"Nói hay lắm".
Tô Đông Thăng thấy Lý Thần có thành tựu như vậy mà còn khiêm tốn dè dặt thế, khí chất cùng đầu óc đó không phải thứ người thường có thể có được, cho nên trong lòng càng thêm hài lòng với Lý Thần.
"Việc của cháu ở đây đã xong rồi, chú sẽ làm nốt phần việc còn lại. Lần này nhà Hà lỗ nặng, phải thừa thắng xông lên cắn cho chúng một phát mới được".
Tô Đông Thăng ngạo nghễ nói, thân là người giàu nhất ở tỉnh, Tô Đông Thăng chưa bao giờ là người chịu nhận thua thiệt.
Bây giờ vấn đề tiền bạc nghiêm trọng nhất của tập đoàn đã được giải quyết, đã đến lúc ông ấy trả đũa rồi.
Lúc này, Hà Chí Thành đang ngồi trong phòng, sắc mặt tái nhợt, ba thương nhân tài chính đã bị anh ta đuổi đi.
Hà Chí Thành cả người mềm nhũn, không ngừng nhớ lại toàn bộ sự việc xuyên suốt hai ngày nay, cuối cùng xác định được đối phương quả thực đã gài bẫy mình.
Đáng tiếc là anh ta còn ngu ngốc lao đầu vào.
Một ngọn lửa tức giận hừng hực bùng lên, Hà Chí Thành nắm lấy bàn phím trên tay, hung hăng nện vào máy tính, gầm lên như dã thú.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh ta vang lên.
Nhìn thấy cuộc gọi đến là Hà Thế Vinh, bố của anh ta, tay Hà Chí Thành run run trả lời cuộc gọi.
"Bố, con thua rồi…"
Giọng Hà Chí Thành run run.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi lạnh lùng nói: "Gia tộc bây giờ đang rất tức giận. Chuyện này phải có người chịu trách nghiệm. Bố sẽ dốc sức giữ lại tư cách là thành viên của gia tộc cho mày để mày không bị đuổi ra ngoài".
“Con biết rồi”, Hà Chí Thành cúi đầu nói.
“Có biết đối phương là ai không?”, Hà Thế Vinh hỏi.
Hà Chí Thành cười khổ: "Con không biết".
"Mày đã bị hắn ăn hơn một tỷ, thậm chí không có tư cách làm người thừa kế, thế mà mày còn không biết đối phương là ai à!?", Hà Thế Vinh gầm lên.
Tiếng gầm của Hà Thế Vinh khiến mồ hôi trên trán Hà Chí Thành túa ra.
“Bố, người có thực lực như vậy nhất định không phải là người vô danh, con sẽ tìm ra hắn!”, Hà Chí Thành vội vàng nói.
Hà Thế Vinh hừ lạnh nói: "Lần này gia tộc thua trắng tỷ tỷ, không cần mày nói, gia tộc cũng sẽ không tha cho tên này. Trong lúc này, mày nên lặn một thời gian đi, đừng có loanh quanh ở tỉnh, đến nơi khác mà thư giãn đi".
"Tô Đông Thăng cũng không phải loại lương thiện gì, gia tộc cũng đang chuẩn bị cho sự báo thù của ông ta, mày hiểu ý của bố không?"
Nghe được lời của Hà Thế Vinh, Hà Chí Thành không dám nói gì: "Chẳng lẽ ông ta dám ra tay với chúng ta sao?"
"Tô Đông Thăng có thể nổi lên giữa bao nhiêu người, ngồi vững vàng ở ngôi vị người giàu nhất tỉnh lâu như vậy. Mày cho rằng ông ta không có thủ đoạn gì sao? Bố nói cho mày biết, cái Tô Đông Thăng mà mày nhìn thấy đó là bề ngoài mà ông ta muốn phô ra cho mày thấy thôi".
Hà Thế Vinh không nói nhảm với Hà Chí Thành nữa, nói xong liền cúp máy.
Còn mặt Hà Chí Thành thì đanh lại và đầy dữ tợn.
Vốn dĩ, toàn bộ kế hoạch đang tiến triển thuận lợi, sẽ không mất nhiều thời gian để toàn bộ tập đoàn Tô Thị rơi vào tay anh ta.
Nhưng bây giờ, đừng nói là tập đoàn Tô Thị, anh ta đã ném đi một tỷ của gia tộc, còn không có tư cách tranh quyền người thừa kế nữa.
“Đồ khốn kiếp!”, Hà Chí Thành gầm lên, điên cuồng đập nát tất cả mọi thứ trong phòng: “Không cần biết mày là ai, chỉ cần để tao điều tra ra, tao sẽ không tha cho mày!
...
Biệt thự của nhà họ Tô.
Sau khi Tô Đông Thăng trả lời một vài cuộc gọi, ông ấy đã thu xếp xong.
“Chuyện tiếp theo chú sẽ lo liệu, Lý Thần, may mà lần này có sự trợ giúp của cháu”, Tô Đông Thăng xúc động nói.
Lý Thần cười nói: "Chú khách sáo quá, chuyện của chú cũng là chuyện của cháu mà".
Tô Đông Thăng cười cười vỗ vai Lý Thần, nói: "Thời gian tới, chú sẽ chiến với nhà họ Hà một phen, đợi đến khi mấy chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ nói nhiều hơn về dự án bất động sản mà cháu đã đề cập trước đó, chú thấy rất hay đấy".