Tần Thạch Long đứng lên, nụ cười trên mặt dần biến mất, lộ ra vẻ mặt của thợ săn, cười thầm nói: "Cảnh trưởng lão, ta đúng là bội phục tửu lượng của ngươi, ta bỏ thêm không biết bao nhiêu Cấm Hồn tán trong này, cho dù mười con trâu dính vào một giọt rượu này của ta cũng phải gục, thế mà ngươi còn có thể nói chuyện với ta nửa giờ, bội phục bội phục!"
Tần Thạch Long tán dương vài câu, cũng không để ý Cảnh Thương có nghe có thấy không.
Rất nhanh, hắn nhìn về phía chỗ tinh bàn, đi gần lại, tinh bàn vẫn phát ra ánh sáng chói lọi, lúc chuyển động, linh khí trong thiên địa đều sôi trào.
"Lần này, ta muốn khiến toàn bộ Linh Tiêu Tông phải biến mất hoàn toàn!"
Ánh mắt Tần Thạch Long lộ ra sát ý dữ tợn.
Đột nhiên, linh lực cuồng bạo vô song bộc phát quanh người hắn, chỉ thấy hắn đánh mạnh một chưởng xuống tòa tinh bàn này.
"Ầm!" Tiếng ầm ầm vang vọng, linh lực quét ngang, tòa tinh bàn bị chấn động chia năm xẻ bảy ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó, kết giới to lớn bao phủ toàn Thiên Hòe thành cũng xuất hiện rung động dữ dội, từng gợn sóng mà mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng lan tràn, lôi đình mênh mông khuấy động trên không trung như gió bão.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Các đệ tử bên trong Linh Tiêu Tông cảm nhận được đều ngẩng đầu lên, ánh mắt khiếp sợ nhìn cảnh tượng trên bầu trời.
"Xảy ra chuyện rồi!"
Phương Thanh Điệp tọa trấn trong tông môn, lúc này gương mặt xinh đẹp cũng hoàn toàn thay đổi, nàng có thể cảm nhận năng lượng trong linh trận siêu cấp tồn tại mấy trăm năm đang biến mất cực nhanh.
Nàng biết, chắc chắn là Cửu Long Lôi Khiếu Trận ở trung tâm trận pháp bị phá hủy rồi.
Bên ngoài thành Thiên Hòe, ba người Từ Thương Uyên, Bạch Đỉnh Thiên và Liễu Huyền Sách đứng sừng sững trên bầu trời đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, tiếp đó ba người đồng thời híp mắt nở nụ cười.
"Xem ra thành công rồi! Còn thuận lợi hơn một chút so với dự đoán của ta.” Từ Thương Uyên cười nói.
Khuôn mặt Bạch Đỉnh Thiên cũng lộ ra nụ cười dữ tợn: "Đúng là trời giúp chúng ta, bây giờ khí số của Linh Tiêu Tông đã tận, đến con át chủ bài cuối cùng cũng bị chúng ta phá hỏng, Linh Tiêu Tông đã không còn hậu chiêu nào nữa rồi!"
"Đệ tử Thất Huyền Tông nghe lệnh, tiêu diệt Linh Tiêu Tông!"
"Chúng tướng Thiên Ma Cung nghe lệnh, tiêu diệt Linh Tiêu Tông!"
Bạch Đỉnh Thiên và Từ Thương Uyên đồng thời hét lớn.
Rầm.
Sau khi Bạch Đỉnh Thiên và Từ Thương Uyên nói xong, một luồng khí tức mạnh mẽ bùng nổ sau lưng bọn hắn.
Ngay sau đó, vô số bóng người nhảy lên trên không, hòa thành đàn châu chấu rậm rạp lao vào trong thành Thiên Hòe.
Bóng kiếm ngập trời quét xuống.
Đệ tử Linh Tiêu Tông đóng trong thành thiên hòe nhìn thấy dòng người quần công cuồn cuộn không thấy cuối kia thì tái mét mặt mày.
Điện chủ Địa Điện và điện chủ Anh Điện vội vàng lao đến, thấy cả tòa thành lâm vào hỗn loạn, vẻ mặt hai người họ cũng cực kì nặng nề. Sau khi thở hắt ra, mắt hai người lóe lên ánh sáng lạnh thấu xương, trầm giọng quát: "Đệ tử Linh Tiêu Tông, nghênh chiến!"
"Giết!"
"Giết hết Linh Tiêu Tông!"
Liễu Huyền Sách đứng trên không trung gào lên một tiếng kinh thiên động địa.
Ngay tức khắc, cuộc chiến tàn khốc và hỗn loạn chính thức bắt đầu.
Đệ tử Linh Tiêu Tông không hề ngần ngừ, họ biết đây là nơi hiểm yếu cuối cùng của Linh Tiêu Tông.
Nếu vẫn tiếp tục lui lại, Linh Tiêu Tông sẽ bị hủy diệt hoàn toàn. Vì vậy, dù Thiên Ma Cung và Thất Huyền Tông có bắt tay với nhau lao vào tấn công, nhân số đông đảo, bọn họ vẫn lao lên nghênh chiến.
Vô số con ngươi chứa đầy sát ý đỏ tươi khóa chặt trên người kẻ địch, luồng khí hung bạo xông lên tận trời, như muốn nhuộm khoảng đất trời trắng bạc này về màu đỏ. Ít ai có thể tưởng tượng được khung cảnh chém giết này sẽ chấn động tới cỡ nào.
Mỗi lần có bóng kiếm đổ xuống, một mạng người sống sờ sờ lại mất đi. Máu phun nhuộm hồng mặt đất, cũng biến thành Thiên Hòe thành một tòa luyện ngục biển máu chân chính.