Lý Thần gật đầu và nói: "Ngành bất động sản sẽ là một ngành kiếm được nhiều lợi nhuận trong tương lai. Chúng ta đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này, hơn nữa nên ra tay sớm. Bên chú có kế hoạch gì thì cứ thông báo cho cháu".
Tô Đông Thăng đáp một tiếng, rồi liếc nhìn Tô Vãn Thanh, cười: "Tiếp theo, nhờ cháu chăm sóc cho con bé".
“Đây vốn là bổn phận của cháu mà”, Lý Thần vô cùng tự tin.
Tô Vãn Thanh ở bên cạnh lén đá Lý Thần một cái, mặt đỏ bừng lên, cảm thấy tên này khi nói chuyện trước mặt bố cô sao mà to gan lớn mật thế chứ.
Gì mà bổn phận của cháu chứ...
Thế ý cậu nói tôi là người của cậu à?...
Tô Vãn Thanh càng thêm xấu hổ khi nghĩ về điều đó, không khỏi không đá nhẹ vào chân Lý Thần.
Tô Đông Thăng, người đã sẵn sàng để đấu với nhà họ Hà, quả thực rất bận rộn, sau khi trò chuyện với Lý Thần và Tô Vãn Thanh một lúc, liền bỏ mặc họ mà tới đi tập đoàn.
Mà Lý Thần rốt cuộc coi như đã giải quyết được cuộc khủng hoảng lớn nhất trong cuộc đời của Tô Vãn Thanh, cũng nhẹ nhõm đi nhiều.
“Giờ chúng ta về à?”, Tô Vãn Thanh chớp chớp mắt hỏi.
"Lại kiếm thêm được một khoản tiền, đi mua sắm đi. Tới cửa hàng Bentley 4S trước", Lý Thần cười nói.
Trong kiếp trước của mình, Lý Thần chỉ thích Bentley, nhưng khi đó anh chỉ có thể nhìn hình ảnh trên Internet và mơ tưởng về nó.
Nhưng hiện tại, khối tài sản của anh đã đủ để anh có thể dễ dàng mua được chiếc xe trong mơ của mình, tất nhiên, anh sẽ không để bản thân mình thiệt thòi.
Kiếm tiền là để tận hưởng.
Năm 2000, khi thu nhập bình quân đầu người chưa đến 10.000/ năm, một chiếc ô tô có giá vài triệu/ chiếc là điều xa xỉ mà người bình thường không dám mơ đến.
Vì vậy, cho dù ở ngay tỉnh, cửa hàng Bentley 4S cũng rất vắng vẻ và ít khách.
Sự xuất hiện của Lý Thần và Tô Vãn Thanh đã thu hút sự chú ý của mấy nhân viên bán hàng, nhưng sau khi phát hiện ra rằng hai người này còn rất trẻ, họ chả buồn ra đón tiếp.
Xét cho cùng, ngay cả một chiếc Charade người bình thường cũng chả chi trả nổi, chứ đừng nói đến một chiếc Bentley hàng triệu tệ.
Lý Thần không quan tâm, ngay khi bước vào, anh đã ưng ngay một chiếc Bentley Mulsanne mà anh đã thích từ lâu.
Một ưu điểm của những chiếc xe sang như Bentley Rolls-Royce là thiết kế của nó sẽ không bao giờ lỗi thời.
Do đó, không có gì quá khác biệt về ngoại hình giữa Bentley hiện tại và Bentley hai mươi năm sau.
Hình dạng đèn pha hình trụ cổ điển vượt thời gian, lưới tản nhiệt độc đáo và logo Bentley hình đôi cánh thể hiện sự danh giá và giàu có.
Ngôn ngữ thiết kế mang tính biểu tượng này sẽ khiến bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng khó mà quên được.
“Thưa anh, hai người có hứng thú với chiếc Mulsanne này không? Tôi có thể giới thiệu nó với anh”, một giọng nói rụt rè vang lên từ bên cạnh.
Lý Thần quay lại nhìn thì thấy đó là một cô gái mặc đồng phục bán hàng, trông còn rất trẻ, trên tay đang cầm cây lau nhà, đang lau dọn.
Nhìn vài người bán hàng kỳ cựu đang tán gẫu với nhau cách đó không xa, Lý Thần lập tức hiểu được cô gái nhỏ này là người mới, bị tẩy chay.
“Được, cho tôi xem chút nào”, Lý Thần đáp.
Khi hai người kẻ hỏi người đáp xong, một nữ nhân viên bán hàng cách đó không xa nói kháy: "Tiền Tú Tú, nếu muốn bán hàng thì phải có mắt nhìn một chút. Kiểu người sêm sêm tuổi cô như này có thể mua nổi một chiếc Bentley không?"
Cô gái tên Tiền Tú Tú đỏ mặt, cô ấy lấy hết can đảm nói: "Chỉ cần là khách, dù mua hay không cũng phải tiếp đón cho tốt".
“Ngu xuẩn”, một cô gái khác cười nhạo, trơ trẽn nói: “Nhà quê mãi chỉ là nhà quê, sao có thể so với đám người thành phố chúng ta được, óc đậu phụ”.
Lời nói của cô ta đã thu hút được tiếng cười từ mấy nữ nhân viên bán hàng khác.
Nghe tiếng chế giễu cách đó không xa, Tiền Tú Tú nắm chặt cây lau nhà trong tay, cúi đầu tự ti, nhưng không dám phản bác.