Jack Chen như thể vừa nghe một câu chuyện cười, nói: "Nếu anh thắng, tôi sẽ quỳ trước mặt tứ đại gia tộc ở thành phố Hồng Kông cho anh xem, dập đầu nhận lỗi rồi nhận anh làm thầy!"
"Ngược lại cũng như vậy. Nếu anh thua thì phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, nhận làm thầy thì thôi bỏ đi, anh không đủ tư cách làm học trò của tôi!"
Jack Chen nhìn Lý Thần với vẻ chế nhạo, trong trường hợp này, hắn không tin Lý Thần dám đồng ý.
Tuy rằng không biết Lý Thần đã từng làm gì mà khiến nhà họ Hoắc ủng hộ anh thế này, nhưng vậy thì sao?
Trong thị trường tài chính, mọi thứ đều dựa vào thực lực.
Không phải có ông lớn nào đó ở sau chống lưng cho thì muốn làm gì cũng được.
"Nếu anh không dám thì giao lại quyền chỉ huy đi, nói cho chính quyền Hồng Kông biết anh chỉ là một thứ rác rưởi, một thằng nhà quê đại lục, không dám đánh cược!"
Nụ cười trên khuôn mặt Jack Chen đầy hằn học và kỳ thị: "Đừng vì một phút nông nổi mà làm những những chuyện sau này hối hận không kịp. Anh phải nghĩ cho kỹ vào, đây là chiến trường thị trường chứng khoán hàng trăm tỷ, không phải chiến trường cỏn con mấy triệu ở đại lục của anh đâu".
"Ánh mắt của cả thế giới đang nhìn vào thị trường chứng khoán ở thành phố Hồng Kông. Chỉ dựa vào anh, muốn chủ trì kế hoạch giải cứu lần này, anh có xứng không?"
Ngay lúc Jack Chen đang hết lần này đến lần khác sỉ nhục Lý Thần, anh chỉ thốt ra ba chữ.
"Được, cược đi".
Ba chữ này của Lý Thần đã khiến cho Jack Chen cảm nhận được cái cảm giác trong đầu có hàng nghìn con chữ nhưng lại chả thể thốt ra câu nào.
“Anh nói gì cơ!?”, Jack Chen nheo mắt nhìn Lý Thần.
"Tôi nói tôi cược với anh. Tôi thắng. Anh phải quỳ xuống dập đầu nhận tôi làm thầy. Đương nhiên là phải quỳ xuống dập đầu rồi. Còn có nhận anh làm học trò không thì tùy tâm".
“Ngược lại cũng thế”, Lý Thần nhẹ giọng nói.
Jack Chen tức giận cười nói: "Được, anh nói đấy nhé, cược!"
"Thằng nhà quê đại lục, nhớ cho kỹ vào, quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời anh chính là ra vẻ là nam tử hán, cướp kế hoạch cứu thành phố khỏi tay tôi, anh sẽ thân bại danh liệt”.
Jack Chen chế nhạo nói: "Sự thật sẽ nói cho anh biết rằng chứng khoán Hồng Kông là nơi tập trung vốn quốc tế thực sự, mà thằng nhà quê đại lục như anh chỉ như ếch ngồi đáy giếng thôi, căn bản không biết bầu trời ngoài kia rộng lớn như nào đâu!"
“Tôi không biết thế giới bên ngoài rộng lớn như thế nào, nhưng ngày nay, xã hội đầy những kẻ ngu là sự thật”, Lý Thần nhẹ giọng nói.
Jack Chen chanh chua nói: "Đừng tưởng có miệng lưỡi sắc bén mà ta đây. Loại người như anh tôi thấy nhiều rồi, bản lĩnh thì không có, chỉ dựa vào mỗi cái mồm, kỳ thật đều là loại lừa đảo cả".
"Thứ tôi nhìn thấy nhiều hơn anh nghĩ đấy. Ở những nơi như phố Wall, đâu đâu cũng có thành tựu của tôi, còn anh thì sao, anh chả là cái đéo gì cả?", Jack Chen khinh thường nói.
"Khá lắm. Đúng là học vấn cao có khác. Nói chuyện mạch lạc lắm, anh tự mình nhớ cho kĩ vào, đợi đến khi bị nghiệp quật, sẽ giúp anh sáng mắt ra đấy".
Sau khi nói xong, Lý Thần cũng không thèm để ý đến tên thiểu năng trí tuệ này nữa, quay sang nói chuyện với Hoắc Chấn Châu rồi đi vào nhà.
Ngay sau đó, đám người lần lượt đi vào nhà, không ai quan tâm đến Jack Chen nữa.
"Anh Chen, chúng ta cũng vào đi?"
Các nhân viên chính phủ Hồng Kông đi cùng nở nụ cười gượng gạo nói.
Cảm thấy bị sỉ nhục, Jack Chen nghiến răng nghiến lợi: "Đi! Đi vào nào, tôi sẽ xem hắn thất bại rồi chết như thế nào!"
"Đợi đến khi hắn thất bại hoàn toàn, tôi muốn hắn quỳ trước mặt tôi, muốn khóc cũng không khóc được!"
"Những người ủng hộ hắn cũng phải trả giá cho sự liều lĩnh của mình. Họ sẽ nhận ra rằng chỉ có tôi mới có thể chủ trì nổi kế hoạch này!"
...