Thả thính vui thôi, nhưng người bị thả thính kia quá nghiêm trang, thì không còn vui nữa rồi.
Hà Tư Nguyên nhìn chằm chằm đỉnh lều trại, nhướng mày, ngữ khí chế nhạo nói: "Thế à? Mục tiên sinh là một nhà tư bản, chẳng những không bóc lột nhân viên, mà còn quan tâm nhân viên như thế, thật sự làm người ta thụ sủng nhược kinh."
"Hà Tư Nguyên." Mục Dĩ Thâm dừng một chút: "Cậu biết tôi đang nói cái gì."
"Đúng vậy, tôi đương nhiên biết." Hà Tư Nguyên không chút do dự đáp.
Mục Dĩ Thâm tựa hồ hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc trong lòng, hỏi: "Uống thuốc chưa?"
Hà Tư Nguyên đáp: "Rồi." Tuy nhiên, nhân viên y tế đi cùng đoàn phim không chuyên nghiệp lắm, hơn nữa các loại thuốc họ mang theo không nhiều, hiệu quả điều trị cũng không tốt.
"Nếu không có tác dụng thì nhớ đi khám bác sĩ."
"Mục tiên sinh, dáng vẻ anh nói chuyện rất giống đang dặn dò một đứa trẻ."
"Vậy ư?" Mục Dĩ Thâm đặt một tập tài liệu lên bàn, quay người bước đến bên cửa sổ sát đất, ánh sáng tăm tối hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm. Người này lại đang làm nũng với mình sao?
Hắn đang chuẩn bị nói tiếp, bỗng nhiên trong điện thoại truyền ra giọng người đàn ông khác. Mục Dĩ Thâm không khỏi nhăn mày lại: "Ai đang nói chuyện?"
"Là...... người." Hà Tư Nguyên quay lại nhìn bên ngoài lều, ánh đèn phản chiếu một bóng người, là Khương Thính.
"Ây, nghe nói anh đang bệnh? Rất nghiêm trọng sao?" Khương Thính phủ nhận chuyện cắt lều trại với Bàng Phi Phàm xong, liền bực mình muốn đi gặp Hà Tư Nguyên để giải thích, nhưng vừa đi tới cửa, nghĩ đến đối phương bệnh sắp chết rồi, tùy tiện xông vào không tốt lắm, nên dừng bước, cậu khó chịu không muốn gọi tên Hà Tư Nguyên, hỏi: "Anh có phải chưa ngủ không?"
Cậu sợ Hà Tư Nguyên sốt mơ hồ không nghe thấy, cho nên giọng rất lớn, tất cả đều rơi vào lỗ tai Mục Dĩ Thâm một cách rõ ràng.
Vì thế, Mục Dĩ Thâm nhăn mày sâu hơn: "Vì sao cậu ta lại quan tâm cậu đã ngủ chưa?"
Hà Tư Nguyên nói đúng sự thật: "Tôi cũng không biết."
Khương Thính vẫn đứng ở cửa lớn tiếng: "Tôi biết anh giận tôi, không muốn thấy tôi. Nếu đã ngủ, vậy nhớ đắp chăn đàng hoàng, kẻo lại cảm lạnh thêm!"
Giọng Mục Dĩ Thâm đột nhiên lạnh băng: "Sao cậu ta biết cậu cảm lạnh? Lại còn quan tâm cái chăn của cậu như vậy?!"
Hà Tư Nguyên tiếp tục nói đúng sự thật: "Tôi cũng không biết."
"Hà Tư Nguyên!" Mục Dĩ Thâm gọi tên của anh, qua điện thoại đều có thể làm người ta cảm giác được sự lạnh lẽo thấu xương kia.
"A Mục tiên sinh, tín hiệu trong núi không tốt, anh nói cái gì thế tôi không nghe thấy......" Hà Tư Nguyên đưa điện thoại ra xa, bấm tắt máy, cũng mặc kệ Mục Dĩ Thâm bên kia bỗng nhiên nổi trận lôi đình, tức muốn hộc máu, anh mặc thêm áo vào, vén mành lều trại lên đi ra ngoài.
Khương Thính còn chưa đi, thấy anh ra ngoài, kinh ngạc nói: "Sao anh lại ra?"
"Bị cậu đánh thức." Hà Tư Nguyên xoa lỗ tai.
Khương Thính nhìn anh chăm chú, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Anh không xảy ra chuyện gì tôi đây liền an tâm rồi. Đi đây."
Hà Tư Nguyên khoanh tay, dựa ở cạnh cửa: "Cậu chán ghét tôi như vậy, nhất định không phải vì lo lắng cho tôi. Cho nên buổi tối mới tới đây, sợ tôi thật sự xảy ra chuyện gì thì người nào đó không thoát được trách nhiệm nhỉ?"
Khương Thính dừng bước, xoay người nói: "Anh đã biết?"
Hà Tư Nguyên buông tay: "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Biết rồi thì cứ biết, dù sao anh cũng không xảy ra chuyện gì." Khương Thính đi vài bước, do dự một chút, lại quay đầu nói: "Nhưng vừa nãy anh nói sai một câu rồi. Tôi không phải chán ghét anh, chỉ là không quen nhìn anh bắt nạt Tiền Tiền thôi. Chính là như vậy." Nói xong rồi bỏ đi.
Mà Hà Tư Nguyên đứng thẳng người, nheo mắt nhìn bóng lưng cậu.
Thực tế đã chứng minh, có bệnh thì phải mau chóng trị.
Ngày hôm sau, Hà Tư Nguyên bị ốm nhưng vẫn kiên trì đóng phim, sau một ngày gặp gió lạnh, cuối cùng từ sốt nhẹ biến thành sốt cao. Người mơ mơ màng màng, chỉ có thể xin nghỉ vài ngày, Bàng Phi Phàng chở anh đến bệnh viện trong thành phố, núi non hẻo lánh, đi đến đó phải mất hai tiếng.
Sau khi đăng ký và tiêm, Hà Tư Nguyên được xếp nằm ở một phòng bệnh truyền nước.
Bàng Phi Phàm đi lấy thuốc giúp anh, Hà Tư Nguyên một mình nằm ở trên giường bệnh, cũng không biết đã ngủ bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, anh thấy một bóng người đi vào ngồi ở mép giường, còn vươn một tay đặt ở trên trán anh.
Bàn tay này lớn và chắc khỏe, lòng bàn tay có vết chai mỏng hơi thô ráp, nhiệt độ rất thấp, trên trán tựa như một khối băng, mát lạnh rất dễ chịu.
Cảm nhận được cái tay kia sắp bỏ ra, Hà Tư Nguyên vội vươn tay đè lại: "Đừng."
Chủ nhân bàn tay hơi cứng đờ, lại không bỏ ra, cứ như vậy dừng lại ở trên trán trắng nõn của anh.
Một lát sau, nhiệt độ bàn tay bị cái trán ảnh hưởng mà nóng lên, Hà Tư Nguyên liền có chút ghét bỏ, tay anh đột nhiên vỗ người kia, nói: "Bỏ ra."
Mục Dĩ Thâm: "......"
Mục Dĩ Thâm hít một hơi: "Hà Tư Nguyên."
Hà Tư Nguyên vốn đang nửa tỉnh nửa mê, mặc dù giọng đối phương nói chuyện rất nhẹ, nhưng anh vừa nghe giọng điệu này, cả người giật mình một cái mà tỉnh lại.
"Sao anh lại ở chỗ này?" Bởi vì sốt cao, anh vừa mở mắt, lập tức không khống chế được biểu cảm.
Mục Dĩ Thâm chạm phải ánh mắt anh, cười lạnh nói: "Cậu rất không chào đón tôi?"
Hà Tư Nguyên hoàn hồn, tế bào não sống lại, lập tức cong môi nói: "Mục tiên sinh đặc biệt tới thăm tôi? Thụ sủng nhược kinh."
Mục Dĩ Thâm liếc nhìn nụ cười giả trân của anh, sau đó nhìn vào đôi môi nhợt nhạt của anh, nuốt lại lời dỗi người vào trong, trong lòng thầm nghĩ không thèm so đo với cậu, hắn nói tiếp: "Sinh bệnh còn đóng phim, mọi sự khôn khéo thông minh thường ngày chạy đi đâu rồi?"
"Cái này gọi là chuyên nghiệp." Hà Tư Nguyên im lặng đánh giá hắn, đột nhiên hỏi: "Nhưng mà sao Mục tiên sinh biết nhanh như vậy?"
Mục Dĩ Thâm sửng sốt một chút, nói: "Bộ phim này Mục thị có đầu tư, trong đoàn phim ngoại trừ cậu ra tất nhiên còn có những người ở Mục thị nữa. Cậu nghĩ gì thế?"
Hà Tư Nguyên cười nhạt, trong mắt hiện lên một tia ám muội, sau đó ngẩng đầu lên, nửa đùa nửa thật nói: "Chậc, tôi còn tưởng rằng Mục tiên sinh cố ý phái người tới giám sát tôi cơ."
Đúng là hắn có phái Vương đặc trợ giám sát, nhưng sao có thể thừa nhận? Không thể thừa nhận được. Mục Dĩ Thâm nghiêng mặt, gương mặt anh tuấn treo biểu cảm nghiêm trang.
"Tôi không phải là loại người nhàm chán này."
Hà Tư Nguyên gật đầu, đang muốn nói chuyện, lúc này một y tá cầm cái khay tiến vào: "Người bệnh cần tiêm rồi ạ."
Mục Dĩ Thâm đứng dậy, đang muốn ra ngoài, lúc rũ mắt phát hiện biểu cảm của Hà Tư Nguyên rất quái dị: "Cậu làm sao vậy?"
"Không...... Không có gì." Hà Tư Nguyên cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh. Đời trước, ngoại trừ người thân ra thì không ai biết anh sợ tiêm. Là một bá tổng kiêm ảnh đế có sắc có tiền, fans trải rộng toàn cầu mà lại sợ tiêm? Nói ra chỉ sợ không cười rớt hàm mới là lạ!
Hà Tư Nguyên hầu như chưa bao giờ sinh bệnh, vừa rồi ốm đến ngất xỉu nên tiêm mới không có cảm giác, bây giờ tỉnh táo đối mặt với kim tiêm chói lọi, từ đáy lòng anh sinh ra một cảm giác sợ hãi kháng cự.
Hiện tại Mục Dĩ Thâm cũng ở đây, tuyệt đối không thể khiến hắn nhìn ra được!
Hà Tư Nguyên ngăn y tá đang tới gần, chỉ vào Mục Dĩ Thâm: "Anh ra ngoài trước đi."
Mục Dĩ Thâm vốn dĩ muốn đi ra, nhưng thấy tình hình có gì đó sai sai, nên dừng bước.
Y tá nhìn hai người, cười nói: "Hai người đều là đàn ông, sợ cái gì. Mau cởi quần đi."
Hà Tư Nguyên che quần lại: "Không được, đầu tôi choáng váng, tôi có thể bị dị ứng với thuốc này."
"Anh từng tiêm một lần rồi còn gì, mà còn sống lâu như vậy, dị ứng gì hả. Mau cởi quần đi."
Cho dù không sợ tiêm thì cũng không thể cởi quần trước mặt Mục Dĩ Thâm! Hà Tư Nguyên
cảm thấy cần phải bảo vệ nhân phẩm của mình từ trong ra ngoài, khi đang muốn đấu tranh với y tá, Mục Dĩ Thâm lại hỏi liệu thuốc có thể thay thế bằng truyền dịch không. Y tá gật đầu, nói có thể đổi thành truyền dịch, nhưng không hiệu quả bằng trực tiếp tiêm. Mục Dĩ Thâm vẫn bảo cô đổi thành truyền dịch.
Hà Tư Nguyên nhìn y tá đi ra ngoài, không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn hồn mới phát hiện Mục Dĩ Thâm đang yên lặng nhìn mình, khóe môi hơi giương, còn không phải là đặc trưng của vai chính...... Cười như không cười đó sao?! Nội tâm Hà Tư Nguyên mưa rền gió dữ nôn ra máu, thế mà lại bị hắn nhìn ra, đã thế còn bị cười nhạo, chờ có một ngày anh phát hiện ra thứ khiến Mục Dĩ Thâm sợ hãi, nhất định phải cười nhạo lại.
Lúc này, điện thoại đặt ở đầu giường vang lên. Hà Tư Nguyên kìm nén cảm xúc, liếc mắt nhìn màn hình, là dãy số xa lạ.
"Tôi nghe máy." Hà Tư Nguyên cố gắng bình tĩnh hết mức có thể, ngón tay bấm nút nghe, không cẩn thận bật cả loa ngoài.
Bên kia truyền đến tiếng kêu của Khương Thính: "Alo? Anh bệnh đến nỗi phải vào viện à? Tối hôm qua hai ta ở bên nhau không phải vẫn ổn sao?"
"Tôi......" Hà Tư Nguyên mới thốt ra một chữ, thì cảm nhận được tầm mắt lạnh lẽo không thể phớt lờ trên đầu mình.
Điều này khiến người ta cảm thấy ớn lạnh ở sau lưng, đầu dây bên kia Khương Thính hẵng còn lải nhải: "Anh đang ở bệnh viện nào? Tôi tới thăm anh nha......"
Hà Tư Nguyên trực tiếp ấn tắt máy, ngẩng đầu hỏi: "Mục tiên sinh, sao anh nhìn tôi như thế?"
Mục Dĩ Thâm không đáp hỏi ngược lại: "Tối hôm qua ở bên nhau? Ha ha, cậu vào đoàn phim mới mấy ngày, cậu ta là ai? Có quan hệ gì?"
Hà Tư Nguyên thay đổi tư thế nằm thoải mái, hai tay đan nhau, nói: "Trông anh giống như đang ở trong cuộc điều tra dân số."
Mục Dĩ Thâm không để ý tới anh trêu ghẹo, nhíu mày nghiêm túc nói: "Cho cậu đi đóng phim, hình như là một quyết định sai lầm. Hà Tư Nguyên, cậu có thể đừng đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa được không?"
Hà Tư Nguyên: "......???"
Chỉ nghe Mục Dĩ Thâm tiếp tục nói: "Tôi cho rằng cậu hẳn là biết rõ vị trí của mình."
Hà Tư Nguyên ngẩn người.
Không, ngại quá, tôi không rõ lắm, hơn nữa tôi cũng không muốn biết rõ!