Edit: Coco
Ngày Vân Nê trở về Lư Thành, Bắc Kinh trời mưa tầm tã. Hệ thống thoát nước ở thành phố Tứ Cửu* vẫn tồi tàn, khiến người ta tuyệt vọng. Hàng xe cộ dài thườn thượt bị tắc trên cầu vượt mãi mới nhúc nhích được một chút. Mưa rơi trên nóc xe, tiếng lộp độp càng làm tăng thêm nỗi phiền muộn trong lòng.
(*Tên gọi xưa của thành phố Bắc Kinh.)
Lý Minh Nguyệt gập laptop lại, nhìn dòng xe cộ bên ngoài sau đó quay đầu hỏi cô: "Chắc phải tắc một lúc lâu nữa. Em mua vé mấy giờ đấy, có kịp không?"
"Vẫn kịp ạ. Cùng lắm không kịp thì em sẽ đổi vé." Vân Nê mở miệng ngáp. Tối qua cô và Lý Thanh Đàm dây dưa đến hơn nửa đêm, sáng tỉnh dậy anh lại dày vò cô một hồi. Cô ngủ không đủ giấc, bèn tựa vào ghế ngủ gật.
"Lần này về khi nào em quay lại?"
"Chắc phải một tháng nữa ạ." Một mặt trường học có rất nhiều vấn đề đang chờ giải quyết, mặt khác cô cũng muốn giữ mặt mũi cho Lý Thanh Đàm.
Anh đã nói vậy thì cô cũng thật sự không đành lòng thấy anh khó chịu. Nhưng cô không nỡ xa anh quá lâu, một tháng đã là cực độ rồi.
Lý Minh Nguyệt không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn cô chăm chú. Vân Nê bị cô ấy nhìn đến nỗi căng thẳng, vô thức ngồi ngay ngắn lại rồi hỏi: "Sao thế ạ?"
"Chỗ này của em..." Lý Minh Nguyệt vừa nói vừa vươn tay theo tầm mắt.
Do tính chất công việc nên móng tay cô ấy rất sạch sẽ, bàn tay không có gì ngoài một chiếc nhẫn trên ngón áp út. Đầu ngón tay mềm mại, lạnh lẽo, nhẹ nhàng sờ tới phần sau tai Vân Nê.
—— Ở đó có một dấu vết nhìn như nốt muỗi đốt.
Nhưng dù sao Lý Minh Nguyệt cũng hơn Vân Nê vài tuổi, cô ấy nhanh chóng nhận ra đó là cái gì, bèn buông tay ra, nở nụ cười mờ ám nói: "Mới sáng sớm mà trong viện đã có muỗi rồi à?"
Vân Nê: "..."
Mặt cô hơi nóng lên, cả người cứng lại, trả lời qua loa: "Hình như có muỗi thật đấy ạ." Cô không tự chủ được nhớ đến chuyện hôm qua.
...
Lý Thanh Đàm cứ bám riết không tha việc cô lau người giúp anh. Anh nắm cánh tay của cô và cất tiếng gọi: "Đàn chị."
Vân Nê không muốn để ý đến anh. Cô nhắm mắt lại, mãi chẳng trả lời.
Anh dần dần im ắng lại, hơi thở ấm áp kề sát sau đầu cô, nhịp thở ổn định.
Không biết đã qua bao lâu, đến khi Vân Nê tưởng anh ngủ rồi, vừa định quay đầu lại xem thì bỗng va phải tầm mắt của anh giữa ánh sáng lờ mờ.
Tim cô đập lỡ một nhịp. Cô nghe thấy tiếng cười khẽ của anh. Sau đó anh bèn cúi đầu xuống hôn cô.
Lần đầu tiên vị trí hơi lệch.
Ở bên khóe môi.
Nhưng anh nhanh chóng tìm đúng hướng, cắn khóe môi cô, hôn cô từng chút một, cho đến khi hai cánh môi hoàn toàn áp vào nhau.
Hai hương vị hoàn toàn khác biệt quấn lấy nhau, tựa như cơn gió biển trong đêm trăng thanh, tạo nên từng gợn sóng lay động trên biển lặng sau cơn mưa.
"... Lý Thanh Đàm." Giọng cô rất mềm mại, kèm theo hơi thở hổn hển khó kiềm chế được, mười ngón tay của cô siết chặt lại tạo thành những vết hằn.
Anh trầm giọng đáp lại, đặt một chuỗi nụ hôn vụn vặt xuống tai cô, vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng, tựa như sau khi gió biển thổi qua, trong chốc lát lại sóng yên biển lặng.
...
Vân Nê càng nghĩ càng đỏ mặt. Lý Minh Nguyệt không khỏi cảm thấy lứa trẻ bây giờ đúng là hài hước, chỉ mỗi dấu hôn bé xíu mà cũng xấu hổ đến mức này.
Cô ấy không trêu cô nữa, lắc đầu cười.
Hai người yêu nhau tâm linh tương thông. Vân Nê vừa mới nghĩ đến Lý Thanh Đàm, một lúc sau đã nhận được tin nhắn của anh.
[Em đến nhà ga chưa?]
[Vẫn chưa]
[Anh vừa nhớ đến một chuyện.]
[Gì thế?]
[Anh để vài miếng urgo trong túi em. Em nhớ che tai lại nhé.]
[...]
Vân Nê không muốn nói chuyện với anh nữa, thậm chí còn "Thẹn quá hóa giận" mà nhận luôn một dự án bản thân vốn định từ chối.
Gì mà một tháng, một năm nữa cô cũng không muốn quay lại đây.
Sau khi đến nhà ga, Vân Nê đi thẳng từ hầm gửi xe lên tầng soát vé. Nhớ lại chặng đường từ Lư Thành đến đây mấy hôm trước, sự "Thẹn quá hóa giận" vừa nãy dần biến thành muôn vàn tiếc nuối.
Đặc biệt là trước khi vào nhà ga, cô nhận được tin nhắn Wechat của Lý Thanh Đàm.
Mở ra xem thì là một bức ảnh anh chụp cửa sổ sát đất cao lớn sạch sẽ. Mưa tầm tã không ngừng, những cây liễu đung đưa trong gió, bóng người phản chiếu trên tấm kính thủy tinh.
Bên dưới còn vài chữ.
[Anh đi phục hồi chức năng đây]
Vài giây sau lại có thêm một tin nhắn mới
[Em đến nơi nhớ báo cho anh nhé.]
Những câu như thế này từng xuất hiện rất nhiều lần trong năm cấp ba của hai người, mỗi câu lại gợi lại một kỷ niệm riêng. Vân Nê đột nhiên cảm thấy hơi hối hận vì sự xúc động của mình ban nãy.
[Lý Thanh Đàm.]
[Em vừa mới làm một việc xấu.]
[Em nhận một dự án mới, có lẽ sẽ không thể gặp anh một thời gian dài.]
Cô nhắn xong vẫn cảm thấy chưa thể bộc lộ hết sự buồn bã đau khổ của bản thân lúc này, bèn đi lục lọi trong nhóm Wechat một lúc, tìm được một cái biểu cảm khóc thì gửi qua.
Ba tiếng sau Lý Thanh Đàm mới đọc được tin nhắn. Anh vừa kết thúc quá trình hồi phục chức năng, đang được điều dưỡng viên đẩy về phòng bệnh.
Quá trình hồi phục cực kỳ mệt mỏi, đầu anh đầy mồ hôi. Anh khoác một chiếc khăn mặt trắng trên lưng, ngón tay cầm điện thoại run lên, mất một lúc lâu để gõ chữ.
Tin nhắn đã gửi nhưng chưa được phản hồi lại. Khi anh đến trước cửa phòng bệnh thì thấy Lý Minh Nguyệt đứng ở hành lang, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi thất thần.
Cô ấy nghe thấy tiếng động bèn quay đầu nhìn anh, sắc mặt không tốt cũng chẳng xấu.
Lý Thanh Đàm tắt điện thoại rồi hỏi: "Sao thế ạ?"
Lý Minh Nguyệt không lòng vòng, cô ấy trầm giọng nói: "Bố đến đây."
Lý Thanh Đàm nghiêm túc hơn vài phần, mắt nhìn về cánh cửa khép hờ. Từ lúc gặp tai nạn đến giờ, anh biết cuộc gặp gỡ này là không thể tránh khỏi. Anh không nói gì thêm, để điều dưỡng viên đẩy mình vào.
Cửa mở.
Người đàn ông trung niên đứng bên cửa sổ quay đầu lại. Hai cha con đối diện với nhau ở khoảng cách gần. Lý Thanh Đàm kéo chiếc khăn mặt trên vai xuống, không biết anh đang nói với ai: "Tôi đi tắm trước."
Điều dưỡng viên là một người tinh tế, anh ta đẩy Lý Thanh Đàm vào phòng tắm. Trong khoảnh khắc vô tình nhìn thoáng qua sắc mặt của anh, anh ta chợt có cảm giác khó tả.
Anh ta suy cho cùng cũng chỉ là người làm thuê nên không nói gì cả, chờ người kia tắm xong thì đưa quần áo sạch sẽ qua. Đến khi dọn dẹp xong xuôi anh ta mới lên tiếng: "Vậy tôi ra ngoài trước nhé."
"Ừ." Lý Thanh Đàm ngồi trên sô pha. Bác sĩ khuyên anh nên kiêng rượu và thuốc lá trong thời gian này, vì vậy mà trên cơ bản phòng bệnh không có hai thứ đó.
Nhưng lúc này trên bàn lại có một bao thuốc và một cái bật lửa, cộng với hai đầu lọc trong chiếc gạt tàn bên cạnh. Mùi khói thuốc nhàn nhạt vương vấn trong không khí.
Anh ngứa họng, không nhịn được khẽ ho.
Lý Chung Viễn cuối cùng cũng chuyển động. Ông ta đi đến một chiếc sô pha đơn rồi ngồi xuống. Ông ta chẳng khác nào một người bố quan tâm con, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, khẽ hỏi: "Hồi phục thế nào rồi?"
Lý Thanh Đàm thong thả đáp: "Rất tốt.
Ai có thể ngờ rằng thời gian trôi qua, đây lại là khoảnh khắc yên bình duy nhất giữa hai bố con suốt mấy năm nay. Không cãi cọ cũng không gào thét.
Lý Chung Viễn nhất thời không biết nên nói gì. Ngồi im được một lúc, Lý Thanh Đàm bỗng nhiên lên tiếng: "Tôi có việc phải nhờ ông."
Ông ta ngước mắt lên hỏi: "Chuyện gì?"
"Trong vòng vài ngày nữa, chuyển hộ khẩu của tôi về."
Vẻ mặt Lý Chung Viễn khẽ cứng lại: "Chuyển về đâu?"
"Lư Thành." Lý Thanh Đàm nói: "Lần này coi như tôi giành lại được tính mạng, không nói trước được có thể sống bao lâu. Mấy năm nay chúng ta cãi nhau nhiều vô số, tình cảm đã sớm cạn. Không bằng ông cứ coi như tôi đã chết. Không có đứa con như tôi có lẽ ông còn sống thoải mái hơn, sẽ không bị người khác ràng buộc bởi sự tồn tại của mẹ con tôi nữa."
Lý Chung Viễn im lặng rất lâu.
"Tôi cũng không muốn ở đây, ở lại nơi gọi là gia đình. Suốt bao nhiêu năm qua, tôi không đòi hỏi ông thứ gì, đây là lần đầu tiên cũng chính là lần cuối cùng. Nếu ông cảm thấy áy náy với tôi, thì hãy giúp tôi việc này. Nhưng nếu ông vẫn cảm thấy bản thân không sai, là tôi cứng đầu, không biết điều, thì cứ như vậy đi, xem tôi còn sống được bao lâu."
"Con nhất định phải nói chuyện với bố như thế ư?" Lý Chung Viễn ngước mắt nhìn anh, dường như ông ta chưa bao giờ hiểu rõ con trai mình. Ông ta im lặng một lúc lâu, sau đỏ thở dài nói: "Bỏ đi, bố sẽ sắp xếp chuyện hộ khẩu giúp con, sau này không cần qua lại nữa."
Lý Chung Viễn đứng dậy khỏi sô pha, nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Lý Thanh Đàm, ông ta đột nhiên nhớ tới đêm khuya hơn mười năm về trước.
Ông ta biết tin Lữ Tân gặp tai nạn, vội vàng từ chạy từ Bắc Kinh đến Lư Thành. Trên đường về, một bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống tay áo ông ta, coi người bố là toàn bộ chỗ dựa của mình.
Hóa ra hai bố con họ cũng từng có khoảnh khắc êm đềm như thế. Nhưng rốt cuộc là điều gì đã đưa bọn họ đến tình cảnh cắt sạch mọi quan hệ như bây giờ.
Lý Chung Viễn không biết ư?
Không.
Ông ta biết rõ hơn ai hết.
Đối với ông ta, Lý Thanh Đàm giống như một tảng đá lớn trên con đường rộng thênh thang. Nếu ông ta muốn di chuyển nó thì buộc phải xuống xe. Nếu không khiêng nó đi, xe sẽ bị xước một vệt.
Dù chọn cách nào, Lý Chung Viễn cũng sẽ dây dưa với ba chữ Lý Thanh Đàm này. Bây giờ, mặc dù viên đá này đã vỡ, nhưng sau quá nhiều năm, rốt cuộc nó vẫn tạo thành một chiếc hố sâu không thể lấp đầy trên đường đời của Lý Chung Viễn.
Đó là điều không thể thay đổi, tựa như thứ tình cảm của người bố đầy đau thương, tự cho mình là đúng mà ông ta dành cho Lý Thanh Đàm trong suốt những năm qua.
Không thể cứu vãn, cũng không có cách nào bù đắp được.
...
Lý Chung Viễn rời đi, trong phòng bệnh im ắng. Lý Thanh Đàm ngồi trên sô pha, giữ nguyên tư thế hơi đề phòng và chống đối vừa nãy.
Không biết từ bao giờ ngoài cửa sổ lại đổ mưa. Sống lưng thẳng tắp từ từ hạ xuống, âm thanh đè nén phát ra nhanh chóng hòa vào tiếng mưa rơi.
Lý Minh Nguyệt đứng bên ngoài, xuyên qua cánh cửa nhìn thấy một bóng dáng đang cúi lưng bụm mặt. Cuối cùng, cô ấy không đẩy cửa vào trong.
Đối với Lý Thanh Đàm trước 6 tuổi mà nói, bố đã từng giống như sự tồn tại của thần. Ông ta toàn năng, cao lớn và oai phong.
Là tín ngưỡng và toàn bộ thế giới của anh.
Nhưng đến một ngày, tín ngưỡng không còn nữa, thế giới của anh bị đảo lộn, sự đau đớn tựa như những dãy núi bất tận, chôn vùi anh hoàn toàn không chừa ra bất cứ khe hở nào.
Rời bỏ và buông tay trở thành lựa chọn duy nhất của anh.