Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 849: Cũng tạm!





Khóe miệng Trần Mộc khẽ mỉm cười, sau đó hắn cong ngón tay búng một cái.



Ầm!



Chỉ trong nháy mắt, luồng năng lượng màu xanh lam tụ lại tạo thành dấu tay, bắn phá ngay lập tức. Một ngọn núi cách đó hơn trăm dặm bị nguồn năng lượng này tấn công, cứ thế nổ tung tạo thành hố sâu hơn trăm trượng.



“Tốt lắm."



Trần Mộc nhìn thấy cảnh thượng đó hài lòng gật đầu.



Năng lượng ẩn chưa trong Ấn Thần quá kinh người, hắn đã luyện hóa suốt năm ngày mới hoàn toàn khống chế được nó. Đương nhiên, đó là trường hợp của hắn thôi. Nếu là người khác, cho dù có là cường giả ở cảnh giới Bất Diệt đi nữa, đừng nói năm ngày, cho dù là năm tháng cũng chưa chắc có thể luyện hóa hoàn hảo đến mức nào.



Mà bây giờ hắn mới thử nghiệm sức mạnh của Ấn Thần thì quả nhiên là vô cùng mạnh mẽ.



Chỉ một cái chỉ tay mà hắn tùy tiện làm ra cũng đã có uy lực như thế. Nếu hắn toàn lực bùng nổ thì uy lực này đủ để tiêu diệt cả cường giả tầng chín ở cảnh giới Vạn Pháp cũng không chừng.



"Trần Mộc, cuối cùng cậu cũng ra khỏi bế quan rồi à?" Đột nhiên, một giọng nói lanh lảnh cười duyên vang lên.



Hóa ra là Hàn Giang Tuyết đang sải bước chân thoăn thoắt đi tới phía bên này.



Nàng liếc mắt nhìn ngọn núi cao đằng xa bị nổ tung tạo ra một lổ thủng khổng lồ kia, chân mày chợt nhướng lên.



Nơi đó còn ẩn chứa một gợn sóng huyền bí và cực đoan kinh khủng, ngay cả nàng ấy cũng không nhìn thẳng được.



"Không ngờ cậu có thể lấy được Ấn Thần trong hộp Cửu Khiếu Khóa Kim ra!" Trên gương mặt tuyệt đẹp của Hàn Giang Tuyết lóe lên vẻ kinh ngạc.



Ở trong Linh Tiêu Tông xảy ra động tĩnh lớn như vậy, Hàn Giang Tuyết cũng có thể đoán được, có lẽ là vì Trần Mộc phá đi phong ấn trong hộp Cửu Khiếu Khóa Kim để tạp thành, nhưng không ngờ Trần Mộc lại có thể thành công.



"May mắn thôi!" Trần Mộc cười nhạt.



Hàn Giang Tuyết liếc mắt nhìn hắn một cái, ai oán nói: "Cậu của bây giờ, ngay cả ta cũng không nhìn thấu được!"



Hai Đại Ấn Thần tới tay, với cả tốc độ trưởng thành quá biến thái của Trần Mộc, giờ đây Hàn Giang Tuyết cũng không có niềm tin là mình có thể đánh thắng cậu ta nữa, điều này làm cho Hàn Giang Tuyết vừa hâm mộ lại vừa đố kị, thực lực của người này tiến bộ quá kinh người.



"Cô cũng không kém mà, chỉ trong một tháng cô đã tăng lên đến tầng ba của cảnh giới Bất Diệt, kinh khủng lắm đó!"



Trần Mộc khẽ mỉm cười.



Đôi mắt màu đen hờ hững nhìn chăm chú về phía Hàn Giang Tuyết, giống như có thể nhìn thấu trong lòng nàng.



Hàn Giang Tuyết hơi kinh ngạc, một lúc sau, nàng khẽ nở nụ cười: "Cũng tạm!"



Trần Mộc không chút cảm xúc, tuy rằng tốc độ trưởng thành của hắn làm mọi người kinh ngạc, nhưng thực lực tiến bộ của Hàn Giang Tuyết cũng đủ làm mọi người chấn kinh.



Từ khi linh căn của Hàn Giang Tuyết được chữa xong, thực lực của nàng tăng tiến với tốc độ vũ bão, dù sao linh căn của nàng cũng không phải tầm thượng, thậm chí, trong cơ thể nàng còn có một số sức mạnh đặc thù mà Trần Mộc cũng không sao hiểu được.



"Nói đi, cô đến tìm ta có chuyện gì, ta đoán, cô cũng không phải tới xem ta biểu diễn “tuyệt hoạt” đâu nhỉ!" Trần Mộc cười nói.



Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ tuyệt hoạt bằng giọng mũi, ý tứ khiến cho người ta có chút mơ tưởng viển vông.



"Không đứng đắn!" Hàn Giang Tuyết khinh thường đầy quyến rũ, nàng thản nhiên nói: "Tông chủ có chuyện tìm cậu, là Thần Châu ở Trung Thổ bên kia gửi thư mời, cậu. . . có chuyện lớn đấy!"


Nghe vậy, Trần Mộc hơi nhíu mày, dường như hắn vừa nghĩ tới chuyện gì đó, khuôn mặt toát lên vẻ hứng thú: "Đi thôi, đi xem xem!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv