"Ha ha, tôi không quan tâm trước đây anh làm gì, nhưng anh phải biết rằng kế hoạch cứu trợ 100 tỷ này có liên quan đến tương lai của toàn bộ nền kinh tế thành phố Hồng Kông. Không phải loại mèo mả gà đồng nào cũng có thể chủ trì được!"
Jack Chen kìm nén sự ghen tị và không vui, lạnh lùng nói: "Tôi khuyên anh nên từ bỏ đi!"
Lý Thần thở dài quay đầu gọi vệ sĩ của nhà họ Hoắc một tiếng: "Phiền mấy anh để cho tên ngốc này ngồi yên lặng ở bên cạnh với".
Nhà họ Hoắc từ trên xuống dưới, từ người hầu đến vệ sĩ, bây giờ có ai là không biết Lý Thần, tất nhiên sẽ không làm trái mệnh lệnh của anh.
Thế là ngay lập tức có hai vệ sĩ thân hình to cao bước tới với bộ dạng không mấy thiện cảm.
Jack Chen trợn to hai mắt, trong tiềm thức lùi lại hai bước, tức giận hét lên: "Thế này là thế nào đây! Tôi thay mặt chính quyền Hồng Kông tới đây, anh dám yêu cầu vệ sĩ khống chế tôi à!?"
“Vậy thì anh im đi cho tôi!”, Lý Thần đột nhiên hét lên: "Đây là việc lớn. Không có chỗ cho anh làm càn đâu. Tôi không quan tâm anh là ai. Việc phải làm bây giờ là giải cứu thành phố! Không phải ở đây để thị uy!"
"Tôi không quan tâm anh tốt nghiệp ngành gì, hay là thiên tài gì ở phố Wall. Muốn ra vẻ thì cút ra ngoài mà ra vẻ, nếu mấy lời nói nhảm của anh ảnh hưởng đến quyết sách của tôi, anh có bán cái đéo gì đi cũng không đền nổi đâu!"
Lời nói của Lý Thần khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Không ai nghĩ rằng Lý Thần hiền lành lại có một khí chất đáng sợ đến vậy.
Hoắc Hoàn Vũ bên cạnh suýt chút nữa cười thành tiếng.
Nghe, nghe đi, đây mới là ngôn từ của loài hổ báo chứ.
Hoắc Hoàn Vũ chỉ cảm thấy trận mắng này của Lý Thần đúc kết lại được thành hai chữ.
Quá phê!
Phê tận nóc!
Nhìn vẻ mặt như ăn phải cứt của Jack Chen, Hoắc Hoàn Vũ liền muốn cười thật to.
Jack Chen chết lặng.
Theo quan điểm của hắn, một con dế chũi đến từ đại lục có thể ở trước mặt hắn nói năng lưu loát cả một tràng như vậy mà không bị vấp coi như cũng có bản lĩnh phết đấy.
Nhưng tình hình bây giờ là gì?
Hắn bị quát?
Còn bị chửi?
Giận dữ và nhục nhã, một loạt cảm xúc đan xen trong lòng, sắc mặt Jack Chen xanh mét, cả người run lên.
Hắn hung hăng nhìn chằm chằm Lý Thần, trong mắt tràn đầy oán hận.
Nhưng nhìn hai vệ sĩ đang chờ hắn phát điên xông lên ở bên cạnh, Jack Chen đột nhiên nở nụ cười.
Tức phát bật cười.
"Được rồi, coi như anh giỏi, được, tôi không nói nữa, tôi sẽ xem xem anh thua như thế nào! Một khi kế hoạch giải cứu này thất bại do anh, tôi nói cho anh biết, đến lúc đó không ai cứu nổi anh đâu!"
Giọng điệu của Jack Chen cực kỳ lạnh lùng, giống như muốn làm cho Lý Thần bại trận ngay lập tức, muốn cho nhà họ Hoắc và chính phủ Hồng Kông biết rằng sai lầm lớn nhất của bọn họ là không chọn hắn, mà chọn con dế chũi đến từ đại lục!
“Anh thật sự muốn tôi thất bại sao?”, Lý Thần nhìn Jack Chen, nhẹ nói.
Jack Chen chế nhạo, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường không che giấu, nói: "Đây là một trận chiến có vốn lên đến trăm tỷ, đây là một cuộc chiến kinh doanh tư bản! Anh có biết là cần gì không?"
"Cần chiến lược! Tầm nhìn và thủ đoạn! Anh, một thằng nhà quê đại lục thì biết cái gì?"
"Sau khi kiếm được một vài đồng từ cổ phiếu, liền nghĩ rằng mình đã tham gia vào cuộc chiến kinh doanh vốn rồi chắc?"
"Phiền anh hãy soi mặt mình vào trong bãi nước tiểu để thấy được phẩm hạnh của mình đi. Tôi không đành lòng nhìn tiền của tứ đại gia tộc và chính quyền Hồng Kông bị thằng nhà quê đại lục như anh thua sạch đâu!"
Lý Thần chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Jack Chen, nói: "Vậy nếu tôi thắng thì sao?"