An Hi chỉ mỉm cười không nói.
Xuân Hoa đưa mắt nhìn những chậu hoa xung quanh, cất tiếng: "Hoa mẫu đơn mà người thích, lại sắp tàn rồi."
"Muội lo cái gì chứ, không phải nó luôn nở quanh năm sao? Hoa tàn rồi sẽ nở, đây là quy luật tự nhiên rồi."
Nương nương....
Xuân Hoa đưa ánh mắt ảm đạm nhìn chủ tử đang nâng niu một bông hoa mẫu đơn sắp tàn trong tay.
Nương nương, không phải loài hoa nào tàn cũng nở ngay. Có loài hoa, đã tàn rồi, nhưng phải đợi cả kiếp người cũng chưa thấy nó nở lần hai.
"Nương nương, nô tỳ đi chuẩn bị nước cho người. Khăn tay của người cũng bẩn rồi."
An Hi nhìn chiếc khăn tay màu trắng đơn giản trong tay, gật nhẹ đầu.
"Nương nương, người vẫn luôn như vậy, mỗi lần đều là tự tay người giặt chiếc khăn tay này. Khăn tay này người dùng nhiều, dùng đến mức cũ lắm rồi, nhưng vẫn như cũ trận trọng không rời."
"Muội không hiểu..." An Hi vừa giặt khăn tay, nhẹ nhàng nói: "Đây là vật đính ước mà hoàng thượng dành cho ta, cả đời này thứ ta không muốn buông bỏ nhất chính là nó. Tuy nó đơn giản, chỉ thêu một bông hoa mẫu đơn nhỏ, nhưng giá trị....hai cái này hoàn toàn không thể mang ra so sánh được với nhau."
"Nương nương, người khác trước kia rất nhiều, hoàng thượng cũng như vậy. Chỉ khác là, nương nương người là yêu hoàng thượng hơn trước, hoàng thượng lại ngày một lạnh nhạt với người hơn trước."
Hành động giặt khăn tay của hoàng hậu An Hi dừng trong giây lát, bất quá không lâu liền tiếp tục.
"Sống trong hậu cung, lại ngồi ở nơi không ai có thể dễ dàng mà với tới được, ta sao có thể giống như trước kia, vui đùa thành yêu thích. Còn hoàng thượng, người là bậc đế vương, gánh trên vai biết bao trọng trách, làm sao có thể giống như trước kia, toàn tâm toàn ý lo cho ta được."
An Hi đưa mắt nhìn một cánh hoa mẫu đơn đang rơi xuống.
"Hi nhi, nàng phải nhớ, Cao Lãnh ta đời này yêu duy nhất chỉ một người là nàng. Ta có thể không cần thiên hạ, nhưng tuyệt đối sống không thể thiếu nàng. Ta có thể hủy diệt cả thiên hạ để đối lấy một đời bình yên cho nàng. Cao Lãnh ta, làm vua vì bị ép, nhưng làm tướng công của nàng là tự nguyện."
Lãnh ca, ta vẫn nhớ. Nhưng người còn nhớ hay không, ta cũng không thể nào biết được nữa rồi.....
Vài tháng sau đó, lúc Hoàng hậu An Hi đang chăm sóc cho khóm hoa mẫu đơn của mình, một vị công công đi đến. Sau khi hành lễ thì cung kính nói:
"Hoàng hậu nương nương, Triệu quý phi đã có hỷ rồi."
An Tịnh Nhã vẫn chăm chỉ tưới hoa, thật lâu sau mới gật đầu: "Ta biết rồi. Ngươi lùi xuống đi."
Xuân Hoa nhận lấy đồ vật tưới mà An Hi đưa.
"Xuân Hoa, muội kêu người chuẩn bị quà tặng cho Triệu quý phi đi. Lần trước An Dạ Quốc có đưa đến một viên bảo ngọc, ban đêm liền toả sáng dịu mắt, tặng cho nàng ấy đi."
"Dạ."
Xuân Hoa tình cờ đưa mắt nhìn một bông hoa mẫu đơn đang rũ cánh. Hoa mẫu đơn, lại sắp tàn rồi....
.....
Trạng thái khi tỉnh dậy của An Tịnh Nhã trước sau đều giống nhau, đều ngây ngốc đến mức người khác nhìn vào đều nói cô có phải đang mơ hồ không.
An Tịnh Nhã cũng cảm thấy bản thân mình một năm gần đây mỗi khi tỉnh lại, đầu óc đều có chút hồ đồ, có hôm còn có cảm giác gương mặt mình ướt đẫm.
"Cô sao vậy?"
Cao Minh Thành đã dậy từ sớm, hiện tại đã một thân tây trang chỉnh tề.
An Tịnh Nhã đưa đôi mắt nhìn Cao Minh Thành, chớp mắt liền nói: "Trên áo anh dính gì kìa."
Sau khi dứt lời, An Tịnh Nhã liền ngây người ngồi tại chỗ. Vẻ mặt của Cao Minh Thành cũng ngây ngốc không thua kém gì cô.
"An Tịnh Nhã.... cô nhìn thấy rồi sao?"
Chớp mắt, An Tịnh Nhã liền nhìn thấy trước mặt mình chỉ có một màu đen, đen đến quen thuộc. Cô thở dài một tiếng: "Không có. Có thể là tôi chưa tỉnh ngủ."
Đúng rồi, chắc là do cô chưa tỉnh ngủ mà thôi, sao có thể là nhìn thấy được. Bác sĩ cũng đã nói rõ rồi, giác mạc mắt là hỏng hoàn toàn rồi, cơ hội để nhìn thấy chỉ có trông chờ vào người ta tình nguyện hiến giác mạc cho mình.
Cao Minh Thành im lặng nhìn một lúc, nheo mắt lại thăm dò. Sau khi xác định An Tịnh Nhã đúng là không có nhìn thấy, trong lòng đột nhiên như có tảng đá lớn đè mạnh.
"Nhìn cô có vẻ mệt mỏi, cô cũng chẳng có làm gì, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi."
An Tịnh Nhã đưa ánh mắt không tiêu cự nhìn về phía Cao Minh Thành, này là đang quan tâm cô sao.
Cao Minh Thành nhận ra, vội lảng tránh: "Đừng có hiểu lầm. Tôi là sợ cô bệnh mà chết ở đây, Cao gia sẽ bị cái chết của cô làm ảnh hưởng. Hơn nữa, nếu cô bệnh mà chết, mẹ tôi bà ấy sẽ đau lòng."
An Tịnh Nhã nhoẻn miệng cười: "Phiền Cao tổng phải nhọc lòng rồi."
Nhìn nụ cười của An Tịnh Nhã, Cao Minh Thành vội rời khỏi phòng.
Hôm nay là đến ngày kiểm tra định kì tình hình sức khỏe của An Tịnh Nhã, cô vừa được Mộng Phạn đưa xuống lầu thì Lộ Khiết đã đến.
Lộ Khiết cùng với Mộng Phạn đưa An Tịnh Nhã đến bệnh viện làm kiểm tra hết một lần, lúc này đang ngồi ở phòng chờ đợi kết quả.
Lộ Khiết đưa tay xoa bóp nhẹ chân An Tịnh Nhã, hỏi cô: "Hiện tại đã có cảm giác gì chưa?"
"Động mạnh một chút, vẫn có cảm giác đau."
"Vậy là tốt rồi. Bác sĩ đã nói, chỉ cần có một chút cảm giác, chân liền có cơ hội nhanh chóng hồi phục. Tiến triển như vậy, mình sẽ xin bác sĩ một bài trị liệu mới hiệu quả hơn."
An Tịnh Nhã nghiêng đầu hướng âm thanh của Lộ Khiết cười tươi nói: "Kiếp trước, cậu và mình nhất định cũng là chị em tốt."
"Đó là điều đương nhiên." Lộ Khiết chí nhẹ một cái lên mũi An Tịnh Nhã.
Rất nhanh y tá đã cho gọi vào lấy kết quả kiểm tra.
"Bác sĩ, mắt của cậu ấy thế nào rồi?"
"Như tôi đã thường xuyên nói từ trước. Mắt của An nhị tiểu thư vốn là bị mảnh vụn của kính trắn ô tô làm cho bị hỏng giác mạc. Lúc đầu thường xuyên có cảm giác ngứa rát, nhưng dần sẽ không có cảm giác như vậy nữa. Còn về việc thay giác mạc, vẫn là lời khuyên cũ. An nhị tiểu thư, cô nên nhanh chóng tìm một giác mạc phù hợp. Đợi về lâu dài, đến lúc đó mới làm phẫu thuật mắt sẽ rất khó khăn."