“** má, đó là ‘Tuần báo Kinh tế Châu Á” đấy! Xịn xò quá vậy!”
“Mỗi lần phỏng vấn đều là phỏng vấn những ông lớn. Ví dụ như kiểu của bố tôi ấy, ông ấy đã lên báo một lần rồi, nhưng mà cho dù như vậy cũng chưa nghe tin về cuộc phỏng vấn đặc biệt nào cả”.
Trong phòng tổng thống của khách sạn Mandarin Oriental, Hoắc Hoàn Vũ hào hừng nói với Lý Thần.
“Anh phấn khích như vậy, hay là anh phỏng vấn đi?”, Lý Thần cười nói.
Sắc mặt Hoắc Hoàn Vũ tối sầm lại, dứt khoát nói: “Thôi bỏ đi, tôi mà được phỏng vấn, bố tôi nằm mơ cũng phải bật cười mà tỉnh dậy đấy, con người quý ở nhận thức… ở nhận thức”.
“Không có gì là không thể cả”.
Thấy Hoắc Hoàn Vũ lắp bắp vì khó xử, Lý Thần liền nói một câu.
Theo trí nhớ của Lý Thần, sau này Hoắc Hoàn Vũ thật sự xuất hiện trên ‘Tuần báo Kinh tế Châu Á’, nhưng đó là chuyện sau khi anh ta cải tà quy chính, kết hôn với nữ hoàng lặn.
Trong khi nói chuyện, một người phụ nữ và hai người đàn ông vội vàng bước vào phòng chờ.
Hai người đàn ông đều vác theo thiết bị, còn người phụ nữ thì ăn mặc chỉnh tề và xinh đẹp.
Cô ấy có mái tóc ngắn, mặc bộ vest nữ chuyên nghiệp, không trang điểm quá đậm, trông vừa nhẹ nhàng vừa tươi tắn, cô ấy chính là Trịnh Ngọc Linh, một nữ MC danh giá nhất Hồng Kông.
“Xin chào anh Lý, tôi là Trịnh Ngọc Linh, thay mặt cho ‘Tuần báo Kinh tế Châu Á’ phụ trách phỏng vấn anh lần này”.
Là người dẫn chương trình chuyên nghiệp đã quen với nhiều sóng to gió lớn, cũng đã từng phỏng vấn rất nhiều ông trùm trong giới kinh doanh, Trịnh Ngọc Linh tự nhiên hào phóng, rất dễ khiến người khác nảy sinh cảm tình.
Lý Thần mỉm cười bắt tay chào hỏi đối phương: “Xin chào, tôi rất vinh dự”.
Sau khi ngồi xuống, Trịnh Ngọc Linh nói: “Chúng tôi biết rằng anh Lý đang rất bận, vì vậy nên sẽ vào thẳng vấn đề chính luôn. Rất cảm ơn anh vì đã dành thời gian hợp tác với chúng tôi tiến hành buổi phỏng vấn này”.
“Như anh đã biết, từ khi anh chủ trì kế hoạch giải cứu thị trường chứng khoán Hồng Kông, giúp nền kinh tế không bị thiệt hại nặng nề, cho nên người dân Hồng Kông đều muốn hiểu rõ về con người anh. Vì vậy nhân vật trên trang bìa ‘Tuần báo Kinh tế Châu Á’ lần này của chúng tôi chính là anh”.
Hoắc Hoàn Vũ ở bên cạnh nghe đến hoa cả mắt.
Anh ta lại cảm nhận được từ trên người Lý Thần, trước nay mình chỉ toàn chơi xe thể thao, quen mấy em người mẫu trẻ, tụ tập du thuyền, nhảy nhót trong câu lạc bộ, mẹ nó đúng là quá yếu đuối.
Nhìn xem người ta chơi cái gì đây này!
Chủ trì kế hoạch giải cứu thị trường lên tới 100 tỷ!
Lên mẹ nó trang bìa ‘Tuần báo Kinh tế Châu Á’!
Sức ảnh hưởng của ‘Tuần báo Kinh tế Châu Á’ ở Hồng Kông chỉ đứng sau tạp chí ‘Fortune’ nổi tiếng thế giới.
“Phải chụp ảnh riêng không?”, Lý Thần hỏi.
“Nếu như phải chụp ảnh bổ sung thì hay là thôi đi, tôi thật sự rất bận, không có thời gian trang điểm và chụp ảnh”.
Lời của Lý Thần suýt chút nữa thì khiến cho Hoắc Hoàn Vũ ở bên cạnh nhảy dựng lên.
Đù má, anh không có thời gian, tôi có này!
Trịnh Ngọc Linh khẽ ngây ra, trong lòng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.
Thẳng thắn mà nói, Lý Thần rất dễ gần, không hề có sự kiêu ngạo và tham vọng của tuổi trẻ. Cho dù là từ chối thì vẫn có thể cảm nhận được sự chân thành của anh…
Nhưng đây là ‘Tuần báo Kinh tế Châu Á’ đấy!
Cho dù là một ông trùm lớn như Lý Khải, lần đó lên bìa báo cũng phải phối hợp dành thời gian một ngày ra để trang điểm và chụp ảnh!
“Anh Lý, nếu anh đã bận vậy thì chúng ta vào việc chính trước, trực tiếp phỏng vấn luôn nhé, chuyện hình ảnh thì chúng tôi sẽ lựa thời cơ chụp vài bức, đến lúc ấy chọn trong số đó rồi đăng lên là được”, Trịnh Ngọc Linh nói.
“Bắt đầu đi”, Lý Thần gật đầu.
Trịnh Ngọc Linh lại do dự một chút, điệu bộ ngượng ngùng nói với Hoắc Hoàn Vũ đang thích thú ngồi bên cạnh: “Anh Hoắc, phiền anh có thể ngồi sang bên kia không? Khi chúng tôi chụp ảnh sợ rằng sẽ dính người khác vào khung hình…”
Sắc mặt Hoắc Hoàn Vũ lập tức xám xịt như tro tàn, trong lòng bùng lên cơn giận, thầm chửi một câu.
“Đù má nhục thế chứ!”