Bình thường trên người phụ nữ đều thoang thoảng hương nước hoa, nhưng không phải bất kỳ người phụ nữ nào cũng thích xịt nước hoa, giống như Tô Vãn Thanh không thích mùi nước hoa lắm, bởi vì mùi cơ thể của cô ấy đã rất quyến rũ rồi.
Còn Hoắc An Lan thì khác, mùi nước hoa trên người cô ấy chỉ là điểm nhấn, mùi cơ thể của cô ấy lại càng thơm hơn, mặc dù không nồng, nhưng mức độ vừa phải này lại có thể khiến trái tim rung động một cách mạnh mẽ nhất.
Lý Thần cảm thấy có chút không tự nhiên, ngồi chung một xe, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Gần đến mức cả hai có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở và nhịp tim của nhau.
“Lần đầu anh tới Hồng Kông…”
“Lần đầu tôi tới Hồng Kông…”
Hai người nói gần như cùng một lúc rồi lại đồng thời dừng lại.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đồng thời bật cười, bầu không khí ngượng ngùng và mất tự nhiên khi nãy đã biến mất.
“Anh nói trước đi”, Hoắc An Lan dịu dàng nói.
Lý Thần cười nhẹ: “Tôi muốn nói đây là lần đầu tiên tôi tới Hồng Kông, chỗ nào cũng rất lạ lẫm, sau này phải nhờ cô dắt đi dạo một vòng quanh nơi này rồi, nghe nói cảng Victoria về đêm rất đẹp”.
Khuôn mặt Hoắc An Lan hơi đỏ lên, gật đầu nói: “Tôi cũng đang định nói đây, vậy thì đợi ngày mai anh có thời gian, tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho anh”.
Vừa nói vừa cười, chiếc xe chạy băng băng trên đường phố, rồi dần dần rời xa thành phố nhộn nhịp.
Đường Sassoon, vịnh Repulse là khu giàu có nhất của thành phố Hồng Kông, hầu như cả bốn gia đình giàu có và quyền lực nhất ở Hồng Kông đều sống ở đây.
Số 33 là nơi ở của nhà họ Hoắc.
Ở Hồng Kông, có thể thấy được khoảng cách giàu nghèo rất lớn trong vẫn đề nhà ở.
99% người dân Hồng Kông sống trong ‘căn phòng quan tài’ chật chội, cả gia đình như chồng lên nhau.
Mà đối với một gia tộc lớn như nhà họ Hắc, ở thành phố Hồng Kông giàu có, diện tích ngôi nhà của bọn họ quá xa hoa khiến khối tài sản của họ tăng vọt.
Từ cổng biệt thự đi vào, đi qua một khu vườn cỏ, lúc này Lý Thần mới tới cửa biệt thự.
Điều khiến anh ngạc nhiên là, Hoắc Chấn Châu thực sự đã đích thân đứng chờ ở cửa.
Hành động này cho thấy Hoắc Chấn Châu thực sự coi anh là khách quý!
“Lý Thần, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Nhìn thấy Lý Thần bước xuống xe, Hoắc Chấn Châu mỉm cười bước tới.
Ông ấy bắt tay Lý Thần bằng một tay, tay còn lại vỗ vai Lý Thần và nở một nụ cười hào sảng.
Lý Thần cười nói: “Lần này đến Hồng Kông phải làm phiền mọi người rồi”.
Hoắc Chấn Châu cười nói: “Khách sáo rồi, chúng tôi nên thể hiện hết sức tình hữu nghị của chủ nhà mới phải”.
Vừa nói, Hoắc Chấn Châu vừa kéo Lý Thần vào cửa, vừa đi vừa nói: “Từ sân bay tới đây, thấy phong cảnh Hồng Kông thế nào?”
Lý Thần suy nghĩ một chút, chân thành nói: “Tôi thấy được sự thịnh vượng suốt đường đi, cũng nhìn thấy được cơ hội ở khắp mọi nơi”.
Hoắc Chấn Châu nói một cách đầy ẩn ý: “Chàng trai trẻ, có chí hướng, tầm nhìn quả nhiên khác biệt”.
“Đi thôi, ông cụ đang ở sân sau, chuyện của cậu, tôi đã nói với ông ấy rồi, ông ấy rất muốn gặp cậu”, Hoắc Chấn Châu nói.
Đi theo Hoắc Chấn Châu ra sân sau, Lý Thần nhìn thấy một ông lão mặc bộ đồ rộng rãi, đội mũ rơm đang nhổ cỏ trong vườn rau.
Thành thật mà nói, Lý Thần thực sự không thể ngờ được lần đầu tiên anh gặp ông lão huyền thoại trong giới kinh doanh lại trong khung cảnh này.
“Ông cụ thường ngày không có việc gì, thích quanh quẩn trong vườn rau này, chúng tôi cũng không cản”, Hoắc Chấn Châu giải thích, đi về phía vườn rau.
Đúng lúc này, ông cụ Hoắc cũng nhìn thấy hai người bọn họ, mặc kệ Hoắc Chấn Châu đang đi tới, ra hiệu cho Lý Thần bảo anh qua đây.
Lý Thần bước vào vườn rau, cười nói: “Ông cụ Hoắc, sức khỏe tốt quá”.