Lộ Khiết đỡ Tịnh Nhã ra ngoài, lo lắng hỏi: "Nhã Nhã, cậu.... Mình sẽ nhờ người giúp cậu tìm giác mạc phù hợp."
"Vô ích thôi." An Tịnh Nhã mỉm cười.
Lộ Khiết hiểu An Tịnh Nhã là đang có ý gì.
An Tịnh Nhã hiểu, để tìm được đôi giác mạc phù hợp không phải chuyện dễ, không nói đến ai lại chịu tình nguyện hiến mắt cho cô. An Tịnh Nhã, chính là ngoài cái danh Cao thiếu phu nhân ra, cô là chẳng có cái gì hết.
Đã sớm không phải là người thuộc dòng tộc An thị, đã sớm bị An gia đào thải. Bọn họ bây giờ chỉ ngày ngày nhìn chằm chằm vào cô, đợi ngày cô rớt đài liền cho người khác vào thay thế.
An Tịnh Nhã thích sự sạch sẽ và yên lặng, cô chỉ muốn có một sống bình yên giống như lúc còn nhỏ, vùi đùa bên mẹ ở thôn quê, có cuộc sống yên bình thanh thản mỗi ngày. Tiếc rằng cuộc đời này quá nghiệt ngã.
Cô bất quá đã không phải còn nhỏ, cũng không còn là cô gái còn mẹ.
An Tịnh Nhã đưa mắt nhìn lên, bỗng vùng mắt có cảm giác chói lóa đau rát khiến cô khó chịu phải đưa tay lên che mắt.
Lộ Khiết nhìn thấy liền hỏi: "Nhã Nhã, sao vậy?"
An Tịnh Nhã liền im lặng đứng suy nghĩ không có trả lời.
.....
Cao Minh Thành vừa bước vào sảnh công ty, nhân viên thành hàng dài cúi đầu chào anh. Giang Minh Triết chân dài bước đi bên cạnh nói qua về lịch trình làm việc ngày hôm nay. Đang nói bỗng nhiên lại dừng lại, Cao Minh Thành nhíu mày: "Tiếp đi."
"Tổng tài, trên áo ngài có dính cái gì đó."
Giang Minh Triết nói xong đưa tay phủi vật dính trên áo Cao Minh Thành xuống, sau đó nghiêm chỉnh tiếp tục nói về lịch trình.
Nhưng Cao Minh Thành ngay sau đó biểu hiện lại giống như người đang miên man suy nghĩ chuyện gì đó. Thật lâu sau mới túm cổ áo Giang Minh Triết đang thao thao bất tuyệt nói về lịch trình đi phía trước.
Giang Minh Triết bộ dáng biết sai, đưa tay đẩy gọng kính bạc cúi đầu: "Tổng tài."
"Lần trước nói cậu điều tra An Tịnh Nhã.... Cậu có điều tra về bệnh tình của cô ấy không?"
Giang Minh Triết nghiêm túc suy nghĩ: "Cái này, không có. Tổng tài, ngài không căn dặn nền tôi về việc bệnh tình của thiếu phu nhân không có điều tra qua."
"Vậy đi điều tra đi."
Cao Minh Thành nói xong, bước chân dài đi thẳng vào phòng làm việc.
Giang Minh Triết vẹo đầu khó hiểu.
Tổng tài không phải đối với cuộc hôn nhân này luôn coi thường sao? Sao dạo gần đây lại luôn có biểu hiện quan tâm đến thiếu phu nhân như vậy? Này, là ở bên nhau vài ngày liền động tâm rồi sao?
Giang Minh Triết vừa đi vừa suy nghĩ.
Bất quá điểm trên cũng không đúng. Angel tiểu thư ở bên cạnh tổng tài lâu như vậy, tổng tài cũng chưa từng một lần có dấu hiệu muốn yêu đương. Lại nói, tổng tài lúc trước ở bên Mĩ không phải có bạch nguyệt quang sao? Cho dù là thông tin bạch nguyệt quang này đã chết, nhưng thông tin tổng tài yêu cô gái đó đến chết đi sống lại cũng không sai, cho nên nói, tổng tài không thể nào nhanh như vậy đã động tâm đến thiếu phu nhân được.
Thôi thôi! Tâm tư của những người ở trên cao, một người làm công như cậu có vắt kiệt sức bộ não cũng sẽ không nghĩ ra được.
Một chàng trai với thân hình cao lớn, vẻ đẹp yêu mị khiến gương mặt anh nhìn như một chàng thiếu niên hết sức ngây thơ, thật sự lại không giống như vậy.
Vừa mở cửa vào phòng liền bắt đầu động tay động chân với cô gái đang ngồi ở bàn làm việc. Hành động khiêu khích khiến cô gái đỏ mặt vội đẩy ra.
"Mạc Tu Kiệt, anh đừng quên anh là lão đại. Bộ dạng này của thật... không có liêm sỉ." Cô gái tức giận đẩy Mạc Tu Kiệt ra, bắt đưa nói.
Mạc Tu Kiệt lại cả người đều như trụ bê tông, bị đẩy nhưng rất vẫn ôm người đẹp không buông: "Bà xã, anh chính là cũng tự hỏi, em giấu liêm sỉ của nah đi đâu rồi. Em còn không mau trả lại, anh chính là bị những tên dưới quyền khinh thường dè bỉu. Người ta thật đáng thương"
Gương mặt Mạc Tu Kiệt nhìn như là đang mếu máo, nhìn đến thật là vô tội. Ai dám nói hắn ba mươi, hắn chính là dùng chính bộ mặt "trẻ con vô tội" hiện tại đánh gãy lời nói.
"Ha, bị người dưới quyền khinh thường dẻ bỉu, anh chính là đáng thương đến mức người ta ngay cả mạng của người nhà cũng không giữ được. Có phải như vậy hay là không?"
"Bà xã chính là hiểu anh nhất." Mạc Tu Kiệt đưa cái đầu cọ cọ vào ngực của cô gái, ánh mắt lấp lánh như sao đêm , gương mặt đáng thương đến là không thể giận được.
Bất quá, chiêu này dùng đã mòn hiệu quả rồi, cô gái trước mặt chính là lúc trước thì bị lừa, hiện tại bị lừa nhiều rồi thành quen.
"Anh đừng dùng bộ mặt đó để lừa em. Hôm nay anh ra ngoài ngủ đi em...."
"Sao có thể? Sao có thể? Anh không chịu! Anh không chịu!"
Mạc Tu Kiệt còn chưa để cô gái trước mặt nói hết câu liền đã giãy đành đạch, bắt đầu dùng độc chiêu mà chỉ những đứa con nít mới làm, đó là lăn ra ăn vạ.
"Bà xã, em hết thương anh rồi."
Tưởng chừng như trên gương mặt Mạc Tu Kiệt lúc này đang ướt đẫm nước mắt, còn là nước mũi ngắn nước mũi dài, ngồi bó gối bên chân của cô gái.
"Em tối nay rất bận, sẽ bật đèn suốt đêm, sợ anh không ngủ được nên mới nói anh sang phòng khác ngủ." Cô gái dùng lời bất lực mà trả lời lại.
Mạc Tu Kiệt ngước đôi mắt long lanh ánh nước của mình nên : "Anh có thể thức cùng em mà."
"Không được." Cô gái ngay lập tức phản đối: "Anh mới tuần trước nhập viện vì làm việc kiệt sức, hiện tại còn muốn tiếp tục vào phòng phẫu thuật sao?"
"Không được ngủ cùng bà xã, giấc ngủ của anh chính là ma quỷ xâm nhập..."
"Anh sao có thể sợ ma quỷ, chỉ sợ ma quỷ mới chính là người sợ anh."
"Ý anh là ma quỷ xuất hiện phá giấc ngủ của anh, lúc đó anh sẽ giật mình hoảng sợ, từ đó sinh ra ám ảnh, từ nay đến cuối đời cũng không thể ngủ một mình được nữa."
"Em còn hai bản thiết kế chưa hoàn thành. Không nói đến em còn đang bận rộn đi tìm bác sĩ, thật sự là không có thời gian. Vậy lên anh sang phòng khác ngủ. Nha!"
"Tìm bác sĩ? Em vì sao lại tìm bác sĩ? Em bị làm sao, anh lập tức điều bác sĩ đến nhà khám cho em."