Hoắc Hoàn Vũ tức đến mức xám xịt mặt mày.
Cậu Hoắc một thời oanh tạc Hồng Kông, danh tiếng lẫy lừng, không biết bị người ta khinh thường như vậy từ bao giờ?
Đến việc ngồi làm nền cũng bị chê là chướng mắt?
“Không cần đâu”.
Lý Thần đột nhiên lên tiếng, cười nói: “Để anh ấy phỏng vấn cùng tôi đi, dù sao với thân phận cậu chủ nhà họ Hoắc, tôi nghĩ có không ít độc giả cũng rất tò mò về anh ấy”.
Yêu cầu của Lý Thần không phù hợp với quy tắc. Cuộc phỏng vấn đặc biệt như vậy đều là một – một. Từ khi nào lại xuất hiện cảnh hai người cùng phỏng vấn vậy?
Hơn nữa, Hoắc Hoàn Vũ còn không hề nằm trong phạm vi phỏng vấn?
Tuy nhiên Trịnh Ngọc Linh cũng không phải kẻ ngốc, sau khi suy nghĩ một chút, cô ấy nhận ra rằng đề nghị của Lý Thần thật ra rất khả thi, Hoắc Hoàn Vũ không phải ai khác mà chính là cậu chủ nhà họ Hoắc.
Lần này tứ đại gia tộc đều cùng nhau góp vốn để giải cứu thị trường, nhà họ Hoắc cũng góp phần không nhỏ trong đó, về tình về lý, đương nhiên có thể ở lại.
Điều quan trọng nhất là Trịnh Ngọc Linh nhận thức được thực tế, nếu như cô ấy từ chối, không hoàn thành tốt công việc, khi quay về sẽ bị khiển trách. Lý Thần cũng sẽ không vui, lại còn đắc tội với Hoắc Hoàn Vũ – cậu chủ của gia tộc hàng đầu Hồng Kông.
Kẻ ngốc mới làm như vậy!
“Được, vậy buổi phỏng vấn của chúng ta chính thức bắt đầu nhé!”
Sau khi chuẩn bị một chút, Trịnh Ngọc Linh bắt đầu câu hỏi đầu tiên.
“Xin chào anh Lý, mặc dù anh đến từ đại lục, nhưng hiện giờ lại là bom tấn của Hồng Kông. Anh đã được lựa chọn là người chủ trì của kế hoạch giải cứu thị trường chứng khoán, và màn trình diễn của anh đã không làm mọi người thất vọng. Về việc này anh có điều gì muốn chia sẻ với mọi người không?”
Lý Thần suy nghĩ một chút rồi mỉm cười, nói: “Chia sẻ thì, tôi chỉ muốn nói rằng, đã là vàng thì đặt ở đâu cũng sẽ phát sáng thôi”.
“Không phải tôi tự cao mà tôi chỉ muốn nói với mọi người rằng, 99% nỗ lực cộng thêm một chút may mắn và một chút tài năng, không ngừng kiên trì thì bạn sẽ thành công”.
Hai mắt Trịnh Ngọc Linh sáng lên.
Cô ấy đã từng phỏng vấn rất nhiều người, trừ khi đã được khớp lời thoại trước đó, về cơ bản có rất ít người có thể trả lời một cách hoàn hảo như vậy trong một buổi phỏng vấn ngẫu hứng.
Lúc này, dù là thái độ hay khí thế của Lý Thần, đều rất phóng khoáng tự do, không hề có chút căng thẳng nào.
Nói nói cười cười, không tự ti, không hống hách.
Khí chất và sức cuốn hút này cô ấy mới chỉ thấy được ở những ông trùm lớn, nổi danh lâu năm trong giới kinh doanh.
Sau khi hỏi thêm vài câu thông thường, Trịnh Ngọc Linh cũng không phớt lờ Hoắc Hoàn Vũ, hỏi anh ta: “Anh Hoắc, anh và anh Lý là bạn tốt của nhau, vậy thì trong cuộc sống anh ấy là người như thế nào vậy? Luôn nho nhã hiền lành như vậy sao?”
Hoắc Hoàn Vũ suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.
Anh ta không biết Trịnh Ngọc Linh làm sao có thể nói ra bốn chữ nho nhã hiền lành từ tính cách của Lý Thần được chứ?
Anh chàng này đang dùng nhan sắc của mình để lòe mọi người.
Mặc dù trong lòng đang điên cuồng chửi thề, nhưng ngoài mặt, Hoắc Hoàn Vũ lại nở nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai.
“Cô nói anh ấy ấy hả? Trước đây trong mắt tôi anh ấy là một người đại lục… À không đúng, thực ra con người anh ấy rất tốt”.
Hoắc Hoàn Vũ suýt chút nữa thì tiết lộ quan hệ trước đây của mình và Lý Thần. Nghĩ tới đây là một cuộc phỏng vấn nghiêm túc, anh ta lập tức trở nên đứng đắn hơn.
“Trong cuộc sống, quan hệ của tôi và anh ấy, thật ra là… vừa là thầy vừa là bạn”.
Trịnh Ngọc Linh trợn tròn hai mắt, cô ấy không thể ngờ lại nghe được câu trả lời như vậy từ miệng Hoắc Hoàn Vũ.