Cảnh Thương vừa nhìn thấy hai vò rượu này thì hai mắt lập tức tỏa sáng, đáy mắt lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi, bộ dạng đói khát giống như nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc vậy, trong lòng ngứa ngáy, vội vã không chịu nổi.
Cảnh Thương cũng là một lão tửu quỷ, cực kì si mê rượu, uống rượu còn nhiều hơn người khác uống nước nữa.
Có điều, mặc dù ông ta thèm nhỏ dãi nhưng vẫn lắc đầu từ chối: “Bây giờ chính là lúc tông môn gặp nguy cơ, chúng ta còn phải cảnh giác kẻ thù xâm nhập, sao có thể uống rượu vào lúc này được, không được, chắc chắn không được.”
Tần Thạch Long cười cười: "Ngươi đã là cường giả Vạn Pháp Cảnh rồi, chỉ hai vò rượu thì sao mà say được, hơn nữa, đây chính là rượu ngon được cất giữ hơn trăm năm của Túy Hương phường đấy, nếu bỏ qua cơ hội này thì đừng tới tìm ta đòi.”
Ánh mắt Cảnh Thương lộ ra vẻ do dự, là cường giả Vạn Pháp Cảnh, đương nhiên không thể dễ say như thế được.
Nhưng uống rượu ở thời khắc mấu chốt này cũng không ổn lắm.
Tần Thạch Long híp mắt, phối hợp mở nút bình rượu ra.
Mùi hương thơm nồng lập tức tràn ra, khiến lòng người ta nóng lên.
Rượu trong vò trong vắt, Tần Thạch Long nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu trong vò, gương mặt lộ vẻ tinh ranh khó phát hiện.
Cảnh Thương khẽ nhăn mũi một cái, mùi thơm nồng lập tức truyền ra khắp người, khiến cả người ông ta phấn chấn.
Với kinh nghiệm đánh giá rượu nhiều năm của ông ta, chỉ ngửi mùi hương này thôi cũng đã biết đây là hai vò rượu ngon thượng đẳng rồi, nhất là với những người thích rượu như mạng giống ông ta thì nó càng có sức hấp dẫn kinh khủng.
"Vò rượu đã mở thì không có chuyện nút lại đâu, nếu Cảnh trưởng lão không muốn thưởng rượu với tại hạ thì ta chỉ có thể nhấp nháp một mình thôi.” Tần Thạch Long khẽ cười.
Tiếp đó, hắn cố ý uống một ngụm trước mặt Cảnh Thương, khuôn mặt lộ ra vẻ say mê. Ánh mắt sắc bén không quên chú ý đến thần thái của Cảnh Thương, nhất là lúc hắn uống rượu, tay Cảnh Thương run lên bần bật, ánh mắt thèm muốn nhìn hắn chằm chằm, rõ ràng chính là biểu hiện của một tên nghiện rượu.
"Cảnh trưởng lão, vậy ngài trông coi ở đây nhé, cáo từ!" Tần Thạch Long cười cười, xoay người rời đi, không chút do dự.
Nhưng lúc này, Cảnh Thương lập tức lộ vẻ hoảng loạn, vội vã chạy tới chặn đường hắn, gương mặt già nua lộ ra nụ cười lấy lòng: “Ha ha, Thiên Điện Chủ, chúng ta kết giao đã lâu rồi, một mình ngươi không uống hết hai vò rượu này đâu, không bằng... Để lão phu san sẻ bớt một vò với ngươi nhé!”
Nói xong, ông ta liền vội vã cướp lấy một vò rượu trong ngực Tần Thạch Long, uống một ngụm.
Ngay lập tức, mùi vị nồng nàn lướt qua đầu lưỡi, mang theo sự cay nồng xuyên qua yết hầu, ủ lại giữa lồng ngực, máu trong người dường như bị ngụm rượu này làm sôi lên, khiến cơ thể ông ta run rẩy.
"Cau quá, rượu ngon!"
Cảnh Thương hô to một tiếng, khuôn mặt lộ ra vẻ sung sướng.
Nhìn bộ dạng gấp gáp không nhịn nổi của Cảnh Thương lúc nghiện rượu, Tần Thạch Long cũng chỉ cười nhạt một tiếng, không hề để ý.
Chỉ là nhân lúc Cảnh Thương mải mê với rượu, hắn liếc nhìn về phía Cửu Long thạch ở vị trí trung tâm trong điện, tinh bàn phía trên Cửu Long Thạch tỏa ra ánh sáng chói mắt, dường như kết nối với linh trận mênh mông xung quanh.
"Đây chính là... Cửu Long Lôi Khiến Trận!” Tần Thạch Long híp mắt, trong lòng đã có quyết định
"Ha ha, tiểu tử ngươi rất có năng lực đấy, rượu của Túy Hương phường không phải là thứ dễ lấy đâu. Nhưng mà rượu của Túy Hương phường đúng là khác biệt, uống sướng quá!”
Cảnh Thương uống mấy hớp rượu lớn, sau đó cười ha hả.
Túy Hương phường là tửu phường lớn nhất Nam Châu Giới, có vô số rượu ngon đỉnh cấp, nếu không có chút thực lực và địa vị ở Nam Châu Giới thì thật sự rất khó được Túy Hương phường ủ rượu cho.
Tần Thạch Long cười cười, dứt khoát ngồi xuống ngay tại chỗ: “Nào, Cảnh trưởng lão, ta kính ngươi!"
Cảnh Thương cũng không kiều ngạo gì, ngồi xuống đất uống rượu với Tần Thạch Long.
Không quá nửa giờ đã uống hết một vò rượu, mặt mũi Cảnh Thương ửng đỏ, say khướt, ý thức cũng có chút mơ hồ.
"Rượu này… Rượu này…”
Cảnh Thương đã dần ý thức được chỗ không đúng lắm, ông ta là cường giả Vạn Pháp Cảnh, lại uống rượu quanh năm, tửu lượng rất cao, một vò rượu cho dù mạnh thế nào cũng không thể chuốc say ông ta được.
Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Thạch Long, chỉ thấy từ đầu tới cuối hắn ta đều mỉm cười, con ngươi thấm thúy giống như bầu trời đêm, giấu hết lòng dạ, trở nên thần bí khó lường.
Cuối cùng, ý thức của Cảnh Thương dần dần biến mất, vò rượu rơi bịch xuống đất, cả người cũng chìm vào mê man.