Ngày hôm sau, Nguyễn Lâm tỉnh lại trong mơ hồ, đầu nhức như búa bổ, theo thói quen cậu duỗi tay ra kiếm Lục Tịch, kết quả chỉ chạm vào khoảng không lạnh toát.
Cậu cau mày ngồi dậy, xoa đôi mắt cay xè thì trợn tròn mắt.
Nơi này không phải là phòng ngủ chính, bố cục trong phòng có hơi quen mắt thì phải, đây chẳng phải là phòng ngủ phụ mà Lục Tịch đã từng cho cậu ngủ lại qua đêm đó sao?
Lục Tịch vậy mà ném cậu vào phòng ngủ dành cho khách nha!
Ký ức trước khi bất tỉnh lục tục quay về, Nguyễn Lâm xoa cái đầu đau nhức cố nhớ lại, cậu uống quá nhiều nên đã ói vài lần ở trong nhà hàng, sau đó Lục Tịch dìu cậu về nhà……
Sau đó thì sao nhỉ?
Nguyễn Lâm dùng lòng bàn tay xoa xoa đầu, hình như Lục Tịch đã nổi giận thì phải, anh ấy đã bỏ mặc mình ở ngoài cửa, sau đó cậu mở cửa đi vào, thừa dịp Lục Tịch tới đỡ thì mình ôm người ta, còn chưa ổn định đã làm cả hai té ngã, sau đó……
Chuyện sau đó thế nào thì cậu không nhớ rõ.
Nguyễn Lâm lo lắng, xong rồi, mình ói xong đã thối hoắc, lại còn đẩy Lục Tịch ngã ra sàn nữa, chắc mình đã làm càng quá đáng lắm, nếu không thì vì sao viện trưởng Lục thương mình quá trời quá đất, nỡ lòng nào để mình ngủ ở đây được chứ?
Cậu mặt ủ mày ê, không rãnh lo cho cái đầu đang xoay cuồng của mình, mở cửa phòng đi ra ngoài, hét to: “Vợ ơi, em rời giường rồi nè!”
Cậu chột dạ, sợ Lục Tịch không vui, giọng lớn hơn ngày thường rất nhiều, nhưng mà mới vừa bước lên lầu hai, vừa nhấc đầu thì thấy một nam một nữ bước ra từ phòng ngủ chính.
Hai người mặc đồ ở nhà, nhìn qua có chút quen mắt.
Nguyễn Lâm dừng hết mọi động tác, cứng đờ quay đầu đi tìm Lục Tịch, nhỏ giọng hỏi: “Có…… Khách à?”
Lục Tịch siêu phàm bình tĩnh, ra vẻ “Tôi chấp nhận nếp nhăn trên não lại tăng thêm một đường”, chỉ chỉ ba mình, lại chỉ chỉ mẹ mình, nói: “Ba anh, mẹ anh.”
Nguyễn Lâm:……
Ba Lục mẹ Lục xấu hổ, sửng sốt trong chốc lát mới thu lại biểu tình thất thố trên mặt của mình, khéo léo cười, nói: “Tiểu Nguyễn tỉnh dậy rồi à?”
Nguyễn Lâm lớn tướng nhưng chưa từng có kinh nghiệm tiếp xúc với phụ huynh, càng không biết làm thế nào để đối mặt với “Ba mẹ”, ngượng ngùng đi lên lầu, vái tay cúi chào: “Con chào chú ạ! Con chào dì ạ!”
Lục Tịch không nỡ nhìn.
Hắn dậy từ sớm, tính nhân cơ hội ba mẹ mình chưa dậy sẽ kể cho Nguyễn Lâm chuyện tối hôm qua, tránh để cậu ngại ngùng khi gặp phụ huynh, tiện đường dỗ ngọt một chút, sói con nhà mình tỉnh lại ở trong phòng ngủ dành cho khách, chắc sẽ tủi thân lắm đây.
…… Không ngờ kế hoạch bị đánh cho tan tác.
Lục Tịch bị mẹ bắt vào nhà bếp nướng bánh trứng, trong phòng ăn, ba Lục mẹ Lục ngồi ở một phía, Nguyễn Lâm ngồi ở phía đối diện, chuẩn bị cuộc trò chuyện.
Lục Tịch vô cùng lo lắng, sợ mình dặn dò ba mẹ chưa đủ sẽ làm sói con tủi thân.
Nguyễn Lâm cũng lo lắng lắm, hơn nửa lực chú ý đã đặt ở nhà bếp, sợ Lục Tịch hậu đậu làm bỏng tay bỏng chân.
Mẹ Lục vốn đã có suy nghĩ sẽ gặp con dâu rời giường sớm, muốn làm bà mẹ chồng hòa ái, kết quả tưởng tượng đã sụp đổ, muốn nhanh chóng điều tiết thành tâm thái mẹ vợ nhân từ.
Bà nuôi con trai hơn ba mươi năm qua, mặc dù Lục Tịch mười mấy tuổi đã come out, nhưng chính bà cũng chưa từng làm tâm lý “Gả con” một lần nào hết, thế là đành phải chạm vào tay ông xã, ý bảo ông lên tiếng trước đi.
Ba Lục nhìn vợ mình, nuốt vài ngụm nước miếng rồi mới nói: “Cái này…… Tiểu Nguyễn, trong nhà có mật ong không? Tối hôm qua con uống nhiều rượu quá, bây giờ uống nước mật ong vào sẽ thoải mái hơn đó.”
Nguyễn Lâm không đoán ra thái độ của hai vị trưởng bối này, thấy mẹ Lục đuổi Lục Tịch vào bếp, thì nổi lên dự cảm không tốt.
Tình yêu đồng tính vốn không được xã hội nhìn nhận, đa số những người mà Nguyễn Lâm đã từng tiếp xúc không có thiện cảm với dân đồng tính, mà cậu thì không biết Lục Tịch đã sớm come out với gia đình, không nhịn được phán đoán theo chiều hướng xấu: “Chú và dì muốn bọn con chia tay ạ?”
Ba Lục nói: “Bọn ta…… Ấy……”
Ông nhìn mẹ Lục, đùi bị nhéo đau cũng không dám nói gì, nỗ lực bảo trì biểu tình trên mặt, nghe thấy mẹ Lục nói: “Nếu vậy thì sao?”
Chân mày ba Lục giật giật.
Nếu như à, ông nhớ không lầm là cả tối hôm qua Lục Tịch đã hết lòng khuyên giải bọn họ, nói Nguyễn Lâm ngày thường rất nghe lời, rất ngoan, lần này uống nhiều là chuyện ngoài ý muốn thôi, đứa trẻ này không cha không mẹ, thuê phòng ở một mình nên con trai bảo dọn về đây, nhưng cũng chỉ ở phòng dành cho khách thôi, con trai còn nói mình già đầu rồi kiếm người yêu không dễ dàng, van nài họ đừng xen vào cuộc sống riêng của mình, lúc ấy vợ ông còn gật đầu đảm bảo, “Con tìm người nào để sống an ổn là được, chúng ta sẽ không nhúng tay, không hỏi đến” nữa đấy.
Nguyễn Lâm nghe được câu hỏi trong dự kiến, bình tĩnh nói: “Con muốn ở cùng anh ấy dài lâu.”
Cậu cạy cạy cái ly, nỗ lực đè xuống địch ý của mình, tiếp tục nói: “Nhưng con mong hai người đừng làm khó dễ Lục Tịch, anh ấy không vui sẽ không ăn cơm, lại có bệnh đau bao tử…… Dì không vui thì cứ trút lên người con, con chịu được ạ.”
Mẹ Lục nói: “Cho con chi phiếu để con chia tay với Lục Tịch con cũng chịu được à? Tìm tới chỗ làm gây áp lực lên sếp trên con cũng chịu được à? Thường xuyên châm ngòi ly gián hai đứa con cũng chịu được luôn?”
Ba Lục giật giật khóe miệng, thầm nói bà xã ơi bà đừng xem mấy phim ngôn tình xỏ lá ba que đó nữa được không?
Nhưng mà Nguyễn Lâm lại tưởng thật, nề nếp nói: “Con nghèo lắm, không cần tiền mặt, cũng không cần chi phiếu, trước kia thỉnh thoảng cũng bị ông chủ đuổi việc rồi nên cũng chẳng sợ, nhưng dì ơi, dì không ly gián được bọn con đâu, anh Lục Tịch dễ dụ lắm.”
Bởi vì lo cho Nguyễn Lâm, Lục Tịch nhịn hết nổi bưng mâm bánh trứng nướng ra khỏi nhà bếp: “……”
Hắn chỉ nghe được nửa câu sau, đặt mâm bánh trứng lên bàn: “Anh bao lớn rồi mà còn dễ bị dụ hả, ăn cơm đi, em vào bếp bưng canh ra đây.”
Sau đó lại nhìn ba hỏi: “Đang nói gì vậy ba?”
Nguyễn Lâm vội đứng lên, xây dựng bầu không khí gia đình hòa thuận: “Không có gì đâu, dì hỏi em làm việc ở đâu, ngày thường hay nấu món gì ăn thôi đó mà.”
Lục Tịch nghi hoặc nhìn ba mẹ —— ngày hôm qua đã nói hết rồi mà?
Mẹ Lục liếc mắt nhìn con trai mình một cái, nói với Nguyễn Lâm: “Con đã nói như vậy có nghĩa là chấp nhận sự phản đối của bọn ta đúng không?”
Lục Tịch mờ mịt: “Cái gì? Phản đối gì vậy mẹ?”
Nguyễn Lâm nhảy dựng lên, kéo Lục Tịch vào nhà bếp: “Không có gì không có gì, đúng rồi, chú và dì dùng bộ chén đũa nào vậy, anh chỉ cho em với.”
Mẹ Lục giấu hết nổi rồi, nói thẳng: “Chạy đi đâu? Dì hỏi là nếu như, nếu như vậy thật thì con sẽ làm sao?”
Mặt Lục Tịch đầy dấu chấm hỏi: “Mẹ đang chơi đố vui ạ?”
Nhưng mà Nguyễn Lâm nghe hiểu được, kéo tay Lục Tịch đứng ở đó, nói: “Nếu không phải, thì con sẽ bảo đảm, sẽ ở bên cạnh anh Lục Tịch cả đời, con nhỏ tuổi hơn anh ấy, kính lão đắc thọ, sẽ chăm sóc, ngoan ngoãn nghe lời anh ấy.”
Lục Tịch đỏ mặt ngay tức thì.
Sói con nhà hắn lại làm sao nữa đây, dám nói mấy lời này trước mặt ba mẹ luôn à!
Mẹ Lục hài lòng: “Hai đứa ở bên nhau thì phải biết nhường nhịn, chiếu cố lẫn nhau. Được rồi, mẹ đi múc canh, hai đứa ăn nhanh lên, lát nữa ba và mẹ sẽ về nhà. Ngày hôm qua bọn ta định đi rồi, nhưng Lục Tịch nói đã đến đây thì để con gặp phụ huynh luôn, gặp thì gặp rồi, ăn Tết nhớ về nhà với nó nghe chưa.”
Nguyễn Lâm bị lời nói của mẹ Lục làm cho thất thần, hơn nửa ngày mới phản ứng, hiểu ra mẹ Lục đang thử lòng mình, thế là kích động mà không dám biểu hiện ra ngoài, niết chặt tay Lục Tịch.
Lục Tịch từ biến hóa cảm xúc của Nguyễn Lâm đoán ra được câu chuyện, nhíu mày nhìn về phía ba mình: “Ba……?”
Ba Lục làm vẻ mặt một lời khó nói hết: “Mẹ con đang chọc trẻ nhỏ thôi.”
Mẹ Lục bưng canh ra khỏi nhà bếp, nghe thấy thế liền liếc mắt với ông chồng: Chọc cái gì mà chọc, tôi đang khảo sát con rể đó ông ơi!