đó......"
Mọi thứ dường như đã rơi vào một cục diện bế tắc, ba người đang gặp rắc rối với nhau. Lúc này, một giọng nói trong trẻo truyền đến: "Rất náo nhiệt nha."
Ba người quay đầu nhìn thì thấy hai bóng người đi từ dưới cầu lên. Người đi sau mày rậm mắt to, trông rất hiền lành, Hàn Vưu Gia nhìn thoáng qua liền chuyển ánh mắt, mà thanh niên trẻ tuổi đi đằng trước lại lập tức hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cô.
Đối phương mặc trang phục đơn giản, dáng người mảnh khảnh, đôi tay tùy ý xỏ túi, chân dài bước từng bước trên phiến đá. Lông mày của anh hơi nhướng lên, khóe môi nhẹ giương, mỗi bước đều toát ra vẻ lười biếng, nhưng không phải là một loại rảnh rỗi sinh nông nổi, mà là nhàn nhã thích thú khi đi dạo tại sông núi Giang Nam.
Hàn Vưu Gia vô thức so sánh diện mạo của người này với của mình, cảm thấy mình không thể sánh bằng. Cô mím môi, khó chịu nói: "Anh là ai? Anh muốn lo chuyện bao đồng à?"
"Nơi công cộng, không cẩn thận nghe được mà thôi." Hà Tư Nguyên cười nói.
Hàn Vưu Gia hừ một tiếng, trợn trắng mắt.
Bàng Phi Phàm từ sau đi lên, nhìn thoáng qua dấu tay trên mặt Tô Điềm Ảnh, không suy nghĩ nhiều bèn nói: "Các cô cãi nhau thì cứ cãi nhau, động thủ đánh người làm gì?"
Hàn Vưu Gia vừa nghe lời này liền xù lông: "Cô ta trộm đồ của tôi! Tôi muốn đánh thì cứ đánh đấy, thế nào, các người có bản lĩnh thì báo cảnh sát đi!"
Bàng Phi Phàm suy nghĩ, móc điện thoại ra: "Vậy tôi báo cảnh sát thật đây."
"Này!" Hàn Vưu Gia thấy thế, nhảy qua đoạt điện thoại của cậu, ném xuống sông.
"Cô làm gì thế!" Bàng Phi Phàm trừng lớn mắt, không ngờ cô gái này dễ tức như vậy, lập tức nhìn xuống thăm dò dưới cầu, sau đó quay lại nhìn kẻ đầu sỏ gây tội: "Cô là con gái sao lại hung dữ như vậy?"
"Hừ, tôi vui rồi! Đi!" Hàn Vưu Gia cũng không cam lòng yếu thế mà trừng mắt cậu một cái, gọi người bạn rồi xoay người rời đi.
Hà Tư Nguyên đứng im tại chỗ, nghĩ thầm ra cửa dẫn theo Bàng Phi Phàm quả nhiên có quá nhiều chỗ tốt, anh còn chưa ra tay, câu chuyện đã kết thúc một cách không thể hiểu được.
"Cảm ơn anh." Phía trước truyền đến một giọng nói nhu nhược, Hà Tư Nguyên cúi đầu thì thấy hoá ra là cô gái bị đánh kia.
"Không cần khách sáo." Hà Tư Nguyên nhàn nhạt gật đầu.
Lúc này, Bàng Phi Phàm gãi đầu, nói: "Người lên tiếng giúp cô là tôi, sao cô lại cảm ơn người khác." Trong lòng cậu nghĩ gì là nói cái đó, không có ý gì khác, nhưng Tô Điềm Ảnh vừa nghe, sắc mặt có chút xấu hổ đến mức đỏ lên, vội vàng xoay người cúi đầu: "Cũng...... Cũng cảm ơn anh."
Bàng Phi Phàm sờ đầu cười to: "Ha ha, không cần khách sáo. Nếu tôi không giúp cô thì Hà thiếu nhất định cũng sẽ giúp cô. Ức hiếp người khác là không đúng."
Tô Điềm Ảnh cũng cười cười, quay sang nói với Hà Tư Nguyên: "Anh là Hà thiếu ạ? Em tên Tô Điềm Ảnh." Cô nhìn thoáng qua Hà Tư Nguyên, hình như cảm thấy ánh mắt mình quá trực tiếp, nên cô hơi ngượng ngùng cúi đầu.
Hà Tư Nguyên cũng nhìn cô ta một cái, trong lòng nghĩ đến lời của hệ thống vả mặt, trực giác cho thấy cô gái này hẳn là nhân vật mấu chốt thứ nhất.
"Vừa rồi có chuyện gì thế?" Hà Tư Nguyên hỏi cô.
Tô Điềm Ảnh sửng sốt một chút,
vươn tay vén tóc sau tai, giọt nước mắt đọng trên khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, lộ ra một chút nhu nhược đáng thương: "Bọn em là người cùng đoàn phim, mấy hôm trước mới đến nơi này đóng phim. Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, sáng nay bỗng nhiên cô ấy nói hoa tai bị mất, liền nghĩ là em trộm......" Tựa như nhớ tới chuyện thương tâm, cô lại không nhịn được nhỏ giọng khóc nức nở.
"Cô có thể đi tra camera khách sạn, hoặc tìm ai đó để làm chứng cho mình." Hà Tư Nguyên chỉ cho vài cách đơn giản, quay đầu lại nói: "Phi Phàm, đi thôi."
"Hôm nay thật sự cảm ơn anh." Tô Điềm Ảnh nhìn người trẻ tuổi gật đầu với mình một cái, rồi mang theo trợ lý chất phác kia rời đi. Cô đứng im tại chỗ một lát, hơi choáng ngợp, sờ khuôn mặt nóng lên của mình, không tự chủ được cười một cái.
Hai người đi xa, Tô Điềm Ảnh nhìn trái phải không có một bóng người, từ trong túi móc ra một khăn tay nhỏ, mở ra, chỉ thấy đó là một đôi hoa tai mã não màu sắc tươi sáng nằm trên tấm vải lụa trắng như tuyết, trông thật cổ kính và quý giá.
Biểu cảm của Tô Điềm Ảnh trong nháy mắt trở nên rất kỳ quái, cô ta lẩm bẩm một câu: "Ai bảo cô khoe ra." Dứt lời liền ném đôi hoa tai cùng vải lụa xuống sông dưới cầu.
Hà Tư Nguyên cùng Bàng Phi Phàm đi dạo một buổi trong thị trấn cổ, ăn rất nhiều món ngon địa phương rồi mới trở về nhà trọ vào buổi tối. Lúc này mới có thời gian mở trang web xem tin tức một ngày, phát hiện mình lại một lần nữa bị "đề lên đầu".
Một diễn đàn chuyên môn thảo luận chuyện lạ về minh tinh, một bài viết đang rất hot # khiếp sợ! Luận về tầm quan trọng của lão đại kim chủ trong giới giải trí #. Bấm vào thì thấy bài viết kèm vài hình ảnh hậu trường trong núi rừng, blogger nói rằng Hà Tư Nguyên không chuyên nghiệp ra sao, đến cảnh đơn giản còn dùng thế thân, ỷ vào chỗ dựa kim chủ sau lưng nên hoành hành ngang ngược ở đoàn phim, ức hiếp đồng nghiệp.
Bàng Phi Phàm lướt xem, cả giận nói: "Bọn họ đổi trắng thay đen! Hà thiếu vì đóng phim đến nỗi phát sốt cao, rõ ràng rất vất vả, bọn họ còn đứng nói chuyện không đau eo!"
Hà Tư Nguyên thoát khỏi bài viết, ngữ khí không gợn sóng: "Không sao."
Tuy nói có hình ảnh là có sự thật, nhưng rất nhiều người trên mạng chỉ thích ăn dưa, cũng không quan tâm chân tướng câu chuyện ra sao.
Hà Tư Nguyên tương đối may mắn một chút là truyện 《 nhóm tiểu kiều phu của tổng tài bá đạo 》 là văn không có tiết tháo, chứ không phải là sinh tử văn, nếu không chỉ sợ lúc này anh bị đề lên đầu chính là # khiếp sợ! Tiểu thịt tươi mới hot chưa kết hôn với lão đại kim chủ đã có thai! #
Hà Tư Nguyên mở danh bạ, trực tiếp gọi cho người đại diện Bàng, nói vụ trên mạng cho hắn. Người đại diện Bàng không hổ là chuyên nghiệp, nói rằng đã thấy, đang xuống tay xử lý chuyện này.
"Hà thiếu, chuyện này nhất định là người đoàn phim làm." Bàng Phi Phàm mặc dù đầu óc không linh hoạt lắm, nhưng ở trong giới lâu rồi, loại hãm hại người này đã được thấy nhiều: "Không phải lại là Khương Thính đó chứ? Hay là Tiền Đồ? Không không, hai người bọn họ là một phe, nhất định là hai người đó hợp mưu."
Hà Tư Nguyên xoay điện thoại, lặng im tự hỏi, một lát sau, lại mở danh bạ ra.
Bàng Phi Phàm đang cố gắng tranh luận dưới bài đăng, thấy anh đi ra ngoài gọi điện thoại, không khỏi hỏi: "Hà thiếu, anh muốn gọi cho ai? Vì sao lại né tránh ạ?"
Hà Tư Nguyên nhấn nút gọi, cũng không quay đầu lại nói: "Người khác đều nói lần này là do anh đây có chỗ dựa. Đương nhiên anh phải đi kể khổ với chỗ dựa một chút rồi."
Sau khi ra khỏi cửa, cuối hành lang quán trọ có một góc nghỉ ngơi với vài bộ bàn ghế kiểu cổ điển, Hà Tư Nguyên đi đến chọn một cái sạch sẽ, mới vừa ngồi xuống điện thoại đã được kết nối, có một giọng nói trầm thấp vang lên: "Làm sao vậy?"
Hà Tư Nguyên cảm thấy hắn hỏi thật kỳ quái: "Mục tiên sinh, tôi gọi để báo cáo hành tung."
Mục Dĩ Thâm cúi đầu nhìn đồng hồ: "Trước đây cậu đều gọi điện thoại cho tôi lúc 10 giờ, bây giờ mới 8 giờ."
"Ồ," Hà Tư Nguyên hiểu rõ, liền không vòng vo với hắn, trực tiếp hỏi: "Chuyện trên mạng, ngài đã biết chưa?"
Mục Dĩ Thâm vừa kết thúc một hội nghị quốc tế, không kịp biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn nhìn thoáng qua màn hình máy tính, có một mail từ người đại diện Bàng, click mở rồi nhanh chóng xem qua một lần, đáp: "Bây giờ đã biết."
Hà Tư Nguyên đợi hắn một lát, bỗng nhiên hạ giọng nói: "Vô cùng xin lỗi."
Mục Dĩ Thâm nói: "Hửm?"
Hà Tư Nguyên nói: "Lại vì tôi mà liên lụy đến anh."
Mục Dĩ Thâm trầm mặc một lát, đáp: "Cho nên, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
Hà Tư Nguyên chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra sự vô tội, đột nhiên nghĩ tỏ ra biểu cảm như vậy thì cách điện thoại Mục Dĩ Thâm cũng không nhìn thấy được, vì thế thả lỏng tư thái, hai chân đan nhau, nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi.
"Chẳng lẽ anh cảm thấy mỗi lần tôi nói chuyện gì với anh đều luôn mang theo mục đích sao? Ở trong lòng anh, tôi là loại người này à?"
Trên thực tế anh chính là loại người này, nhưng anh sẽ không nói ra đâu.
Đầu dây bên kia, Mục Dĩ Thâm dùng tay xoa giữa mày: "Hà Tư Nguyên, cậu làm tôi rất đau đầu."
"Tôi thật sự chỉ là đang biểu đạt xin lỗi với anh thôi." Hà Tư Nguyên ngồi thẳng người, giọng điệu vô cùng khẩn thiết: "Thực xin lỗi, lại một lần nữa làm hỏng sự trong trắng của anh."
Mục Dĩ Thâm: "......"
Hà Tư Nguyên đang muốn nói tiếp vài câu, lúc này, một bóng người xẹt qua bức tường phía sau, anh cau mày nói vào điện thoại: "Được rồi, không nói với anh nữa, bên này tôi có chút việc."
Mục Dĩ Thâm lại một lần nữa đang nói chuyện dang dở, sau đó lại bị lý do củ chuối nào đó cắt ngang.
Điện thoại im lặng bên tai hơn mười giây, Mục Dĩ Thâm mới nheo mắt lại, một tay kéo cà vạt, ném nó ở trên một đống tài liệu.
Tên Hà Tư Nguyên này tuyệt đối cố ý, dám trêu ghẹo hắn, lại còn xong việc liền chạy!
Mà bên này, Hà Tư Nguyên cất điện thoại, trực tiếp bước đến phía sau bức tường tìm được người nghe lén kia. Anh nheo mắt: "Là cô?"
Tô Điềm Ảnh xấu hổ rụt rè, vội vàng giải thích: "Em chỉ là tình cờ đi ngang qua, không phải cố ý nghe lén, anh tin em đi!"
Hà Tư Nguyên thấy bộ dáng ngượng ngùng của cô, nói: "Không có gì đâu. Lại không phải bí mật thương nghiệp gì, nghe được cũng không sao."
"Nhưng như vậy vẫn là không lễ phép." Tô Điềm Ảnh ngẩng đầu thận trọng nhìn anh một cái, xác nhận đối phương chỉ là lãnh đạm trời sinh, không tức giận với mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi: "Ban nãy anh gọi điện cho bạn gái à?"
Nghe được cụm từ "Bạn gái" này, đôi mắt Hà Tư Nguyên hơi cong, nghĩ chút, mỉm cười đáp: "Xem như vậy đi."
"Ồ." Tô Điềm Ảnh hơi thất vọng mà rũ lông mi xuống.
Lúc cô đang muốn rời đi, vừa vặn có hai người đi ra từ một căn phòng, vừa thấy các cô, cả người Tô Điềm Ảnh bỗng nhiên run rẩy, khẽ "A" một tiếng rồi chạy về sau lưng Hà Tư Nguyên núp vào.
Nhưng mà động tĩnh này vẫn bị họ nhận ra. Hai người kia đi tới, đó là Hàn Vưu Gia và bạn của cô.
Hàn Vưu Gia ngó Tô Điềm Ảnh một cái, biểu cảm chán ghét nói: "Cô đừng giả bộ nữa! Làm như tôi bắt nạt cô hoài vậy đó, cả ngày giả bộ đáng thương cho ai xem!"
Sau đó chuyển hướng câu chuyện lên người Hà Tư Nguyên: "Lại là anh? Tôi khuyên anh tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác!"
Tô Điềm Ảnh núp sau lưng Hà Tư Nguyên, kéo góc áo anh, thấp giọng nói: "Cứu em, cứu em."
Thật ra trong lòng Hà Tư Nguyên cũng có vài phần bất đắc dĩ. Trước đây ở thế giới hiện thực, các sao nữ đã có rất nhiều cuộc đấu khẩu gay gắt, khi cãi nhau họ cũng thích lôi anh vào cuộc chiến, đây là một trong số ít những điều khiến Hà Tư Nguyên vô cùng buồn bực.
"Ê Mặt, rốt cuộc tao có nên quản hay không?" Hà Tư Nguyên gõ hệ thống vả mặt.
Hệ thống nói: 【 ký chủ, nhỡ đâu họ đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì sao? 】
Hà Tư Nguyên nghĩ một lát, khó hiểu nói: "Các cô ấy sứt đầu mẻ trán liên quan gì đến tao?"
Hệ thống: 【 huhu, ký chủ, sao cậu không hiểu thương hoa tiếc ngọc gì hết vậy? 】
Hà Tư Nguyên nói: "Nói đàng hoàng đi, khuyên can có tăng giá trị sinh mệnh không? Có thì tao quản."
Hệ thống: 【......】 ký chủ, cậu lại biết thêm lợi thế rồi đấy!
Cũng không biết trong khoảng thời gian ngắn đã xảy ra cái gì, bạn của Hàn Vưu Gia mới buổi chiều còn hỗ trợ khuyên can, nhưng hiện tại rõ ràng không còn nữa, cô nói với Hà Tư Nguyên: "Anh có biết 'trên đầu chữ sắc có một cây đao' không, cô ta cũng không phải là người tốt lành gì. Nếu không phải trông anh đẹp mắt, tôi còn lười đến nhắc nhở anh."
Hà Tư Nguyên mỉm cười: "Vậy cảm ơn."
"Còn cô nữa," Cô bạn đi cùng chỉ về phía Tô Điềm Ảnh: "Cô chỉ là may mắn trong đợt tuyển chọn thôi, dám trộm đồ của Vưu Gia, lại còn nói bậy sau lưng cậu ấy nữa. Có phải không muốn lăn lộn trong giới nữa hay không?"
Tô Điềm Ảnh bị chỉ trích, chỉ lắc đầu phủ nhận, đôi mắt ngập nước. Kết quả càng bị trào phúng: "Lần này tiến tổ cũng là vận khí cô tốt được Vưu Gia đề cử nhân vật thôn cô này, mà cô cũng xuất thân từ nông thôn, cũng coi như là diễn đúng con người mình ha."
Tô Điềm Ảnh nghe được lời này, nước mắt hơi ngưng, đáy mắt lộ ra vài phần hận ý. Nhưng cô ta rất nhanh điều chỉnh cảm xúc, vẫn nhu nhược mà nói: "Cô có thể mắng tôi, nhưng không thể vũ nhục tôi."
Cô bạn đi cùng nói: "Tôi đang nói đúng sự thật, câu nào là vũ nhục cô."
Lúc này, có một thanh âm truyền đến: "Ồ? Vậy xin hỏi, trong phim cô diễn nhân vật gì?"
Cô gái nhìn về phía người lên tiếng, sửng sốt đáp: "Nhân vật quan trọng hơn cô ta."
Hà Tư Nguyên cười cười, chỉ vào Hàn Vưu Gia: "Cô là hồ ly tinh." Rồi lại chỉ cô gái đi cùng: "Cô là nữ quỷ." Anh đang nói đến nhân vật trong phim, lên mạng tra dàn diễn viên là biết.
"Nếu đều là nhân vật thì có ai cao quý hơn ai đâu?" Hà Tư Nguyên khoanh tay, nhàn nhạt nói: "Cô gái nhỏ, tuổi còn trẻ, không cần diễn quá sâu nhân vật của mình và học hỏi những công kích người khác như thế."
"Anh!" Cô bạn đi cùng nghẹn lời, người này rõ ràng trông ít tuổi hơn mình, thế mà ăn nói như kiểu tiền bối.
Hàn Vưu Gia vẫn luôn đứng một bên trầm mặc không lên tiếng, lúc này mới nói: "Thôi! Chúng ta đi."
Cô bạn đi cùng thấy cô xoay người rời đi, sức chiến đấu một mình không đủ, vì thế từ bỏ cãi cọ, cũng đi theo. Đi được vài bước, cô không nhịn được hỏi: "Vưu Gia, cậu sợ anh ta cái gì?"
Hàn Vưu Gia đi vào phòng, đóng cửa lại, ném điện thoại cho cô: "Cậu tự đọc báo đi. Sau lưng anh ta có chỗ dựa chúng ta đắc tội không nổi."
"Đến cậu cũng không đắc tội nổi sao?" Cô bạn hơi kinh ngạc mà cầm lấy điện thoại, nhìn bài báo vài lần, khiếp sợ nói: "Anh ta có quan hệ với Mục thị Chưởng Đà Nhân cơ à. Hừ, nhỏ Tô Điềm Ảnh kia vận khí thật tốt, sao luôn có người giúp cô ta thế nhỉ."
Chỗ nghỉ ngơi ở hành lang, Tô Điềm Ảnh đỏ mặt, nói cảm ơn với Hà Tư Nguyên: "Anh đúng là người tốt. Bạn gái của anh khiến người khác phải ngưỡng mộ."
Hà Tư Nguyên được phát thẻ người tốt đến mức chết lặng, không nói câu gì, gật đầu một cái xoay người rời đi. Lúc trở lại phòng, Bàng Phi Phàm hẵng còn thức, hưng phấn nói cho anh biết chuyện trên mạng đã được giải quyết hoàn mỹ.
Hà Tư Nguyên lên mạng đăng nhập vào diễn đàn, người đại diện Bàng không hổ là chuyên nghiệp, trong một giờ ngắn ngủi, bài đăng bôi đen anh đã bị gỡ, thay vào đó là một bài đăng khác.
Trong bài cũng có rất nhiều ảnh trong đoàn phim, nhưng đều là ảnh Hà Tư Nguyên tự mình ra trận xuống nước quay phim vào mùa đông, phát sốt vẫn kiên trì đóng phim sau đó phải nhập viện, chủ post tự xưng là nhân viên công tác bình thường trong đoàn phim, không chịu nổi sự thật bị đổi trắng thay đen, nên dũng cảm đứng ra lên tiếng bảo vệ chính nghĩa.
Có hình là có sự thật, quần chúng ăn dưa trong bài bôi đen anh lúc trước sôi nổi quay đầu là bờ, bắt đầu thích giá trị nhan sắc cùng mức độ chuyên nghiệp của anh, Hà Tư Nguyên vừa mở Weibo ra, phát hiện dưới tin tức mới nhất có rất nhiều comments về việc này. Một vài người qua đường comment mắng anh bị vả mặt bôm bốp, các fans tuyên bố muốn tìm ra tiện nhân nào hãm hại idol. Vì thế, Hà Tư Nguyên lại up một bài trấn an các fans.
Làm xong hết thảy là hơn 10 giờ, đã tới lúc nghỉ ngơi, Hà Tư Nguyên mang bịt mắt chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên cảm thấy hình như chưa làm chuyện quan trọng gì đó, phản xạ có điều kiện mà lấy điện thoại, lúc cầm trong tay, mới đột nhiên nhớ ra hôm nay dường như mình đã từng gọi cho Mục Dĩ Thâm rồi.
Anh bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nhắm mắt lại, khịt mũi: "Thói quen thật là một chuyện đáng sợ."
Ngày hôm sau, đoàn phim chính thức quay ở thị trấn cổ.
Địa điểm quay vào buổi sáng là trong một tòa nhà nhỏ kiểu cổ điển cách nhà trọ không xa, đó là một cảnh đánh nhau yêu cầu nam chính và nam phụ tự mình ra trận.
Lúc Hà Tư Nguyên và Bàng Phi Phàm tới, tình cờ nghe được Khương Thính ríu rít tranh cãi với nhân viên đoàn phim.
"Tòa nhà cao như vậy, Tiền Tiền nhà tôi không cẩn thận ngã xuống thì làm sao bây giờ?"
"Khương tiểu thiếu gia, cậu không cần quá lo lắng, đoàn phim có biện pháp bảo hộ an toàn, cột bằng dây cáp mà, ngã không chết người."
"Ê, anh có ý gì? Ngã không chết người là được sao? Nhỡ đâu Tiền Tiền mặt chạm đất, bị hủy dung thì sao giờ?"
Tiền Đồ đứng một bên vô tình bị nguyền rủa, không khỏi xụ mặt: "Cậu có thể bớt nói vài câu được không?"
Khương Thính không hiểu vì sao hắn không vui, ủy khuất nói: "Tiền Tiền, em cũng là lo lắng cho anh."
Tiền Đồ không để ý đến cậu, ánh mắt dừng ở trên người Hà Tư Nguyên đang đến gần, lập tức lộ ra vẻ cảnh giác.
Hà Tư Nguyên phớt lờ địch ý của hắn, trực tiếp đi lướt qua, hỏi đạo diễn khi nào bắt đầu quay.
Đạo diễn nói: "Chờ chuẩn bị dây cáp xong là có thể bắt đầu quay rồi."
Hà Tư Nguyên chọn một góc yên tĩnh xem kịch bản, lúc này bỗng nhiên có người vỗ vai anh từ phía sau. Quay đầu lại nhìn, hóa ra là cô gái tên Tô Điềm Ảnh tối qua.
"Làm sao vậy?"
Hình như Tô Điềm Ảnh vội vã chạy tới, trên người hẵng còn mặc diễn phục, cô hít một hơi, chỉ vào tòa nhà lát nữa phải quay: "Nơi đó có chút vấn đề."
Hà Tư Nguyên không biết cô có ý gì: "Vấn đề?"
Vẻ mặt Tô Điềm Ảnh nghiêm túc gật đầu, nói cho anh rằng tối hôm qua sau khi tạm biệt anh, tâm tình cô không tốt nên đi dạo, hơn 10 giờ tối ở phố cổ, ngoại trừ vài người đang đóng phim thì không có du khách nào, cô đi đến dưới lầu tòa nhà, ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người màu đen tay cầm một lưỡi cưa, đang phá lan can tòa nhà.
"Lúc ấy trời tối, lại ít người, em hơi sợ nên đi về. Nhưng lúc sau nghĩ lại thấy không ổn." Tô Điềm Ảnh chỉ vào một phương hướng: "Hôm nay nghe nói đoàn phim các anh sẽ đóng ở đây, em lo cho anh...... Cho nên, cho nên tới đây nói cho anh một tiếng, cẩn thận vẫn hơn."
Ý tứ trong lời cô rất rõ ràng, đó là có người cố ý hãm hại.
Hà Tư Nguyên cảm ơn cô, Tô Điềm Ảnh đỏ mặt lắc đầu, nói không có gì, sau đó vội vã chạy về đoàn phim của mình.
Hà Tư Nguyên suy tư một lát, đối với một cảnh có phần nguy hiểm như thế này, đoàn phim sẽ cẩn thận kiểm tra địa điểm trước khi quay, trong tình huống bình thường, rất khó để xảy ra sai sót.
Nếu thật sự xảy ra vấn đề, cũng chỉ có thể chứng tỏ trong đoàn phim có nội gián. Vì thế, anh quyết định án binh bất động, miễn cho rút dây động rừng.
Bắt đầu cảnh quay, Hà Tư Nguyên lia mắt tới tòa nhà, gõ hệ thống vả mặt: "Ê Mặt, chỗ mi có buff không, ví dụ như vượt nóc băng tường? Spider Man? Thoán thiên tiểu phi hầu (*) cũng có thể nha."
(*) tra trên baidu: là một loại pháo sử dụng nguyên lý tên lửa, sau khi đốt thuốc súng sẽ phát ra luồng khí từ đuôi và thân chính bay lên trên, có thể bay rất cao. Ở baidu ghi tên nước ngoài là Weather Monkey.
Hệ thống vả mặt trả lời: 【 ký chủ, thật ra tôi có Càn Khôn Đại Na Di, mất 300 điểm giá trị sinh mệnh. 】
Hà Tư Nguyên: "Dùng như thế nào?"
Hệ thống nói:【 ký chủ chờ lát nữa sẽ biết. 】
Mua sắm buff xong, lúc này Hà Tư Nguyên mới yên tâm đứng trên ban công tầng ba của tòa nhà cùng với Tiền Đồ.
Trong 《 Tử Thần 》, nam phụ thiếu niên khi được Tử Thần cứu thì vẫn luôn đi theo y, ngoài mặt coi y vừa là thầy vừa là bạn, nhưng mà trong lòng nam phụ lại ngấm ngầm ghen ghét với Tử Thần, vì sao y có thể có sinh mệnh vĩnh hằng, vì sao y có thể dễ dàng đánh đuổi kẻ địch, vì sao y có thể có được tấm chân tình của nữ chính? Vì không cam lòng nên hắn bị ác ma dụ hoặc, trở thành chó săn của boss phản diện ác ma, lừa gạt cùng phản bội, hủy hoại tín nhiệm giữa hai người. Nhưng đến đại kết cục, nam phụ hoàn toàn tỉnh ngộ, vì hoà bình thế giới mà hy sinh bản thân.
Cảnh quay hôm nay chính là bộ mặt của nam phụ bị lật tẩy, hắn hoàn toàn xé rách lớp mặt nạ với Tử Thần, vung tay chiến đấu.
Một tiếng "action" vang lên, Hà Tư Nguyên và Tiền Đồ (*) vào vị trí của mình, bắt đầu biểu diễn. Đoạn đầu diễn vô cùng suôn sẻ, nhưng tới đoạn sau, khi Hà Tư Nguyên lui về sau, phần lưng dựa vào trên lan can thì bỗng nhiên nghe được tiếng "răng rắc", sau đó vang lên tiếng gỗ nứt ra, hai người cùng rơi xuống.
(*) vốn là cảnh quay của Hà thiếu và Tiền Đồ nhưng trong bản raw tác giả để là Khương Thính:v, mình mạn phép sửa thành Tiền Đồ.
Bàng Phi Phàm kêu: "Hà thiếu!"
Khương Thính kêu: "Tiền Tiền!"
Đoàn phim cũng kinh sợ, vội vàng đi tới kiểm tra tình trạng của hai người.
Dây cáp cột trên người Hà Tư Nguyên bị đứt, may là dây cáp của Tiền Đồ vẫn còn nguyên vẹn, mặc dù hắn bị biến thành đệm lót thịt người bị đè ở phía dưới, nhưng dây cáp đã giảm được tác động của cú ngã, nên cả hai bị thương nhẹ mà thôi. Đoàn phim vội vã đưa họ đến trung tâm y tế ở thị trấn cổ.
Đến trung tâm y tế kiểm tra một lượt, bác sĩ xác nhận Hà Tư Nguyên chỉ bị bong gân cổ chân.
Nhưng Tiền Đồ ngã tương đối nghiêm trọng, thân thể nhiều vết thương, đau đến mức nhe răng trợn mắt. Khương Thính vẫn luôn lải nhải hỏi: "Tiền Tiền, anh có đau không? Có đau không ạ?"
Tiền Đồ nghiến răng nghiến lợi: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Vừa nằm vừa bôi thuốc, Hà Tư Nguyên gõ hệ thống vả mặt: "Ê Mặt, cái Càn Khôn Đại Na Di này chính là dịch chuyển người khác làm đệm lót cho tao à?"
Hệ thống vả mặt vui vẻ nói: 【 đúng vậy. Vừa tiết kiệm chi phí lại còn bảo vệ môi trường, bảo mật còn tốt nữa! 】
Còn thuận tiện hố người khác.
Hà Tư Nguyên mỉm cười.jpg:...Mi là hệ thống, mi định đoạt!
Đúng lúc này, điện thoại của Hà Tư Nguyên bỗng nhiên vang lên, nhìn thấy dãy số quen thuộc kia, lông mày anh hơi nhíu lại, bấm nghe máy.
"Cậu không sao chứ?" Giọng nói quen thuộc của Mục Dĩ Thâm chui vào tai anh.
Hà Tư Nguyên sửng sốt: "Hả?"
Mục Dĩ Thâm nói: "Chuyện xảy ra vừa rồi, tôi sẽ phái người điều tra cho rõ."
Lúc này Hà Tư Nguyên đã hiểu ra, cảm giác quỷ dị trong lòng càng thêm mãnh liệt. Chuyện anh đóng phim rồi ngã, đến bây giờ mới trôi qua nửa giờ, sao Mục Dĩ Thâm lại biết nhanh như vậy.
Hà Tư Nguyên giãn mày ra, hơi nhướng mày, nói: "Mục tiên sinh, không thể không nói, tôi thật sự rất hoài nghi anh phái người giám sát tôi."
Mục Dĩ Thâm trầm mặc một lát, không có phủ nhận, mà là đáp: "Mấy ngày nay không được đóng phim nữa, cậu cần phải nghỉ ngơi."
Hỏi một đằng đối phương lại trả lời một nẻo, khiến cho phỏng đoán trong lòng Hà Tư Nguyên càng sáng tỏ, nếu ai bị giám sát, trong lòng đều sẽ vô cùng khó chịu. Vì thế dẫn đến giọng điệu anh cũng lạnh nhạt như băng: "Cảm ơn ngài quan tâm. Nhưng tôi chỉ bị bong gân chân mà thôi, không chết được."
Mục Dĩ Thâm nói: "Bong gân chân còn không nghiêm trọng sao? Tôi sẽ thông báo đến đoàn phim của cậu......" Lời còn chưa dứt, bên kia truyền đến âm thanh "Tút tút".
Dám cúp máy hắn?!
Mục Dĩ Thâm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ngồi ngẩn ra trước bàn làm việc một lúc lâu.
Hắn cảm thấy đã đến lúc mình phải nhắc nhở anh một điều gì đó.
Sau khi Hà Tư Nguyên cúp máy Mục Dĩ Thâm, tâm tình trở nên vô cùng bực bội, anh đưa tay xoa giữa mày. Một mặt là vì không muốn khuất phục trước cường thế của đối phương, mặt khác là... Bàng Phi Phàm cùng Khương Thính một lời không hợp là choảng nhau.
"Ê, anh nói chuyện đàng hoàng đi! Cái gì gọi là tôi cố ý tìm người làm hả! Anh đây là xúc phạm nhân phẩm của bổn thiếu gia!" Khương Thính một tay chống hông, tay kia giơ kính râm dậm chân.
Bàng Phi Phàm cũng không cam lòng yếu thế: "Chuyện xấu cậu làm thì ít chắc? Ném keo dính chuột vào lều của bọn tôi, cắt một lỗ to ở lều bọn tôi, bây giờ còn phá hỏng lan can và dây cáp, đây là muốn mạng người, cậu không biết à?"
"Tôi biết chứ! Cho nên tôi không dám!" Khương Thính kêu gào: "Anh không cần cứ có chậu shit nào lại đổ lên trên đầu tôi như thế nhé! Tôi không phục! Tôi muốn đi kiện anh tội phỉ báng!"
"Cậu đi đê, đi đê!"
"......"
Hai người khoa tay múa chân cãi nhau kịch liệt, nhưng khi tay hai người chạm vào nhau, họ bỗng lùi lại một khoảng dài như điện giật, và tiếp tục cãi nhau.
Hà Tư Nguyên thấy thế, yên lặng lấy tai nghe ra rồi đeo vào.
Thấy anh làm như vậy, Tiền Đồ đang nằm ở giường bệnh bên kia
ngừng nhe răng trợn mắt, cũng mặt không cảm xúc đeo tai nghe vào.
Hai người cãi nhau đến giữa trưa, lúc này mới cùng hầm hừ ra cửa mua cơm trưa.
Phòng bệnh lập tức an tĩnh lại, Hà Tư Nguyên chuẩn bị ngủ một lúc, lúc này cửa bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt nôn nóng của một cô gái trẻ.
"Hà thiếu," Tô Điềm Ảnh đi đến mép giường Hà Tư Nguyên, quan tâm mà nhìn anh: "Em đã nhắc nhở anh rồi, sao anh còn......" Cô liếc nhìn Tiền Đồ nằm giường bên kia, muốn nói lại thôi.
Cẳng chân Hà Tư Nguyên còn có thể hoạt động, chỉ có mắt cá hơi đau, vì thế bảo cô ra ngoài nói chuyện.
Trên hành lang yên tĩnh, Tô Điềm Ảnh nói cho anh rằng tối hôm qua sắc trời quá tối, không thấy rõ bóng người nọ, chỉ có thể khoa tay múa chân miêu tả dáng người: "Một là người của đoàn phim, hai là mua từ đoàn phim, nếu không thì dây cáp đang bình thường sao lại đứt?"
Hà Tư Nguyên cảm thấy cô nói có lý, bèn lâm vào trầm tư. Bị gọi vài tiếng, anh mới hoàn hồn, thì thấy Tô Điềm Ảnh do dự hỏi: "Hà thiếu, anh bị thương, bạn gái của anh nhất định rất lo lắng nhỉ? Cô ấy sẽ đến thăm anh sao?"
Nhắc tới "Bạn gái", Hà Tư Nguyên lại hơi phiền lòng, lạnh lùng nói: "Hắn sẽ không tới."
Tô Điềm Ảnh kinh ngạc: "Hả? Hai người tình cảm tốt như vậy, sao cô ấy lại không tới?"
Hà Tư Nguyên mỉm cười: "Tình cảm tốt? Không, chúng tôi vừa mới chia tay."
Đến tận ngày hôm sau, Khương Thính vẫn tức giận, cái tên Bàng Phi Phàm quả thực quá vô lý, cãi nhau với anh ta xong cậu cảm thấy chỉ số IQ của mình ngày càng giảm xuống.
Khương Thính ăn sáng xong, đang chuẩn bị đi thăm Tiền Đồ, người phục vụ nói cho cậu rằng có người đã hẹn gặp cậu ở cái hồ nhỏ phía sau quán trọ.
Khương Thính tưởng là Bàng Phi Phàm, vốn dĩ không muốn đi, nhưng nghĩ lại, hôm qua hình như mình chưa cãi thắng, vừa lúc bây giờ mang mặt mũi trở về cũng hay.
Ai ngờ, tới hồ nhỏ rồi, lại không thấy bóng dáng Bàng Phi Phàm đâu, chỉ thấy một bóng người mảnh khảnh ngồi trên tảng đá bên hồ.
"Là anh? Anh hẹn tôi làm gì?" Bỗng chốc từ đáy lòng Khương Thính sinh ra cảnh giác.
Hà Tư Nguyên không đáp, vẫy tay với cậu: "Lại đây."
"Làm gì?" Khương Thính không muốn qua đó.
"Có thứ tốt cho cậu xem." Hà Tư Nguyên hơi mỉm cười, có lẽ là bởi vì dáng vẻ xinh đẹp dễ tạo cho người ta ảo giác, cho dù biết rõ sinh vật xinh đẹp luôn mang đến nguy hiểm nhưng lại không nhịn được muốn tới gần.
Đường nét trên khuôn mặt Hà Tư Nguyên được ánh nắng ấm áp nhẹ ánh lên một lớp vàng nhạt, anh đẹp đến nỗi không gì sánh được, nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi trông thật thuần khiết và thiện lương, không hề tâm cơ.
Khương Thính ma xui quỷ khiến ngơ ngẩn một giây, sau đó hối hận không kịp. Bởi vì cổ áo của cậu bị đối phương nắm lấy, nhìn người này mảnh khảnh vậy thôi nhưng trên thực tế sức lực rất lớn, trực tiếp túm lấy cổ của cậu, ấn xuống hồ.
"Á! Anh muốn giết người à!" Khương Thính vội vàng giãy giụa: "Hà Tư Nguyên, tôi nói cho anh biết, tôi không biết bơi đâu! Anh đẩy tôi xuống chính là muốn giết tôi! Anh là đồ đàn ông rắn rết tâm địa ác độc!"
"Câm miệng." Hà Tư Nguyên nhẹ mắng một tiếng, ở đỉnh đầu cậu nói: "Sự cố ngày hôm qua, đến tột cùng có phải cậu làm không?"
Khương Thính mộng bức một lát, kêu lên: "Tôi hiểu rồi! Là anh xúi Bàng Phi Phàm, hai người hợp lại đổ oan cho tôi!"
Hà Tư Nguyên nhíu mắt lại: "Thật sự không phải cậu?"
Khương Thính nghẹn đỏ mặt nói: "Bổn thiếu gia đi ngay ngắn ngồi ngay thẳng, làm chuyện xấu thì thừa nhận, không làm thì chết cũng không nhận. Ném keo dính chuột vào chỗ anh đúng là tôi, bôi đen anh không chuyên nghiệp trên mạng đúng là Tiền Tiền! Nhưng chuyện gây hại đến mạng người chúng tôi không làm!"
Thấy cậu nói rất là hợp tình hợp lý, một chút nghi ngờ trong lòng Hà Tư Nguyên cũng tiêu tán, nếu không có Tô Điềm Ảnh nhắc nhở, khả năng anh cũng không phát hiện được nguy hiểm, việc này được làm rất bí ẩn, lại không hề lưu lại dấu vết, cách xử lý thông minh như vậy đúng là không giống phong cách của Khương Thính.
Vẻ mặt Khương Thính ủy khuất xoa cái gáy đỏ bừng, sau đó nghe thấy Hà Tư Nguyên hỏi: "Bao tuổi rồi?"
Cũng không biết vì sao, trong lòng cậu rõ ràng muốn khinh bỉ đối phương một trận, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Vừa mới trải qua sinh nhật 19 tuổi."
"Không đi học, chạy tới nơi này chơi làm gì?"
Khương Thính vừa nghe đến học hành liền nhíu mày: "Anh chỉ hơn tôi mấy tuổi, đừng dùng giọng điệu như ba tôi được chứ? Nhà tôi có tiền, khi nào muốn học đều có thể học. Hơn nữa, đọc nhiều sách như vậy có ích lợi gì, ba tôi tốt nghiệp cấp 2 xong rồi đi đào quặng, đào cho đã chẳng phải bây giờ cũng rất giàu đó sao!" Khương gia làm khoáng sản, Khương Thính cũng coi như là một phú nhị đại giàu có trong nhà có quặng.
Hà Tư Nguyên khoanh tay, đánh giá cậu một lát, lắc đầu nói: "Học tập không phải vì để có tiền."
Khương Thính khinh thường nói: "Còn có thể vì cái gì?"
Hà Tư Nguyên nhìn cậu một cái: "Vì để cậu không còn mù lòa như vậy nữa."
Khương Thính: "......"
【 leng keng —— chúc mừng ký chủ, đạt được 10 điểm thưởng thức của nhân vật, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ "Đi thôi! Song tiêu cẩu" đạt 50%. 】
Bị uy hiếp một phen, bị mắng mù lòa, kết quả lại có điểm thưởng thức, Hà Tư Nguyên nhìn Khương Thính, trong lòng không khỏi có chút cạn lời.
Nhưng Khương · mù lòa · thiếu gia hiển nhiên không ý thức được điều này, mắt cá chân bị bong gân của Hà Tư Nguyên chưa khỏi, đi đường không tiện, anh bảo cậu tới đỡ một chút, ngoài miệng cậu tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng lại chủ động bước lên phía trước, một bên cảnh giác, một bên đỡ anh về nhà trọ.
Không ngờ, khi bọn họ bước tới đại sảnh, một bóng người dừng lại trước mặt hai người, người kia cao lớn thon dài, bóng người cản ánh sáng chiếu xuống vây quanh bọn họ.
Hà Tư Nguyên ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi ngẩn người.
Mà Khương Thính cũng chú ý tới tầm mắt đối phương lạnh như băng dừng ở trên tay cậu đang đỡ Hà Tư Nguyên, không biết vì sao, cả người cậu run lên một chút rồi thu tay về.
Mục Dĩ Thâm nhìn Hà Tư Nguyên, cười như không cười: "Bị bệnh cũng không nhàn rỗi?"
Hà Tư Nguyên cảm giác hắn thật kỳ dị, đáp: "Chỉ là bị bong gân thôi. Không được ra ngoài hít thở à?"
Mục Dĩ Thâm nhìn chằm chằm mắt cá chân anh: "Chân bị thương thì không được đi lại tùy tiện."
Hà Tư Nguyên chế nhạo: "Tôi không đi được, ngài có bế nổi tôi không?"
Mục Dĩ Thâm trầm mặc một lát, sau đó, Hà Tư Nguyên cảm thấy một bóng đen chìm xuống trước mặt mình.
Chỉ thấy Mục Dĩ Thâm vươn hai tay, hơi khom lưng, tay phải vòng qua cổ anh, tay trái nâng đầu gối anh lên, đúng là bế anh thật.
Mẹ nó còn là kiểu bế công chúa??!!!
_
________
Editor: chương này là chương đầu tiên tác giả tạo vip nên khá dài, vừa so trên Tấn Giang bình thường bả viết có gần 3k từ, chương này gần 10k từ (tính cả cảm nghĩ+đề cử của bả nữa) đù má =)))))), vừa edit vừa toát mồ hôi.