Quá trình này vô cùng thuận lợi.
Bởi tất cả đều đang giành nhau tấm bia, chẳng ai chú ý đến Trần Mộc và Phương Thanh Điệp.
"Ngươi lên trước đi!" Trần Mộc đưa tay vỗ lưng Phương Thanh Điệp, đẩy nàng ta lên trên.
"Ngươi…"
Nét mặt Phương Thanh Điệp thay đổi, bởi nàng ta không ngờ Trần Mộc không chọn tấm bia ấy cho bản thân, mà chọn cho chính nàng ta.
"Truyền thừa kiếm đạo của hắn tương đối thích hợp với cô, còn ta… thì có lựa chọn khác!” Trần Mộc cười nhạt một tiếng.
Hắn híp mắt, ánh mắt lặng lẽ nhìn thoáng qua chỗ cuối cùng của mộ viên, nơi đó dường như còn có một khu vực thần bí, một cỗ kiếm ý giết chóc dập dờn tỏa ra từ nơi đó.
Nơi đó mới là mục đích của Trần Mộc!
Phương Thanh Điệp cắn răng, nàng cũng không do dự, nàng tin tưởng ánh mắt của Trần Mộc.
Trong nháy mắt, tay ngọc giấu trong tay áo lập tức đưa ra như linh xà, linh lực vận chuyển hướng về phía bia đá kia.
"Hà hà, không ngờ tấm bia đá này cũng có người tranh.” Tiếng cười âm trầm đột nhiên vang lên sau lưng Phương Thanh Điệp.
"Ầm!" Khí tức Thiên Ma lượn lờ bốc lên như khói đặc màu đen, sau đó hóa thành một bàn tay to lớn đánh vào sau lưng Phương Thanh Điệp.
Cảm nhận được cơn gió lạnh đánh tới sau lưng, gương mặt xinh đẹp của Phương Thanh Điệp khẽ biến.
Có điều, bóng dáng Trần Mộc đã nhanh chóng xuất hiện, ánh sáng Tinh Tú long lanh óng ánh tỏa ra từ xương cốt, lập tức đánh một quyền đối đầu.
Bùm!
Hai quyền đối đầu, lực lượng Thiên Ma vô song và ánh sáng Tinh Tú óng ánh đánh mạnh vào nhau.
Mặt đất sụt lún, cuồng phong hình thành lốc xoáy, quét ngang những thứ xung quanh.
Trong lúc hai quyền đụng nhau, Trần Mộc ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía người thần bí trước mặt.
Người thần bí này cũng ngẩng đầu, gương mặt ẩn giấu dưới hắc bào rộng lớn được ánh sáng chiếu rọi trông vô cùng chướng mắt.
"Đã lâu không gặp, Trần Mộc!" Người thần bí lạnh lẽo cười một tiếng.
Đó là gương mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, ngũ quan quen thuộc, gương mặt quen thuộc khiến Trần Mộc hơi kinh ngạc.
"Không ngờ lại là ngươi! Suýt nữa là ta không nhận ra nữa rồi!” Trần Mộc nghiền ngẫm cười một tiếng.
Người đến chính là kẻ thù cũ của Trần Mộc, Tam Hoàng tử Ninh Quốc, Đường Long!
"Nhờ ngươi mà ta mới tìm được phương pháp tu luyện hợp với mình hơn, ta bây giờ đã không phải là người mà ta lúc ban đầu có thể so sánh được nữa!" Đường Long cười dữ tợn nói.
Giờ phút này, con ngươi vốn sáng lạn như vì sao trông giống hệt người chết, tử khí u ám quanh quẩn, âm sát mà khủng bố!
"Hừ, cũng là một cách làm táng tận lương tâm mà thôi!”
Nhìn mắt của đối phương, ánh mắt Trần Mộc lộ ra vẻ cực kì chán ghét.
"Dùng máu trẻ con để lót đường tu đạo của ngươi, lương tâm của ngươi không thấy đau sao?" Trần Mộc lạnh lùng nói, sát ý mãnh liệt ẩn giấu trong mắt.
Loại sát ý này thận chí còn mãnh liệt hơn với Tần Như Nguyệt mấy chục lần! Mặc dù Tần Như Nguyệt có xấu, nhưng ít nhất cũng không sa đọa đến mức này.
Trần Mộc quá quen thuộc với Thiên Ma Cung
Cách bọn họ tu luyện cực kì tàn ác, dùng máu của trẻ con để luyện ma cho mình, tăng cường thực lực, mặc dù tốc độ nhanh, nhưng thiên đạo không cho phép.
Trần Mộc không ngờ, người từng nhận được biết bao nhiêu kính ngưỡng của phàm nhân bách tích Ninh Quốc giờ lại uống máu của con họ, lót đường tu đạo cho bản thân mình, quả đúng là đáng xấu hổ.
"Lương tâm? Ha ha ha ha!"
Đường Long nghe đến đó, bỗng nhiên cười điên cuồng, trong mắt tràn đầy tử khí âm u, mỉa mai nhìn Trần Mộc.