Editor: Frenalis
Vị thiếu tướng vừa thành công cầu hôn trở về tư dinh, ném mũ sang một bên, giật mạnh cổ áo khiến những chiếc cúc bạc rơi xuống đất, âm thanh ấy làm anh bình tĩnh lại, cũng nhanh chóng khôi phục sự tự chủ.
Đạt Lôi gõ cửa bước vào, đưa cho anh một chiếc hộp gỗ.
"Tướng quân, chúng tôi đã lấy được đồ từ phu nhân An Ni một cách suôn sẻ. Tôi đã dùng một số người của đội cảnh vệ, làm rất gọn gàng. Bà ta tưởng mình bị bọn côn đồ căm ghét quý tộc tấn công."
Bên trong hộp là một chiếc vòng cổ hoàn mỹ, viên ngọc lục bảo trong suốt toả sáng lấp lánh.
Tu Nạp ngắm nhìn một lúc, sau đó đóng hộp lại và cất vào ngăn tủ. "Chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta sẽ đến thăm bà ta."
Phu nhân An Ni kinh hãi, từ khi Đế Đô rơi vào hỗn loạn, bà ta không có được một đêm ngon giấc. Khi công tước Vĩ Khắc trốn khỏi Đế Đô, ông ta đi vội vàng đến mức không kịp mang bà ta theo. Bà ta phải trốn vào một nơi hẻo lánh để ẩn náu, lo sợ nghe tin tức về những cuộc bạo hành nhắm vào quý tộc mà người hầu mang về.
Phu nhân An Ni ngày đêm cầu nguyện mọi thứ quay trở lại như trước, nhưng rồi bà ta nghe tin hoàng đế đã bị đưa lên máy chém. Trong tuyệt vọng và sợ hãi, bà ta định trốn vào tu viện, hy vọng bọn ác nhân sẽ còn e ngại thần linh. Nhưng trên đường đi, bà ta bị vài tên côn đồ chặn lại, cướp mất túi đựng đầy trang sức quý giá.
Nếu là trước đây, đám dân hèn đó sẽ chẳng bao giờ dám chạm vào cỗ xe của bà ta, nhưng giờ đây, dưới ánh sáng ban ngày, chúng lại dám công khai cướp bóc. Phu nhân An Ni thậm chí không dám cất tiếng kêu cứu, sợ rằng bọn chúng sẽ nảy sinh ý đồ đồi bại, gây ra sự ô nhục tồi tệ hơn. Bà ta biết nhiều quý bà bất hạnh đã phải chịu sự hành hạ kinh khủng, bị những kẻ nổi loạn tàn bạo cưỡng đoạt và tra tấn đến chết.
Về đến nơi trú ẩn với tâm trạng rã rời, phu nhân An Ni hoàn toàn bối rối, còn nữ hầu cũng bị dọa sợ. Tiếng gõ cửa vào buổi chiều khiến cả chủ và tớ càng thêm hoảng loạn.
Tiếng gõ cửa rất kiên nhẫn, dường như biết bên trong là những người phụ nữ nhút nhát, giọng nói từ bên ngoài cất lên cũng rõ ràng: "Xin hỏi đây có phải là nơi ở của phu nhân An Ni không? Thiếu tướng Tu Nạp đến thăm."
Phải một lúc sau phu nhân An Ni mới nhớ ra ý nghĩa của cái tên này, bà ta kìm nén cảm xúc, nhanh chóng chỉnh trang lại vẻ ngoài, rồi ra hiệu cho nữ hầu mở cửa.
Người thanh niên đẹp trai đứng lịch thiệp trước hiên nhà chính là thiếu tướng đang được nhắc đến nhiều nhất ở đế quốc.
"Mong phu nhân thứ lỗi vì đã đến mà không báo trước."
Phong thái nhã nhặn của anh làm vơi đi phần nào sự lo lắng, phu nhân An Ni đưa tay ra, Tu Nạp nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay bà ta. Trong khoảnh khắc, bà ta như quay trở lại những buổi tiệc hoàng gia vui vẻ, khác xa với không khí đầy lo sợ của Đế Đô.
"Xin phu nhân thứ lỗi cho tôi."
Phu nhân An Ni đã trải qua nhiều năm trong cung đình, nhanh chóng bình tĩnh lại sau cơn sợ hãi. Bà ta khẽ nghiêng đầu, đôi lông mi dài nhè nhẹ chớp, biểu lộ sự thắc mắc đầy quyến rũ.
Thiếu tướng trẻ cúi người chào. "Nghe nói hôm qua phu nhân đã gặp một chuyện rất đáng sợ."
Phu nhân An Ni che miệng bằng bàn tay thon thả, đúng mực thể hiện sự ngạc nhiên. "Sao ngài biết được?"
"Tối qua tôi chơi bài với tổng chỉ huy cảnh vệ. Ông ta thua rất nhiều, cuối cùng đem cả một bộ trang sức vô giá ra cược. Lúc đó tôi mới biết lính của ông ta đã bắt được vài tên cướp."
"Sao ngài biết chúng cướp của tôi?"
Người hầu dâng lên một chiếc hộp, mở ra, ánh sáng rực rỡ của những viên ngọc quý chiếu sáng khuôn mặt phu nhân An Ni. Tu Nạp nhặt ra một đôi bông tai ngọc trai. Edit: FB Frenalis
"Tôi đã từng thấy phu nhân đeo đôi bông tai này tại một buổi tiệc, ấn tượng sâu sắc với vẻ đẹp của phu nhân, vì thế tôi đoán ra ngay người mà bọn chúng nói đến là một quý bà cao quý và thanh lịch."
Khuôn mặt phu nhân An Ni hơi ửng đỏ, vẻ đẹp của bà ta càng thêm rực rỡ. Một phần vì lời khen kín đáo của thiếu tướng, phần khác là do trang sức quý giá đã được trả lại.
"Dù tôi giữ một vị trí quan trọng, nhưng vẫn không thể bảo vệ phu nhân khỏi những quấy nhiễu này. Tôi vô cùng hổ thẹn. Trang sức tôi đã cố hết sức lấy lại, những thứ mất mát khác tôi xin bù đắp bằng bộ trang sức có giá trị tương đương, hy vọng có thể phần nào xoa dịu nỗi buồn của phu nhân."
Tu Nạp đưa ra một chiếc vòng cổ đá quý không tì vết, phu nhân An Ni mừng rỡ không thốt nên lời. "Thiếu tướng! Ngài hành xử cao quý như vậy, tôi thực sự không biết phải diễn tả lòng cảm kích thế nào cho đủ."
Tu Nạp mỉm cười. "Đế Đô đối với phu nhân bây giờ quá nguy hiểm, để bù đắp, tôi sẵn sàng cử vệ sĩ hộ tống phu nhân đến lãnh địa của công tước."
Phu nhân An Ni gần như không thể tin vào tai mình, "Tướng quân!'
"Xin phu nhân hãy tin vào thành ý của tôi, tôi sẽ chọn những binh sĩ đáng tin cậy nhất, đảm bảo phu nhân sẽ an toàn suốt cả chặng đường," Tu Nạp nhẹ nhàng nói.
Một niềm vui bất ngờ tiếp nối niềm vui khác, phu nhân An Ni suýt rơi nước mắt vì xúc động.
"Đây là một chút bù đắp cho những gì phu nhân đã trải qua ngày hôm qua, xin phu nhân hãy chấp nhận," Thiếu tướng Tu Nạp cúi người đầy phong độ, kết thúc cuộc viếng thăm trong ánh mắt cảm kích và đầy nhiệt tình của phu nhân An Ni.
Rời khỏi dinh thự của phu nhân An Ni, Đạt Lôi cảm thấy hơi tò mò, "Tướng quân, tại sao lại đưa người phụ nữ này đến chỗ công tước Vĩ Khắc?"
Thu hồi vẻ nguỵ trang ôn hòa, Tu Nạp lãnh đạm trả lời, "Phu nhân An Ni rất được công tước Vĩ Khắc yêu thương, có bà ta làm đồng minh thì chúng ta sẽ có lợi hơn." Nhữ Phi Á chán ghét An Ni, chẳng bận tâm gì đến tình nhân của cha ruột, điều này tạo cơ hội để Tu Nạp tiếp cận bà ta.
"Tại sao phải trả lại cho bà ta những món trang sức đó? Chỉ cần rời khỏi Đế Đô là bà ta đã biết ơn đến phát khóc rồi." Một hộp đầy trang sức, điều này làm Đạt Lôi cảm thấy thật đáng tiếc.
Tu Nạp không bận tâm. "Đó chỉ là lợi nhỏ. Điều quan trọng nhất bây giờ là tranh thủ sự ủng hộ tối đa của công tước Vĩ Khắc, tình hình có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào."
Đạt Lôi càng không thể hiểu, nếu đã như vậy, tại sao tướng quân lại giữ lại chiếc vòng cổ ngọc lục bảo của phu nhân An Ni.
Hiểu được sự thắc mắc của Đạt Lôi, Tu Nạp chỉ cười, không giải thích.
Màu xanh lục trong suốt thuần khiết đó rất giống với đôi mắt đẹp kia.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy, anh đã muốn sở hữu nó.
*****
Thiếu tướng Tu Nạp tiếp nhận mệnh lệnh từ chính phủ mới và một lần nữa lên đường ra tiền tuyến.
Anh không chỉ là một nhà quân sự xuất sắc mà còn là một vị tướng vô cùng cuốn hút. Tinh thông chiến lược, đa mưu túc trí, dũng mãnh ngoan cường lại dụng binh như thần, nhiều lần gây tổn thất nặng nề cho kẻ thù ti tiện.
Báo chí mỗi ngày đều đưa tin về tình hình chiến sự của tướng quân Tu Nạp. Với mỗi chiến thắng liên tiếp, số lượng người hâm mộ cuồng nhiệt của thiếu tướng ngày càng nhiều. Dân chúng bàn luận về anh, các học giả ca ngợi anh, binh lính kính trọng và sẵn sàng chiến đấu dưới sự chỉ huy của anh, không ngại hy sinh thân mình.
Kẻ thù bên ngoài bị vị anh hùng thiếu tướng đánh bại, nhưng trong nước lại bùng phát tranh chấp mới.
Trong hội đồng, các cuộc tranh luận nảy lửa liên tục diễn ra. Hai bên có quan điểm khác biệt như nước với lửa, tạo thành sự chia rẽ rõ rệt.
Phe của Khoa Tá kiên quyết thúc đẩy một cuộc thanh trừng quy mô lớn hơn, loại bỏ những phần tử nổi loạn còn sót lại. Ngược lại, phe đối lập phản đối việc giết chóc không cần thiết, cho rằng đế quốc cần sự ổn định và hồi phục.
Phe của Khoa Tá đã cưỡng ép ban hành một đạo luật, ra lệnh cho chính quyền địa phương bắt giữ tất cả những kẻ tình nghi, đàn áp nghiêm khắc những kẻ phản loạn quý tộc và các phần tử bất đồng chính kiến. Luật này còn bao gồm việc rút ngắn quy trình pháp lý, hủy bỏ trình tự dự thẩm đối với bị cáo, thậm chí không cần nhân chứng cũng có thể kết tội.
Cùng lúc đó, hàng trăm thành viên đối lập bị trục xuất khỏi hội đồng, trong đó có hơn ba mươi người bị xử tử. Ở khắp nơi trong đế quốc, các phần tử bất đồng chính kiến bị hành quyết, tạo ra làn sóng bạo loạn dữ dội khiến đế quốc kịch liệt rung chuyển, lâm vào một trận mưa rền gió dữ.
Hai tháng sau, Khoa Tá cuối cùng đã đưa người đồng đội từng cùng chiến đấu, từng là đồng minh gắn bó khắng khít một thời là Sáng Đô ra tòa. Sau phiên tòa, Sáng Đô bị tuyên án tử hình và ngay trong ngày đã bị đưa lên máy chém.
Cuộc tàn sát đẫm máu như một cỗ xe không hề dừng lại, lao đi mất kiểm soát.
Dưới khẩu hiệu "Không tha thứ, không thỏa hiệp", hết nhóm người này đến nhóm người khác ngã xuống, những cuộc thảm sát tàn bạo làm xao nhãng mâu thuẫn xã hội mà chính phủ mới không thể giải quyết, mang lại cảm giác hả hê và an ủi cho tầng lớp dưới cùng. Tuy nhiên, tầng lớp trung lưu dần cảm thấy bất an, lo lắng trước nguy cơ tiềm tàng.
Ngọn lửa bùng cháy quá mạnh, ai cũng có thể bị thiêu đốt.
Những người tỉnh táo đầu tiên là các chủ nhà máy và ngân hàng đứng sau Sáng Đô. Họ không muốn chế độ cũ quay trở lại, và càng không muốn ngọn lửa mất kiểm soát thiêu rụi tất cả. Họ bắt đầu tìm kiếm một người đủ mạnh để thay thế Khoa Tá và cuối cùng đã tìm đến Tu Nạp — vị thiếu tướng đang ở biên giới, người liên tục chiến thắng và có sức ảnh hưởng lớn trong lòng dân chúng cũng như quân đội.
Bận rộn với chiến tranh, thiếu tướng chưa lập tức phản hồi. Nhưng trong khi đó, người dân sống trong lo sợ đã không thể chờ đợi thêm.
Mùa hè oi bức, không khí ở Đế Đô nóng đến làm người hít thở không thông.
Trong tòa nhà hội đồng ngột ngạt, Khoa Tá đang âm mưu khơi mào một đợt sóng gió mới. Để xây dựng một Tây Nhĩ lý tưởng, hắn sẵn sàng trả bất cứ giá nào, kể cả máu đổ của bất kỳ ai. Những kẻ cản đường mục tiêu cao cả đó đều đáng chết.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào. Khoa Tá cau mày khó chịu.
Một đội lính vệ binh bước vào, đội trưởng tuyên bố một bản cáo trạng. "Xin lỗi, ngài bị buộc tội."
"Ai dám?!" Khoa Tá vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. "Ai dám buộc tội ta?"
"Đây là lệnh bắt của tòa án, xin ngài hãy tuân theo, nếu không chúng tôi sẽ sử dụng vũ lực."
Tay Khoa Tá vẫn cầm bút, hắn như không thể tin nổi, bản năng muốn giật lấy bản cáo trạng để xem kỹ, nhưng lập tức bị vệ binh vặn tay lại.
"Hàng chục thành viên trong hội đồng đã cùng ký vào bản cáo trạng, cáo buộc ngài lạm dụng quyền lực, tàn sát vô tội. Nếu có gì phản đối, ngài có thể biện hộ tại tòa."
Phía dưới bản cáo trạng là hàng loạt chữ ký dày đặc, nhưng Khoa Tá chưa kịp đọc kỹ thì tờ giấy đã bị rút lại. Hắn vùng vẫy đá văng vệ binh đang tiến lên, nhưng lập tức bị đánh gãy hàm. Sau đó hắn bị trói và áp giải ra ngoài, mồ hôi lạnh hòa lẫn cùng máu tươi thấm ướt áo sơ mi.
Tù nhân bị thương không thể biện hộ. Phiên tòa chỉ kéo dài hai mươi phút, thẩm phán tuyên Khoa Tá án tử hình. Những người ủng hộ hắn đang chuẩn bị giải cứu bằng vũ lực nhưng bị quân đội trấn áp. Chiếc xe chở tử tù nhanh chóng lăn bánh đến quảng trường.
Khoa Tá - kẻ đã quen ký lệnh tử hình cho người khác, giờ đây bản thân bị áp giải tới pháp trường. Đao phủ với những động tác thuần thục, lưỡi đao sắc bén chém xuống, khiến máu của nhà lãnh đạo khét tiếng nhuộm đỏ khán đài nơi vô số linh hồn đã bị hắn giết hại.
Khoa Tá đã chết, nhưng thế lực của phe hắn vẫn chưa hoàn toàn tan rã. Tình hình hỗn loạn, biến động đầy rẫy, và từ thành Hưu Ngoã xa xôi, một làn sóng nổi dậy đã manh nha. Gia tộc Lâm thị sau nhiều tháng chuẩn bị đã tung cờ chiến đấu, chuẩn bị khởi binh nhân danh hoàng gia.
*****
Trong một toà tư dinh, ánh sáng bị che khuất bởi những tấm rèm đỏ thẫm, chiếc đồng hồ cũ kỹ nhẹ nhàng kêu tích tắc.
"Tu Nạp, cậu nghĩ sao về tình hình hiện tại?" Người hỏi là đại pháp quan tối cao của đế quốc, Tần Lạc.
"Đã đến lúc rồi." Thiếu tướng Tu Nạp lẽ ra đang ở tiền tuyến, hiện giờ lại ngồi đây trả lời ngắn gọn.
Ánh mắt Tần Lạc sáng lên. "Cậu định làm gì?"
Một âm thanh ngắn ngủi trầm đục vang lên, con dao găm sáng loáng cắm thẳng vào bản tuyên ngôn của hội đồng. Ánh sáng từ lưỡi dao sắc bén phản xạ ánh đèn, thay cho lời đáp của Tu Nạp.
Như một người thợ săn kiên nhẫn đã giăng lưới từ lâu, Tần Lạc nở nụ cười đầy phấn khích.