Lục Tịch bắt đầu dành ra thời gian để đi đón Nguyễn Lâm tan làm.
Trước kia Lục Tịch là dân FA, một người ăn no cả nhà không đói bụng, đường đường là một viện trưởng, nhưng lại thường xuyên thay ca cho các bác sĩ có gia đình khác.
Còn bây giờ là đến giờ tan tầm người đã biến mất, mặt còn đầy mùa xuân nữa chứ, cả điều dưỡng lẫn bác sĩ trong bệnh viện đều kháo nhau rằng viện trưởng đi tìm phu nhân rồi.
Mà phu nhân viện trưởng lúc này đang mặc áo công nhân, đội nón bảo hộ ở công trường dẫm bùn đất.
Lục Trác sắp xếp công việc này cho cậu, kỳ thật cũng không cần mỗi ngày đều phải có mặt ở công trường, nhưng Nguyễn Lâm nhớ kỹ Lục Trác đã nói, công việc này là đầu cầu, là cơ sở, thoạt nhìn thì không học được gì, nhưng sau này về công ty mới có chỗ dùng tới.
Làm việc ở công trường không phải là kế hoạch lâu dài, học được hay không đều do cậu cả thôi.
Hơn nửa tháng trôi qua, Nguyễn Lâm đã từ đề phòng biến thành tâm phục khẩu phục với Lục Trác.
Trước kia cậu không biết vị Lục tổng này là nhân vật truyền kì trong công ty, để ngồi được ở vị trí hiện giờ đều là do thực lực.
Đã vậy thì sao cậu không làm được?
Ngày đi làm cuối cùng trước kì nghỉ lễ, Nguyễn Lâm đi dạo quanh công trường một vòng, kiểm tra mấy chỗ có nguy cơ gây cháy nổ trước, đi chúc “Nguyên Đán vui sướng” với mấy chú công nhân ở lại canh chừng, rồi mới quay về phòng thay quần áo và giày, xoa xoa đôi tay đông cứng, vừa nhấm nháp ly trà nóng vừa mở điện thoại xem tin nhắn.
Mười phút trước Lục Tịch đã nhắn tin nói rằng mình đã tới rồi.
Ngày hôm sau là nghỉ lễ, sáng nay Nguyễn Lâm đã nói với Lục Tịch rằng mình muốn ăn lẩu, lúc tan tầm thì hai người đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, có điều giờ tan tầm cũng có nghĩa là giờ kẹt xe, bình thường Lục Tịch không đến sớm được như vậy đâu, Nguyễn Lâm phải ngồi chờ trong phòng khoảng mười mấy hai mươi phút thì hắn mới tới.
Nguyễn Lâm đặt tách trà lại lên khay, cầm vật dụng của mình chạy ra ngoài.
Lục Tịch không tắt máy, trong xe thổi ra khí ấm, từ xa thấy một người chân dài chạy tới, “Tích tích” ấn kèn hai cái.
Nguyễn Lâm lăn long lóc ở công trường hơn nửa tháng, dãi nắng dầm mưa, cả người đen nhẻm, nhưng tinh thần sáng láng, gân cốt cả người rắn chắc, là dáng vẻ có thể chống đỡ được việc lớn.
Từ lần gặp ba mẹ đó, sói con càng ngày càng bám người.
Nguyễn Lâm bảo vệ hắn như là chó con hộ thực, cũng giống với bạn nhỏ giữ gìn viên kẹo duy nhất mà mình có.
Lục Tịch biết Nguyễn Lâm thiếu cảm giác an toàn.
Bởi vì chưa từng có ai yêu Nguyễn Lâm, cũng bởi vì bản thân hắn ngay từ đầu đã do dự chần chờ, làm cho Nguyễn Lâm theo bản năng nghĩ mình là món đồ chơi có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Cho nên ngày đó hắn mới bảo ba mẹ ở lại, cảm thấy gặp qua gia trưởng thì Nguyễn Lâm sẽ an tâm hơn, vậy mà Mẫu hậu lại không phối hợp, làm kết quả đi ngược với mong muốn của hắn.
Lục Tịch sốt ruột thở dài, giúp Nguyễn Lâm đẩy ra cửa ghế phụ, hỏi: “Có lạnh không?”
Đương nhiên là lạnh rồi, thở ra khói luôn mà.
Nguyễn Lâm chui vào trong xe, thò lại gần hôn Lục Tịch một chút, mới nói: “Không lạnh, hôm nay anh tới sớm.”
Lục Tịch sờ sờ ngọn tóc mang theo hơi lạnh của cậu, cười khởi động xe, nói: “Không phải thèm ăn lẩu, mà là anh cố ý tan làm sớm, lát nữa đông người sẽ kẹt xe.”
Nguyễn Lâm cởi áo lông vũ thắt đai an toàn, vừa ném áo lông vũ ra ghế sau, vừa giả bộ bình tĩnh nói: “Làm nước lẩu cà chua ha?”
Lục Tịch thiếu chút nữa dẫm chân ga, cũng may lúc này di động hắn vang lên, Lục Tịch lập tức nói sang chuyện khác: “Giúp anh xem ai nhắn tới.”. truyện ngôn tình
Mật mã di động là ngày kỉ niệm hai người gặp nhau, Nguyễn Lâm lấy tay cầm di động giải khóa, rồi sau đó chần chờ cứng đờ, nói: “‘ Mẫu Hậu ’ nhắn tin…… Hỏi em thích ăn nhân sủi cảo gì, bảo hai đứa mình ngày mai về nhà đón năm mới ……”
Lục Tịch “À” một tiếng, nói: “Vậy em trả lời cho mẹ đi, thích ăn nhân gì thì cứ nói, mẹ làm sủi cảo ngon lắm đó.”
Nguyễn Lâm vừa nãy còn đang tâm viên ý mã, nghĩ ngày mai không phải đi làm, tối nay có thể lăn giường, bây giờ cầm điện thoại có chút lúng túng, phảng phất như đó là quả bom hẹn giờ vậy, động đậy một tí là sẽ nổ ngay.
Rốt cuộc vẫn bị kẹt xe, Lục Tịch thừa dịp bị kẹt ở trên đường mà nhìn qua ghế phụ, quả nhiên Nguyễn Lâm làm vẻ mặt rối rắm, lộ ra nét trẻ con hiếm thấy.
Lục Tịch duỗi tay lấy đi di động, click mở giọng nói, nói: “Mẹ ơi, Nguyễn Nguyễn thích bắp, thịt heo với rau hẹ, trứng gà, tối mai bọn con sẽ về, có điều ăn xong sẽ đi ngay, mẹ dọn dẹp từ từ thôi.”
Dù sao cũng đang kẹt xe, Lục Tịch dứt khoát vươn tay phải nắm lấy tay Nguyễn Lâm, dịu dàng nhéo nhéo đốt ngón tay của cậu, nói: “Hình như anh chưa nói với em rằng anh đã come out từ hồi mười mấy tuổi rồi, lần trước là mẹ chọc em đấy…… Tuy anh đã hơn ba mươi, nhưng mẹ vẫn xem anh là con nít, cho nên khó tránh khỏi muốn khảo sát em một chút. Em đừng lo lắng gì hết, sau này mẹ sẽ đối xử với em như với anh thôi.”
Không biết Nguyễn Lâm có nghe được gì không, nhỏ giọng “Ừ”.
Lúc này mẹ Lục trả lời: “Không tính bảo con ngủ lại đâu, ăn xong thì tự về nhà, để hai đứa đoàn tụ gì gì đó. Vậy Tiểu Nguyễn thích ăn gì hả con?”
Đằng trước có dấu hiệu nhúc nhích, Lục Tịch ném điện thoại cho Nguyễn Lâm, nói: “Em nói chuyện với mẹ đi, anh lái xe.”
Hắn vẫn duy trì khoảng cách với xe đằng trước, chậm rãi theo sau, nghe thấy Nguyễn Lâm ở bên cạnh nói: “Dì ơi con ăn gì cũng được hết, con không kén ăn đâu ạ.”
Lục Tịch nhoẻn miệng cười, rốt cuộc cũng đã vượt qua được khúc mắc rồi.
Mẹ Lục lại gửi tin nhắn thoại tới: “Hai đứa ở cạnh nhau à, ngày mai về nhà ăn cơm với bọn ta được không hả Tiểu Nguyễn?”
Lục Tịch chưa từng thấy qua Nguyễn Lâm tay chân lúng túng thế này, nhìn Nguyễn Lâm click mở giọng nói rồi lại tắt, lại click mở rồi lại tắt, lặp lại ba bốn hồi, mới nói: “Dạ được ạ, con cảm ơn dì.”
Nguyễn Lâm thả điện thoại vào trong chỗ đựng tách, một hồi lâu sau mới túm túm cánh tay Lục Tịch, nhỏ giọng nói: “Bà xã ơi, mẹ bảo bọn mình về nhà ăn cơm.”
Cậu nhấn mạnh chữ “Nhà”, nhưng Lục Tịch bị hấp dẫn bởi chữ “Mẹ” hơn.
Hắn liếc mắt nhìn khoảng cách với xe đằng trước, bỗng nhiên sinh ra một cảm giác —— sắp xếp thế nào cũng không quan trọng nữa, hắn muốn cho Nguyễn Lâm một gia đình, là gia đình của bọn họ.