Thấy Tô Vãn Thanh uống canh gà xong Lưu Tú Phương mới hài lòng xoay người ra lệnh cho Lý Thần: “Đi gọi bố mày về ăn cơm, cái ông này từ ngày tới đây, cả ngày không chịu làm gì, không đi câu cá thì lại tìm người đánh cờ cùng, đến ăn cơm cũng không biết đường về”.
…
Ba ngày sau, sân bay quốc tế tỉnh.
“Công ty bất động sản Thần Thanh đã đi vào quỹ đạo rồi, theo ý của cháu, chú đã giao cho nhà thiết kế của Viện thiết kế tỉnh, yêu cầu bọn họ thiết kế bản vẽ trước, đến lúc đó đưa cháu xem sau”.
Tô Đông Thăng nói với Lý Thần.
Lý Thần gật đầu, nói: “Việc này không vội, rất nhanh thôi, các kỹ sư thiết kế khu vui chơi phía bên nhà họ Hoắc cũng sẽ nhập cuộc, có chuyện gì thì có thể trao đổi với bọn họ, dù sao thì nhà họ Hoắc đi lên từ ngành bất động sản, bọn họ thạo nghề hơn chúng ta nhiều”.
Tô Đông Thăng cười nói: “Yên tâm, bất động sản Thần Thanh có chú quản lý, không xảy ra vấn đề gì đâu”.
“Vậy tôi đi nhé”, Lý Thần nhẹ nhàng nói với Tô Vãn Thanh.
Cô gật đầu, nói: “Cậu mau quay về nhé”.
Lý Thần mỉm cười, vẫy tay chào hai bố con rồi tiến vào lối đi an ninh.
“Thằng nhóc này, bất động sản Thần Thanh vừa mới hoạt động đã bảo con nhờ bố nghe ngóng giúp xem trong nước có công ty giải trí nào làm ăn không tốt muốn nhượng lại không, trong đầu của nó rốt cuộc có bao nhiêu thứ vậy?”
Tô Đông Thăng cảm thán nói.
Ông ấy tự nhận bản thân cũng là một người thành công trong giới kinh doanh, nhưng nhìn thấy Lý Thần lúc này đột nhiên cảm thấy bản thân thật sự già rồi.
“Cậu ấy nói muốn tiến vào ngành công nghiệp giải trí, lần này tức tốc tới Hồng Kông, hình như là muốn liên lạc với nhà họ Hoắc, nghe nói đã tìm được một công ty giải trí chuẩn bị bán đi rồi”, Tô Vãn Thanh nói.
Tô Đông Thăng khẽ cau mày, ông ấy không phải là có ý kiến gì về việc Lý Thần muốn tiến vào ngành giải trí, chỉ là nghĩ nhà họ Hà cũng đưa Hà Chí Thành tới Hồng Kông, cứ cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Tuy nhiên bản thân đã từng nhắc nhở Lý Thần, dựa theo tính cách của anh, trên đời này dù ai thua thiệt cũng không đến lượt anh.
Nghĩ đến đây, lông mày Tô Đông Thăng giãn ra, nói với cô con gái sắp biến thành hòn vọng phu của mình: “Đi thôi, cô Trương giám đốc tài chính đã nói với bố rồi, con phải chăm chỉ học hỏi người ta, nếu không sau này Lý Thần có cơ ngơi lớn như vậy, con không quản nổi đâu”.
Tô Vãn Thanh ôm cổ Tô Đông Thăng, nũng nịu nói: “Bố, bố thật tốt”.
Tô Đông Thăng vỗ lên mu bàn tay của con gái, nói: “Con là con gái duy nhất của bố, bố không tốt với con thì còn tốt với ai đây”.
“Cổ phần của bất động sản Thần Thanh đã đứng tên con, sau này toàn bộ đội ngũ quản lý công ty bất động sản, bố đều sẽ giao hết cho con đấy”.
“Nhưng như vậy có thích hợp không?”, Tô Vãn Thanh có chút do dự.
“Bố tặng cho con, đương nhiên là thích hợp, Lý Thần là người thông minh, cậu ấy hiểu rõ ý của bố”.
Tô Đông Thăng suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Lý Thần rất ưu tú, tương lai của cậu ấy không chỉ giới hạn trong tỉnh, trong cả nước, mà thậm chí là một sân khấu lớn hơn, đó mới là nơi cậu ấy nên đến”.
“Bố phải nhân lúc này chuẩn bị sẵn cho con chút của hồi môn, như vậy, cho dù tương lai Lý Thần đi tới đâu, con cũng sẽ có được tiếng nói”.
Tô Vãn Thanh nhíu mày, nói: “Bố, con chưa nghĩ nhiều vậy đâu, hơn nữa, Lý Thần không phải người như vậy”.
“Bố cũng nghĩ cậu ấy không phải”, Tô Đông Thăng cười nói.
“Nhưng cậu ấy còn trẻ tuổi đã xuất sắc như vậy, sau này số ong bướm vây quanh cậu ấy có thể ít được sao? Cho dù cậu ấy trước sau như một, nhưng đối thủ của con không hề ít. Cổ phần của bất động sản Thần Thanh, còn có tập đoàn Tô Thị trong tương lai, là con bài mà bố cho con”.
“Không phải để tranh giành sự sủng ái, mà là để con luôn có đủ quyền lực để khiến những người phụ nữ có ý định tới gần cậu ấy phải sợ hãi, biết đường mà rút lui”.
…