Editor: Frenalis
Tiểu thư Nhữ Phi Á là một mỹ nhân hoàn hảo.
Điều đặc biệt ở cô ta là mặc dù có địa vị cao quý, nhưng cô ta lại không có sự kiêu ngạo hay lạnh lùng thường thấy ở những quý cô. Sau khi tốt nghiệp, cô ta không theo sự sắp đặt của cha mình mà kết hôn, thay vào đó lại kết giao rộng rãi với những học giả khiêm tốn, bằng tài năng cũng như khí chất của mình, cô ta trở thành ngôi sao trong các hội học thuật. Phong thái thanh lịch, lời nói cao nhã, và lòng nhiệt huyết đối với những tư tưởng mới mẻ của cô ta đã khiến các thành viên của hội đồng ngưỡng mộ.
Lúc này, cô nàng khách quý tự ý bước vào văn phòng mà không được sự cho phép của chủ nhân.
Một bên văn phòng là bức tường đầy sách, giữa căn phòng là một chiếc bàn làm việc lớn với đủ loại bản đồ quân sự. Dưới sàn trải rộng tấm bản đồ toàn cảnh đế quốc, trên đó đánh dấu các ký hiệu mà người ngoài không thể hiểu nổi. Trên chiếc sofa dài ở góc phòng, một thân hình cao ráo đang nằm đó. Nhữ Phi Á rón rén bước đến gần.
Dù trong lúc ngủ, khuôn mặt điển trai kia vẫn không hề tỏ ra thư giãn, đôi mày nhíu chặt cho thấy như thể anh đang chìm vào một cơn ác mộng nào đó. Nhữ Phi Á đắm đuối ngắm nhìn khuôn mặt của thiếu tướng. Khi còn ở học viện, nét mặt của anh vẫn còn chút trẻ con, nhưng giờ đây các đường nét đã sắc sảo, mạnh mẽ, khiến người ta không thể rời mắt.
Khuôn mặt của cô ta dần ửng hồng, không thể kiềm chế, bèn giơ tay chạm vào đôi môi lạnh lùng nhưng đầy quyến rũ ấy.
Đôi mắt đang nhắm chặt bất ngờ mở ra, ánh nhìn sắc bén và đầy uy hiếp.
Nhữ Phi Á giật mình hoảng sợ, chưa kịp phản ứng thì một con dao ngắn đã kề sát cổ họng mỏng manh. Cô ta hoàn toàn bất động không dám nhúc nhích, giọng nói run rẩy không kiểm soát được. "...Tu Nạp?"
Tu Nạp có vẻ suy nghĩ một chút rồi rút dao lại, ánh mắt dịu đi. "Xin lỗi, tôi không ngờ có người vào đây."
"Anh... gặp ác mộng à?" Nhữ Phi Á cố gắng bình tĩnh lại, nở một nụ cười yếu ớt, lòng vẫn còn run rẩy.
Tu Nạp không trả lời, anh kéo tấm chăn ra rồi đứng dậy khỏi sofa. Mặc vào áo khoác quân phục, cài cúc cổ và tay áo, Tu Nạp trở lại dáng vẻ nghiêm chỉnh thường ngày của một thiếu tướng. "Tiểu thư Nhữ Phi Á có việc gì sao?"
Nhữ Phi Á nhẹ nhàng mời mọc. "Tôi nghĩ anh đã làm việc quá vất vả, nên cần thư giãn một chút. Hay là chúng ta cùng đi dạo trong công viên?"
"Cảm ơn." Tu Nạp đáp lại khách sáo nhưng lạnh lùng. "Nhưng hiện tại tôi còn rất nhiều việc, xin phép từ chối ý tốt này."
Lại một lần nữa bị từ chối một cách vô cảm, Nhữ Phi Á không kìm được, bỏ qua sự kiêu hãnh mà thẳng thắn hỏi. "Tu Nạp, anh thật sự không hiểu tấm lòng của tôi sao? Từ lúc còn ở học viện đến giờ, tôi luôn theo đuổi bước chân của anh. Không có người phụ nữ nào hiểu rõ tài năng của anh hơn tôi, cũng không ai có thể giúp anh nhiều như tôi. Vậy tại sao anh luôn lạnh lùng với tôi như thế?"
Nhữ Phi Á không muốn tin, cũng không dám tin, rằng với sắc đẹp, tài năng và dòng dõi cao quý của mình, cô ta lại không thể làm rung động người đàn ông lạnh lùng này. Cô ta nghĩ rằng chỉ có cô ta mới xứng đáng đứng bên cạnh anh, và cũng chỉ có anh mới xứng đôi với cô ta. Từ một người dân thường lên làm thiếu tướng, thời gian đã chứng minh tầm nhìn của cô ta là đúng, nhưng khoảng cách giữa hai người lại không hề được rút ngắn.
Tu Nạp trầm mặc một lúc. "Tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của cô."
"Tôi không cần sự cảm kích." Nhữ Phi Á ngẩng mặt lên, gương mặt xinh đẹp như đang mong đợi điều gì đó. Edit: FB Frenalis
Hai người đứng rất gần, Tu Nạp cúi đầu nhìn cô ta, không né tránh cũng không đáp lại. "Nhưng tôi chỉ có thể nói vậy. Tình hình đế quốc đang biến động, tương lai của tôi chưa rõ ràng, tôi không thể nghĩ đến những điều khác vào lúc này."
Nhữ Phi Á nhìn anh một lúc lâu, đôi mắt rạng ngời của cô ta dần trở nên u ám. Lòng tự tôn và kiêu hãnh khiến cô ta không thể nói thêm lời nào, chỉ quay người lặng lẽ rời khỏi phòng.
Tiếng chuông vang lên, phụ tá Uy Liêm bước vào phòng, nụ cười trên mặt anh ta đông cứng lại dưới ánh mắt của Tu Nạp, lập tức báo cáo.
"Xin lỗi, tướng quân, đây là ý của ngài Tần Lạc."
Tu Nạp nghiến răng. "Cậu ấy đâu rồi?"
Uy Liêm thở phào nhẹ nhõm, "Đang đợi bên ngoài."
"Gọi cậu ấy vào." Tu Nạp cau mày, lạnh lùng ra lệnh. "Từ nay về sau, bất kể là ai đến, đều phải báo trước."
"Vâng, tướng quân!"
Chưa kịp gọi thì Tần Lạc đã bước vào, giọng nói không hề e sợ, gần như trêu chọc. "Tôi biết là cậu không vui chút nào."
Uy Liêm thở phào một hơi, lập tức rời khỏi phòng.
Tần Lạc đã nghe lén toàn bộ câu chuyện, lắc đầu một cách đầy châm chọc. "Cậu thật là không hiểu lòng người, lại từ chối thẳng thừng một mỹ nhân đến thăm."
Tu Nạp lạnh lùng liếc nhìn người bạn chí cốt của mình.
Tần Lạc ngược lại không hề áy náy, "Được rồi, tôi biết, chỉ là đùa thôi mà, cậu dĩ nhiên sẽ từ chối cô ta. Nhưng chuyện sắp tới sẽ rắc rối hơn nhiều." Gương mặt thản nhiên bỗng trở nên nghiêm trọng. "Hội đồng vừa thông qua quyết định hôm qua, cậu sẽ được cử đi đối phó với quân man di ở biên giới, và sẽ sớm khởi hành."
Đôi mắt Tu Nạp trở nên u ám và sâu thẳm. "Khoa Tá phản ứng rất nhanh."
Tần Lạc cười lạnh. "Dân chúng tỏ ra quá nhiệt tình trong lễ trao thưởng hôm đó, điều đó đã làm cho bọn họ lo lắng."
Tu Nạp im lặng không nói gì.
"Hiện tại điều kiện vẫn chưa chín muồi, chúng ta không thể đối đầu được, nhưng nếu cậu bị lưu đày ra biên giới quá lâu, tất cả những gì cậu đã làm trước đây sẽ trở nên vô nghĩa." Thái độ phóng khoáng biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc chưa từng có của Tần Lạc. "Tu Nạp, bây giờ chỉ còn một con đường. Cầu hôn Nhữ Phi Á, liên minh với công tước Vĩ Khắc, tạo dựng thế lực và mối quan hệ bên ngoài quân giới. Ngoài cách này, không còn lựa chọn nào khác."
******
Nhữ Phi Á mở từng phong thư khẩn, liếc nhìn thoáng qua rồi vứt sang một bên, gương mặt xinh đẹp phủ đầy lo âu.
Những bức thư này đều đến từ cha ruột của cô ta - công tước Vĩ Khắc, liên tục nhấn mạnh một điều duy nhất, nhắc nhở cô ta hãy dùng sức quyến rũ của mình để chinh phục vị thiếu tướng đầy tiếng tăm, cứu vãn tình thế gia tộc.
Công tước Vĩ Khắc tuy đã vũ trang cho lãnh địa của mình, nhưng sức mạnh vẫn không thể sánh bằng chính phủ mới và lực lượng của Lâm Nghị Thần. Thời gian trôi qua, ông ta ngày càng lo lắng về tương lai, cố gắng hết sức để hòa giải với chính phủ mới. Nhưng các thành viên trong hội đồng đều ghét bỏ tầng lớp quý tộc cũ, khiến Vĩ Khắc không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho đến khi ông ta nhớ ra mình có một người con gái riêng thường xuyên giao thiệp với các thành viên chính phủ mới, những lá thư bắt đầu tới tấp bay đến, thể hiện ra sự cấp bách và căng thẳng.
Nhữ Phi Á sốt ruột đi qua đi lại trong phòng, con chim hoàng yến trong lồng không ngừng kêu vang, ồn ào đến mức cô ta tâm phiền ý loạn, suýt nữa muốn vứt nó đi. Đột nhiên thị nữ thông báo một tin khiến cơn hậm hực của cô ta tan biến.
Thiếu tướng Tu Nạp đến thăm.
Dù không chắc chắn về ý định của người đến, Nhữ Phi Á vẫn vui mừng không thôi. Cô ta soi gương tỉ mỉ trang điểm, thay một chiếc váy dài lộng lẫy nhất, cho đến khi không tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào.
Người đàn ông đang đợi trong phòng khách đứng dậy, lịch sự nở nụ cười hiếm hoi, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô ta. "Xin lỗi vì đã đến mà không báo trước."
Anh mỉm cười, nhưng không có nghĩa là tâm trạng anh tốt hay đang ngưỡng mộ. Đôi mắt sâu thẳm ấy chưa bao giờ để lộ bất kỳ cảm xúc nào, dù đối diện với người phụ nữ xinh đẹp hay đối thủ chính trị, luôn bình tĩnh và khó đoán.
Thị nữ dâng trà bánh lên, Nhữ Phi Á khẽ nhấp một ngụm, vuốt lại mái tóc. "Xin hỏi, lý do ngài đến thăm là gì?"
Tu Nạp thu lại nụ cười, nhìn cô ta một lúc rồi lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ, mở ra đặt trước mặt cô ta.
Bên trong là một chiếc nhẫn xa hoa, viên kim cương lớn lấp lánh đủ để làm mọi phụ nữ say mê. Ngữ điệu Tu Nạp chậm rãi, tựa như từng lời đang được cân nhắc kỹ lưỡng. "Xin lỗi vì đã đường đột, nhưng tôi hy vọng mình có thể may mắn."
Hoàn toàn ngoài dự đoán, trong lòng Nhữ Phi Á kinh hoàng, đầu ngón tay cũng bắt đầu run rẩy, cô ta cố gắng trấn định lại. "Sự ưu ái này thật là một vinh dự, nhưng quá đột ngột, tôi có thể hỏi lý do không?"
Gương mặt đẹp trai ấy không hiện lên vẻ si mê hay yêu thích, điềm tĩnh như đang hoàn thành một công việc, Tu Nạp trả lời ngắn gọn. "Cô là một người phụ nữ rất cuốn hút."
"Nhưng lần trước chúng ta gặp nhau..." Nhữ Phi Á nhớ rõ rằng anh chưa từng thể hiện bất kỳ cảm xúc tương tự nào.
Tu Nạp nhướng mày. "Tôi đã hối hận. Cô nói đúng, không ai có thể giúp tôi tốt hơn cô."
Chỉ là giúp đỡ sao? Nhữ Phi Á sinh ra ngạo mạn, không kìm được mà thốt lên: "Nếu tôi từ chối ý tốt này thì sao?"
Vừa nói xong cô ta đã hối hận ngay lập tức.
Từ thời còn ở học viện, cô ta đã say mê anh. Tu Nạp là một người đặc biệt như thế, cô ta biết các quý cô ở Đế Đô đều bàn tán về anh, bàn tán về vẻ ngoài bí ẩn và cuốn hút, khí chất nguy hiểm nhưng quyến rũ của anh. Nhưng không ai có thể chiếm trọn trái tim anh. Dù thiếu sự nồng nhiệt của tình yêu, cô ta cũng không muốn đánh mất cơ hội độc chiếm anh.
Sự từ chối bất ngờ khiến Tu Nạp dừng lại một chút, "Tôi sẽ rất tiếc nuối nếu cô không đồng ý...."
"Ồ!" Nhữ Phi Á lập tức cắt ngang lời anh. "Tôi chỉ giả định thôi."
Với lời ám chỉ rõ ràng như vậy, Tu Nạp chắc chắn không nhầm lẫn. Anh khẽ mỉm cười. "Thật may đó chỉ là giả định."
Không khí trở nên thoải mái hơn. Đột nhiên ước muốn đã thành hiện thực, Nhữ Phi Á lộ ra một nụ cười xinh đẹp.
Tu Nạp không tỏ ra vui mừng vì cầu hôn thành công, có lẽ do tính cách kín đáo, anh vẫn giữ nguyên phong thái thường ngày. "Tôi hy vọng lễ đính hôn có thể giữ kín trong thời gian này. Tình hình hiện nay không ổn định, tôi lo sợ nếu có chuyện gì bất lợi, cô sẽ bị liên lụy."
Nhữ Phi Á đang tràn ngập hạnh phúc nên không phản đối gì, càng cảm kích sự chu đáo của vị hôn phu. "Tôi không quan tâm liệu lễ cưới có hoành tráng hay không, chỉ mong được hiểu rõ hơn về người chồng tương lai của mình."
"Hiểu rõ ư?" Giữa hai hàng lông mày của Tu Nạp thoáng hiện lên một chút không kiên nhẫn mà khó ai nhận ra. "Hiểu về mặt nào?"
"Ví dụ như sở thích của anh, quá khứ của anh, trước khi vào học viện anh ra sao? Tất cả về anh, em đều muốn biết." Nhữ Phi Á nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của anh, ánh mắt tràn đầy tình cảm ngọt ngào. "Đừng giữ khoảng cách quá lịch thiệp nữa, giờ chúng ta đã là hôn phu hôn thê rồi, hãy gọi tên em."
Tu Nạp trầm ngâm một lúc, rồi bất ngờ bật cười. "Có lẽ trước khi vào học viện, tôi là một tên ác nhân."
Nhữ Phi Á cười xoà, đùa theo lời anh. "Đúng, có lẽ tên ác nhân này còn từng ngồi tù."
Anh gật đầu. "Chính xác, tôi từng là một tử tù."
Nhữ Phi Á thấy câu chuyện này vô cùng thú vị, tiếp tục hỏi đùa. "Vậy sao anh thoát ra khỏi ngục?"
Tu Nạp cười nhạt, nửa thật nửa đùa mà nói. "Có lẽ có ai đó đã thay thế tôi."
"Chẳng ai dại dột đến thế." Nhữ Phi Á bật cười, vui vẻ gợi ý. "Anh nên tìm một lý do khác để thoát tội, ví dụ như hối lộ quan toà hoặc dũng cảm vượt ngục. Em nghĩ cái sau hợp với anh hơn, dù sao thì..."
Nhìn vị tiểu thư công tước hứng thú dạt dào, Tu Nạp lịch sự khẽ mỉm cười, nhưng đôi mắt đen láy của anh không hề chứa đựng niềm vui, sâu thẳm như biển cả nuốt chửng sao trời.(Mọi người đừng lo, anh không có cưới hay ngủ với ai đâu nhé, chỉ có mình Y Lan thôi nha)