Edit: Coco
Cơ thể Lý Thanh Đàm vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Di chứng của vụ tai nạn xe cộ không chỉ là nửa năm hôn mê mà còn kèm theo nhiều vấn đề khác, may thay không có gì quá nghiêm trọng. Sau khi làm một đợt kiểm tra tổng quát cho anh, viện điều dưỡng đã lên một bản kế hoạch hồi phục đầy đủ và chi tiết.
Trong vòng vài ngày Vân Nê ở Bắc Kinh, Lý Thanh Đàm vào phòng phục hồi chức năng hai lần. Lần đầu tiên, cô đi vào theo, ở trong đó ba tiếng đồng hồ. Trong đó có các bác sĩ và điều dưỡng viên, cô cũng chẳng giúp được gì bèn đứng chờ bên cạnh.
Ngày xuân, trời quang mây tạnh, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào trong căn phòng ảm đạm, cành cây cao đến tầng hai lay động trong gió.
Trong suốt quá trình hồi phục, Lý Thanh Đàm không nói chuyện, chỉ khi nào nhân viên y tế hỏi anh mới trả lời vài từ. Tuy nhiên, khi Vân Nê nhìn thấy anh cau mày và siết chặt xương quai hàm, cô có thể nhận ra anh đang cố gắng hết sức.
Toàn bộ quá trình có mười phút để nghỉ ngơi. Y tá giúp Lý Thanh Đàm ngồi vào xe lăn. Có lẽ do đây là lần đầu tiên phục hồi nên trông anh cực kỳ mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi.
Vân Nê rót một cốc nước ấm rồi đưa cho anh, hỏi: "Anh ổn chứ?"
Lý Thanh Đàm "Ừ" một tiếng, giọt mồ hôi rơi xuống theo động tác chớp mắt của anh. Vân Nê vừa lấy khăn lau mặt cho anh vừa nói: "Uống nhiều nước vào, anh đổ rất nhiều mồ hôi."
Anh chịu đựng cơn đau khó tả được trên đùi, uống hơn nửa cốc nước.
Đến khi sắp kết thúc, điện thoại của Vân Nê đổ chuông. Cô nói nhỏ với điều dưỡng viên: "Tôi đi nghe điện thoại. Lát nữa mọi người cứ về trước nhé."
"Ok."
Cô nghe điện thoại hơn nửa tiếng đồng hồ. Đến khi cô trở lại phòng bệnh, Lý Thanh Đàm đã tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ, đang nằm trên giường bệnh ngủ.
Vân Nê không quầy rấy anh, khẽ đóng cửa lại rồi đi đến phòng tắm. Dì giúp việc đang dọn dẹp đống quần áo Lý Thanh Đàm vừa thay ra.
Cô hỏi: "Anh ấy về có nói gì không ạ?"
"Cậu ấy không nói gì cả, chỉ bảo tôi không cần chuẩn bị bữa tối nay." Dì ôm quần áo và hỏi: "Có phải nó bị ốm không? Dì thấy sắc mặt nó không tốt lắm."
Vân Nê nghĩ đến điều gì đó rồi trả lời: "Không sao đâu ạ, chắc anh ấy mệt mỏi sau quá trình phục hồi thôi."
"Vậy còn cần dì chuẩn bị cơm tối không?"
"Không cần đâu ạ. Chờ tối anh ấy tỉnh lại cháu sẽ chuẩn bị. Dì cứ tiếp tục đi, để cháu đi trông anh ấy." Vân Nê lại trở về phòng bệnh.
Lý Thanh Đàm vẫn nằm nguyên tư thế cũ, đắp chăn đến ngực, một tay vắt ngang qua bụng còn một tay để bên cạnh.
Cô ngồi bên giường một lúc, không đợi anh tỉnh lại đã đứng dậy đi ra ngoài. Dì giúp việc chuẩn bị một phần ăn đặt trên bàn.
Vân Nê dùng bữa qua loa, dùng nồi cơm điện nấu cháo. Sau khi cô về phòng tắm rửa, thay đồ ngủ xong thì đi vào phòng bệnh lần thứ ba.
Cô tiến đến bên giường, cầm cánh tay đang vắt ngang trên chăn của Lý Thanh Đàm, nhanh chóng nhấc góc chăn lên rồi nằm vào trong.
Không biết do Lý Thanh Đàm quá mệt hay sao mà anh vẫn không tỉnh lại trong suốt quá trình, hơi thở ổn định, hương thơm trên người thoang thoảng. Anh không hề phát hiện điều gì, tùy ý để cô trêu đùa.
Cô cũng không lăn qua lộn lại, tìm một tư thế ổn định trong lòng Lý Thanh Đàm, tiếp đó ngẩng đầu hôn lên cằm anh, khẽ thì thầm: "Ngủ ngon, Lý Thanh Đàm."
Hai người ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao.
Lý Thanh Đàm tỉnh dậy trước. Anh vừa có một giấc mơ buồn, tầm mắt và ý thức chưa rõ ràng. Anh tưởng rằng bản thân vẫn đang ở trong căn biệt thự rộng lớn mà không có hơi người tại Melbourne, thức dậy một mình giữa những cơn gió biển vào mỗi sáng.
Tuy nhiên, anh vừa định cử động cánh tay thì bỗng chú ý đến một thứ gì nặng đang đè lên nó. Anh quay đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt của cô.
Anh ngơ ngác mất vài giây, cứ ngỡ bản thân vẫn còn đang mơ, bèn nhắm mắt lại lần nữa, ôm chặt người kia vào lòng, cố ý muốn kéo dài giấc mộng đẹp này.
"Này." Người trong lòng anh bỗng nhiên mở miệng: "Anh làm em chết ngạt mất."
Đến lúc này Lý Thanh Đàm mới hoàn toàn tỉnh táo. Đây không phải là mơ, nó khiến người ta say đắm hơn nhiều.
Anh cúi đầu, đối diện với ánh mắt bất mãn của Vân Nê. Yết hầu anh khẽ di chuyển, một cảm xúc khó khống chế trào dâng trong lòng, đôi mắt anh dần đỏ lên.
Cô bị cuốn vào nỗi buồn của anh, tim đau âm ỉ, một buổi sáng tốt đẹp lại bị bao trùm bởi những quá khứ mù mịt ấy.
Vân Nê không nỡ nhìn thêm, cô xoay người, tựa vào lòng anh, nắm lấy tay anh và hỏi: "Mấy năm qua anh có từng mơ về em không?"
"Có." Lý Thanh Đàm ôm lấy cô từ phía sau, cúi đầu vùi mặt vào cổ cô. Hơi thở ấm áp ở bên cạnh, lồng ngực phập phồng chậm rãi mà kìm nén: "Rất nhiều lần."
Sự ướt át nơi cổ biến thành nỗi xót xa trong lòng Vân Nê. Cô rầu rĩ chuyển chủ đề, hỏi anh mơ đến những gì.
Đến lúc này Lý Thanh Đàm mới dừng lại, hơi ngả đầu về phía sau, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve cổ tay cô, giọng hơi nghẹn ngào: "Giống như bây giờ vậy."
Trong giấc mơ, hai người ôm nhau thật chặt. Khi tỉnh lại thì chỉ còn mình anh. Hết lần này đến lần khác, anh không chỉ hưởng thụ cảm giác vui sướng trong mộng mà còn phải chịu đựng nỗi đau đến tận xương tủy khi thức giấc.
Vân Nê xoay người lại, đổi thành tư thế đối mặt với anh. Hai người tựa sát vào nhau, trao đổi độ ấm trên da thịt, hơi thở quấn quýt.
Cô khẽ ôm lấy anh, tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng anh tựa như đang an ủi: "Em ở đây, giây phút này không phải là mơ."
Lý Thanh Đàm cũng từ từ siết chặt tay lại, nhắm mắt vào rồi mở mắt ra, lặp đi lặp lại vài lần, độ ấm trong lòng vẫn chân thực như cũ.
Lồng ngực anh phập phồng, anh trầm giọng đáp một tiếng: "Ừ."
Cuối cùng thì vào ngày xuân này, giấc mơ mất đi rồi tìm lại được ấy cũng trở thành sự thật.
...
Sau khi ổn định lại tâm trạng, Vân Nê xuống giường rửa mặt. Lý Thanh Đàm không để cô tự tay chăm sóc anh, cô bèn đi ra ngoài gọi điều dưỡng viên vào.
Sau khi rửa mặt, cô bèn đặt cháo lên bàn. Anh thay quần áo xong thì ra khỏi phòng, vành mắt vẫn còn màu đỏ rõ rệt.
Vân Nê hỏi: "Tối qua anh không ăn, giờ anh có muốn ăn gì khác không."
"Không cần đâu, anh ăn cháo là được." Lý Thanh Đàm không đói lắm, chỉ ăn một bát cháo nhỏ. Vân Nê đành phải đi rán cho anh hai quả trứng.
Ăn sáng xong đã gần đến mười giờ. Hai người một đứng một ngồi trước cửa sổ sát đất phơi nắng. Vân Nê nhìn đỉnh đầu anh, bỗng nhiên nói: "Để em cắt tóc cho anh nhé."
Đầu tóc anh không được chăm sóc, giờ đã mọc sắp che khuất tầm mắt. Lần trước cô cắt tóc hỏng, Lý Thanh Đàm còn chưa tỉnh dậy, anh đâu biết tay nghề của cô kém cỏi như thế nào, thấy cô hào hứng thì cũng không từ chối: "Được."
Vân Nê lấy ra một chiếc kéo từ trong ngăn tủ, tiếp đó nhờ dì tìm một chiếc áo khoác phủ lên ngực anh. Trước khi cô cắt, Lý Thanh Đàm bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô: "Đàn chị."
"Hửm?"
"Em đã cắt tóc cho người khác bao giờ chưa?"
"Đương nhiên là rồi." Vân Nê hơi chột dạ, lảng tránh ánh mắt của anh, đáp: "Em từng cắt rồi, anh cứ yên tâm."
Lý Thanh Đàm không nói thêm gì nữa, anh chỉ nhờ dì cầm gương qua. Cô cắt một phát, sắc mặt anh bèn trầm xuống.
Đến khi cắt xong, anh đặt rũ xuống như thể từ bỏ đấu tranh. Anh gọi: "Đàn chị."
Vân Nê mơ hồ đáp: "Ừ, sao thế?"
"Người trước đây em cắt tóc cho, sau đó thật sự không cạch mặt em à?" Lý Thanh Đàm không hiểu tại sao mười phút trước bản thân lại thật sự tin cô có thể.
"Sao lại thế được."
Lý Thanh Đàm không tin hỏi lại: "Rốt cuộc thì em từng cắt tóc cho ai?"
"Anh đó."
"?"
Vân Nê không nhịn được cười: "Trước kia ở Melbourne, em đã cắt tóc cho anh một lần rồi. Lần này so với lần trước——" Cô đi đến trước mặt anh, quan sát kỹ càng một lúc rồi nói: "Còn đẹp hơn một chút đấy."
"..."
Sau buổi sáng vui vẻ nhốn nháo, đến chiều Lý Thanh Đàm còn hai tiếng đồng hồ phục hồi chức năng. Ăn trưa xong, Vân Nê chuẩn bị đi ngủ, dặn dò anh: "Tí nữa nhớ gọi em dậy nhé."
Anh ngồi trên sô pha đọc sách, nghe vậy thì ngẩng đầu nói: "Em cứ ngủ đi, có y tá đi với anh mà."
Cô dừng lại, không ép buộc: "Vậy tối nay anh muốn ăn gì. Chiều tỉnh dậy em sẽ đi siêu thị với dì."
"Anh không ăn ——"
"Dừng, dừng." Vân Nê nhớ đến chuyện cũ, cầm một cái gối trên sô pha ném qua rồi phàn nàn: "Em không để anh chọn món nữa đâu."
Anh bật cười, khom lưng nhặt chiếc gối dưới đất, phủi nó rồi đặt lên sô pha: "Được rồi, em mau đi ngủ đi."
"Ừ.
Khi cánh cửa đóng lại, Lý Thanh Đàm cụp mắt, nụ cười trên môi dần phai nhạt. Tiếp đó là khoảng thời gian im lặng thật dài.
Mãi đến khi có người gõ cửa, anh mới bình tĩnh lại, thở dài, khẽ nói: "Mời vào."
Điều dưỡng viên mở cửa ra đi vào, đẩy một chiếc xe lăn qua. Lý Thanh Đàm nhấc chiếc chăn trên đùi lên, ngồi vào xe dưới sự trợ giúp của người khác.
Mỗi lần phục hồi chức năng tốn ba tiếng đồng hồ, đầu tiên là học đứng vững, giống như đứa trẻ tập đi, một bước đi lại một bước dừng. Quá trình vừa dài vừa vất vả.
Các dây thần kinh tạo ra cảm giác kéo căng, kết hợp với sự tê liệt, không có sức ở hai chân khi chạm xuống đất khiến cho Lý Thanh Đàm hết sức trầy trật. Mỗi một bước đi tựa như giẫm lên dao.
Đến khi kết thúc, cả người như vừa chạy marathon xong, quần áo chẳng khác gì vừa lấy ra từ trong nước, cơ thể vô cùng mệt mỏi.
Đây đã là lần thứ hai, anh vẫn giống hệt như lần đầu tiên, không nói nhiều, lặng lẽ luyện tập ba tiếng đồng hồ, sau đó được điều dưỡng viên đẩy về phòng bệnh.
Tiếng mở cửa khiến Vân Nê chú ý. Cô ra khỏi phòng bếp, không hỏi gì mà chỉ bảo: "Bữa tối sắp xong rồi, anh có muốn đi tắm trước không?"
"Có." Lý Thanh Đàm không tỏ vẻ gì, để dì đi lấy quần áo, được điều dưỡng viên đẩy vào phòng tắm.
Khi tiếng nước chảy vang lên, Vân Nê mới quay trở về phòng bếp một lần nữa. Dì lại bảo sắc mặt Lý Thanh Đàm không tốt lắm, định mai hầm canh gà bồi bổ cho anh.
Lý Minh Nguyệt cũng ghé qua ăn cơm tối. Ba người ngồi chung với nhau, Lý Thanh Đàm đặt đũa xuống trước, cô ấy hỏi: "Sao em ăn ít thế?"
Anh có vẻ mệt mỏi, cũng chẳng có sức nói chuyện: "Em không đói lắm, chỉ mệt thôi."
"Sao nghe như em bị ốm thế?" Lý Minh Nguyệt đưa tay sờ trán anh: "Không sốt, dạo này phục hồi chức năng vất vả quá à?"
Anh cắn môi, nhíu mày nhẹ đến mức không nhận ra, dịu dàng nói: "Không sao, em ổn mà, chỉ buồn ngủ thôi."
Anh bảo mệt và buồn ngủ nên Lý Minh Nguyệt không tiện nói thêm gì nữa, để anh đi nghỉ trước, sau đỏ thấp giọng hỏi Vân Nê: "Thằng bé sao thế?"
"Không sao đâu ạ, anh ấy chỉ mệt thôi."
"Em cũng không nói thật với chị ư?" Lý Minh Nguyệt ngạc nhiên hỏi: "Hai đứa cãi nhau đấy à?"
Vân Nê mỉm cười: "Không đâu chị, chắc là tối qua anh ấy ngủ không ngon, cộng thêm hai ngày bắt đầu hồi phục chức năng nên rất vất vả."
"Ok, ok." Lý Minh Nguyệt cũng lười hỏi. Ăn xong xong một lúc thì chuẩn bị đi: "Chừng nào thì em quay về Lư Thành?"
"Ngày kia ạ, ở trường em có việc."
"Ok, đến lúc đó chị sẽ qua tiễn em." Lý Minh Nguyệt ra khỏi phòng bệnh, nghĩ một hồi lại đến văn phòng của bác sĩ điều trị cho Lý Thanh Đàm.
...
Trong phòng. Vân Nê rửa mặt rồi thay quần áo ngủ. Khi cô mở cửa phòng Lý Thanh Đàm ra, anh vẫn chưa ngủ, đang ngồi bên giường xem điện thoại.
"Chẳng phải anh bảo mệt ư, sao còn chưa đi ngủ." Cô đi qua, xòe tay ra trước mặt anh nói: "Tịch thu."
Lý Thanh Đàm cũng rất ngoan ngoãn đặt điện thoại vào tay cô, tự động dịch sang bên cạnh, hỏi: "Chị anh về rồi à."
"Đúng vậy, ai bảo anh không nói chuyện với chị ấy." Vân Nê đặt điện thoại lên bàn sau đó tắt đèn, lần mò đến bên giường.
Lý Thanh Đàm nắm lấy tay cô và nói: "Ở đây."
Cô nằm vào trong chăn, lưng dán vào ngực anh. Dầu tắm gội ở trong khu điều dưỡng đều là một hương bạc hà mát lạnh. Nhưng mùi hương của mỗi người một khác, kể cả có dùng chung một loại dầu tắm gội thì sau khi hòa với mùi cơ thể cũng trở nên khác nhau
Anh như cơn gió biển ẩm ướt sau cơn mưa mùa hạ. Mà cô tựa như sự ấm áp trong đêm trăng tĩnh lặng
Hai người lặng lẽ ôm nhau. Vân Nê nghịch những ngón tay của Lý Thanh Đàm, tiếp đó khẽ chạm vào mạch, cảm nhận nhịp tim trầm bổng của anh.
Cô bỗng nhiên cất tiếng gọi: "Lý Thanh Đàm."
Thật ra anh đã hơi buồn ngủ, không phải chỉ vì cơ thể mỏi nhừ sau thời gian dài hồi phục chức năng, mà đa phần là vì di chứng chưa lành.
Nghe thấy giọng cô, anh hơi tỉnh táo lại, cọ cằm lên đầu cô hỏi: "Sao thế?"
"Em cắt tóc cho anh xấu lắm à?"
Lý Thanh Đàm im lặng vài giây, cuối cùng cũng nói lời trái với lương tâm: "Không đâu."
"Vậy tại sao trước khi chị anh đi còn hỏi em xem anh cắt tóc ở đâu, bảo em lần sau đừng đưa anh đến đó nữa."
"Chị ấy không có mắt thẩm mỹ."
"Này." Cô bật cười: "Sao anh chẳng có tý nguyên tắc gì thế."
"Em chính là nguyên tắc của anh."
Cô đổi tư thế, đối mặt với anh. Lý Thanh Đàm nới lỏng tay ra, đặt tay lên vai cô, lòng bàn tay ấm áp.
Tấm rèm trong phòng rất dày, ánh trăng không lọt vào tí nào.
Vân Nê chạm vào lòng bàn tay anh, da anh rất mỏng. Trong hai ngày phục hồi chức năng, anh phải bám vào chấn xong để đi, chỗ da gần các đốt ngón tay đã bị thương do ma sát.
Cô không dám chạm mạnh, chỉ bóp nhẹ lấy đầu ngón tay, bóp xong lại đổi sang ngón tay khác: "Quá trình phục hồi vất vả lắm đúng không?"
"Tàm tạm." Hơi thở của anh rất bình tĩnh, không nhận ra bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào.
"Lý Thanh Đàm."
"Hửm?"
"Anh không muốn để em nhìn thấy bộ dạng này của anh đúng không."
Lần này, anh trầm mặc rất lâu, nắm lấy bàn tay cô trong bóng tối, mười ngón tay đan vào nhau, giọng điệu khẽ trầm xuống: "Hơi hơi."
Từ bé anh đã kiêu ngạo, hiếm khi mất thể diện như thế. Anh bị lòng tự trọng giày xéo, vừa không muốn để cô nhìn thấy, vừa không nỡ để cô đi.
Anh cúi đầu vùi mặt vào tóc cô, giọng nói có phần bất lực: "Thời gian phục hồi chức năng rất nhếch nhác, anh không muốn để em nhìn thấy."
"Vậy làm sao bây giờ, em đã thấy cả dáng vẻ tồi tệ hơn nữa của anh rồi." Vân Nê dở khóc dở cười bảo: "Em đã thấy anh vài lần tại thời điểm anh còn ở Melbourne và chưa tỉnh lại. Anh chỉ nằm đó, không thể cử động, cũng không thể nói chuyện. Em cắt tóc, cắt móng tay, còn lau người cho anh——"
"Lau cái gì cơ?" Anh đột nhiên cắt lời cô.
"..."
"Hửm?" Lý Thanh Đàm nâng giọng lên, nắm chặt tay cô hơn: "Đàn chị."
Vân Nê "Hứ" một tiếng, tức anh chẳng bao giờ để ý đến trọng điểm. Cô rút tay về, quay lưng lại, giận dữ nói: "Em không biết, ngủ đi."
Lý Thanh Đàm không buông tha, cúi đầu ghé sát vào, dài giọng thì thầm bên tai cô: "Đàn chị."
Cô im lặng.
"Vậy chẳng phải em đã nhìn hết cả người anh rồi ư?"
"..."
Á!
Cíu!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Lý bắt đầu không làm người:D